Chương 625
Lập kế hoạch tiêu diệt
- Tiêu chân nhân...
Sau khi Lạc Cát đại thượng sư cảm thán vài câu, trong tai Tiêu Phàm lại vang lên tiếng động truyền âm của lão hòa thượng.
- Theo lão tăng xem ra, tuyết yêu ngàn năm kia đối với trận ảo này, chỉ quen thuộc mà thôi, lại cũng không thúc dục. Một khi đã như vậy, chúng ta có thể tiến hành từ đây. Xem ra có khả năng tập sát yêu vật này.
Thần sắc Tiêu Phàm vừa động, truyền âm nói:
- Đại Thượng sư muốn lập kế hoạch như thế nào?
- Trên thực tế, tầng cầm chế bên ngoài của trận ảo này, ta đã cơ bản sờ thấu rồi. Sở dĩ không vội vã phá giải, chính là lo lắng yêu vật kia sẽ chạy ra nơi đó. Nếu chẳng may nó còn quen thuộc tầng thứ hai trận pháp, không khỏi lại thêm một phiền toái. Chi bằng chúng ta...
Môi Lạc Cát đại thượng sư động liên tục, nói ra một câu.
- Liền nghe theo đại thượng sư.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Trong sơn động, tiếng phạn xướng trở lại. Lạc Cát đại thượng sư cách vách núi đó không xa, bỗng nhiên phát ra một chuỗi dao động như hoa văn. “Xuy” một tiếng, vỡ ra một khe hở cao hơn đầu người, lộ ra một lối đi khác. Trong thông đạo, băng sương lượn lờ, tầm nhìn còn thấp hơn so với sơn động, gần như là không thấy được người đối diện.
Ngay sau đó, lại là “xuy” một tiếng, trên một bên khác của vách núi đá lại nứt một khe hở nhỏ giống như vậy.
Lạc Cát đại thượng sư dừng phạn xướng, trầm giọng nói:
- Tiêu chân nhân, đã phá giải một phần trận ảo, hai cái lối đi này, chắc chắn có một lối đi đến chỗ ẩn nấp của tuyết yêu ngàn năm...
Tiêu Phàm lập tức nói:
- Nếu như vậy, ta và đại thượng sư đi một đường, chỉ cần tìm được chỗ ẩn nấp của tuyết yêu, thì dễ rồi.
Lạc Cát đại thượng sư lại chần chờ, nói:
- Tiêu chân nhân, tuy tôi tạm thời mở ra hai lối đi. Nhưng rất không ổn định, ta phải ở chỗ nàytiếp tục phá giải trận ảo này.
Đan Tăng Đa Cát tay cầm đao vung lên, cao giọng nói:
- Đại thượng sư, sư huynh đệ chúng tôi và Tiêu chân nhân chia nhau đi thăm dò.
Lạc Cát đại thượng sư do dự nói:
- Đa Cát, tuyết yêu kia vô cùng hung hãn, nếu chúng ta hợp cùng một chỗ, tự nhiên có thể cùng đấu với nó. Nếu chia binh thành hai đường, tôi lo lắng sẽ bị nó đánh tan.
Đan Tăng Đa Cát nói:
- Đại thượng sư yên tâm, ba huynh đệ chúng tôi có lẽ không phải là đối thủ của tuyết yêu, nhưng giằng co với nó một chút thời gian thì có thể làm được. Chỉ cần đại thượng sư có thể nhanh chóng phá giải hoàn toàn trận này ảo, mọi người đồng loạt ra tay, tự nhiên có thể giết chết yêu vật này.
Lạc Cát đại thượng sư lắc đầu nói:
- Đa Cát, không thể ham chiến, chỉ cần vừa thấy yêu vật kia, lập tức trở về đường cũ. Mọi người tụ họp trong này, cùng đi đến chỗ nó ẩn nấp.
- Vâng, tuân theo đại thượng sư chỉ bảo.
Đan Tăng Đa Cát khom người, giọng nói cung kính.
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa lập tức đi về bên trái. Ba huynh đệ Đan Tăng Đa Cát đi về bên phải, chia nhau đi vào hai lối đi. Kampot tuy rằng bị thương, nhưng bây giờ tinh thần cũng đã chấn tĩnh lại, hai tay cầm búa thật chặt, đi ở giữa Đan Tăng Đa Cát và Đan Châu.
Trong trận ảo, một đôi mắt nhỏ màu đỏ gắt gao nhìn hết thảy bên này. Dường như băng sương dày đặc không có ảnh hưởng nhiều, trên mặt lông xù lộ ra một tia cười lạnh.
- Chỉ bằng chút năng lực ấy của các ngươi, cũng muốn loại bỏ trận ảo này sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám người Tiêu Phàm Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát đều không có tin tức gì. Trong sơn động lớn như vậy chỉ còn lại có Lạc Cát lão hòa thượng ngồi khoanh chân, hai hàng lông mày buông xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, yên tĩnh không một tiếng động.
- “Xuy” một tiếng, vách núi trước mặt bỗng nhiên nổi lên một trận sóng gợn, thân thể cao lớn của tuyết yêu ngàn năm hiện ra. Trên khuôn mặt ác nghiệt nhe răng cười độc ác, một bước liền tiến đến trước mặt Lạc Cát đại thượng sư. Trên cao nhìn xuống, hung tợn nhìn thẳng vào ông lão gần trăm tuổi này.
- Tiểu hòa thượng, tính sai rồi?
Tuyết yêu ngàn năm ong ong nói, trong giọng nói, không nói ra được sự đắc ý.
Sáu người bọn Tiêu Phàm, duy chỉ có Lạc Cát đại thượng sư hiểu được cách phá giải trận ảo. Bây giờ chỉ còn một mình ông, đúng là thời cơ tốt nhất. Chỉ cần giết chết “Tiểu hòa thượng” này, mấy tên còn lại, đều dễ đối phó. Mượn lực từ trận ảo, tuyết yêu tin tưởng hoàn toàn có thể giết chết hết bọn họ.
Buồn cười bọn người kia, bôn ba trong băng tuyết nhiều ngày như vậy, không ngờ chạy tới nơi này tìm cái chết.
Lạc Cát đại thượng sư lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt tuyết yêu xù lông kia, khóe miệng xé ra, lộ ra một nụ cười kì dị.
Tuyết yêu ngàn năm vốn đã giơ cao móng vuốt, nhất định sẽ đánh xuống, chém “Tiểu hòa thượng” gần đất xa trời thành nhiều mảnh. Thấy nụ cười quái dị này, bỗng nhiên dừng lại, một tiếng kêu sợ hãi.
- Không phải, ngươi...
Tiết kêu chưa dứt, chỉ thấy Lạc Cát đại thượng sư tay nắm bí quyết chỉ về phía trước, một tiếng “tật” vang lên.
- Định!
Dưới chân tuyết yêu ngàn năm xuất hiện một pháp trận hình ngũ giác rất mãnh liệt, hào quang bắn ra bốn phía. Chỉ cảm thấy không khí quanh thân thể tuyết yêu trở nên kiên du kim thiết, chợt khiến thân thể cao lớn của nó đông đặc ở đó, nửa phần cũng không thể di chuyển nổi rồi.
Bị lừa rồi!
Tuyết yêu ngàn năm này kinh hãi không phải nhỏ, linh quang thoáng hiện ra trong đầu, lúc này hét lên điên cuồn. Pháp lực cả người từ trong đan điền khí hải tuôn ra mãnh liệt, nháy mắt lan xuống tất cả xương cốt tứ chi. Mỗi một khớp xương khắp người đều rung động ken két, bộ lông tuyết trắng dựng đứng lên.
Hai hàng lông mày Lạc Cát đại thượng sư cũng dựng lên, pháp trận ông ta bày ra này, chính là truyền thừa thượng cổ, tinh diệu vô cùng. Bất kể là yêu ma quỷ quái gì, không kịp chuẩn bị mà mắc phải pháp trận này, thì khó có thể giãy ra, chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Không ngờ tuyết yêu ngàn năm này trong nháy mát phát ra hơi thở cuồng bạo hơn bao giờ hết, dùng lực toàn thân, cứng rắn phá bỏ pháp trận của ông.
“Lạc” một tiếng, một cự trảo của tuyết yêu ngàn cuối cùng giơ lên, năm móng vuốt sắc bén lóng lánh hàn quang tử vong.
Liền vào lúc này, một cỗ khí nóng cực kỳ nguy hiểm xuất hiện sau lưng tuyết yêu ngàn năm, dường như nhiệt độ cả sơn động trong nháy mắt cao lên gấp bội, từ vạn trượng băng uyên chợt biến thành luyện ngục hỏa lò.
- Không –xong rồi...
Tuyết yêu ngàn năm không khỏi vong hồn đại mạo, miệng kêu to một tiếng, dốc hết toàn lực, muốn thoát khỏi pháp trận đã trói buộc nó. Nó tinh tường cảm ứng được, hơi thở sau lưng nguy hiểm vô cùng, đủ để kết liễu tính mạng của nó.
Chỉ tiếc, tất cả đều không kịp nữa rồi.
- Viêm linh trảm!
Tiêu Phàm bổ một đao xuống, vốn không lưu lại cho nó bất cứ đường chống đỡ gì.
Nhất Kích Tất Sát!
“Rống ——”
Tuyết yêu ngàn năm kêu lên thảm thiết, đinh tai nhức óc.
Viêm linh chi đao lửa cháy hừng hực, giống như khoái đao cắt đậu hủ vậy, không có bất kỳ trở ngại nào, tự nó bổ xuống cái đầu to. Tuyết yêu chỉ rú thảm nửa tiếng, liền đột nhiên dừng lại, thân thể cao lớn, một phân thành hai.
Không có máu tươi chảy ra, cũng không có thịt nát bay tứ tung, thân thể tuyết yêu bị bổ tách ra, trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cực nóng đốt thành tro bụi. Một cỗ hơi thở khét lẹt, tràn ngập khắp sơn độngkhiến người ta muốn ói.
“Oanh...”
Hai mảnh thi thể tuyết yêu ngàn năm khẽ chao đảo, lửa cháy lên hừng hực, rất nhanh biến thành đống tro tàn, không lưu lại cái gì.
Viêm Linh chi đao lập tức ảm đạm, bỗng nhiên không thấy bóng dáng đâu. Thân mình Tiêu Phàm hơi nhoáng lên một cái, cố gắng mới đứng vững được, sắc mặt trở nên tái nhợt như băng tuyết. Xét thấy tuyết yêu ngàn năm rất mạnh, nhát chém vừa rồi, Tiêu Phàm không chút lưu thủ nào, pháp lực gần như tiêu hao không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng không có thất bại, đã giết chết một con quái vật lớn như vậy.
Ba huynh đệ Đan Tăng Đa Cát mới vừa từ một lối đi khác chạy đến thấy một màn như vậy, trợn mắt há hốc mốm, cứng lưỡi, không ngờ trảm Tiêu Phàm chém ra lại kinh người như thế. Bọn họ đều đã giao đấu với tuyết yêu ngàn năm, yêu vật này đúng thật là rất mạnh mẽ, trong lòng ai cũng hiểu rõ. Ai ngờ dưới nhát chém của Tiêu Phàm, không nửa phần kháng cự, bị một đao bổ thành hai mảnh, thi thể thành tro bụi.
Tiêu Phàm trong phút chốc trở nên nho nhã, thậm chí gầy yếu. Trong mắt bọn họ, tựa như kim giáp ma thần vậy, uy mãnh không thể đỡ được.
Lạc Cát đại thượng sư nhìn đống tro tàn trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, chuyển hướng Tiêu Phàm nói:
- Tiêu chân nhân, cậu đừng lo?
- Đừng lo.
Tiêu Phàm lắc đầu, trên mặt trắng bệch, khẽ hiện lên một tia huyết sắc.
- Uy lực của hỏa diệm đao này, cũng không tránh khỏi hống hách quá mức. Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Tiêu chân nhân với thứ binh khí này, dường như vẫn không thể khống chế hoàn toàn trong tay?
Lạc Cát đại thượng sư chậm rãi nói, trong hai tròng mắt, ánh sáng lóe ra.
Tiêu Phàm liếc ông một cái, trầm giọng nói:
- Đại thượng sư tuệ nhãn như đuốc. Hỏa diệm đao này là thần binh thủy tổ bổn môn lưu lại. Muốn nắm hoàn toàn trong tay, thật không dễ dàng, khó có thể nắm chắc.
- Thì ra là thế, đáng tiếc.
Cơ Khinh Sa không kìm nổi hỏi:
- Đại thượng sư đáng tiếc gì?
Ánh mắt của Lạc Cát đại thượng sư lại dừng lại ở đống tro tàn trước mắt, lắc đầu nói:
- Tuyết yêu này là yêu linh thuộc tính hàn hiếm thấy của Tuyết Vực, tu luyện hơn ngàn năm, lại càng hiếm thấy. Gân cốt nội đan, đều là đồ tốt. Nếu như có thể bảo tồn đầy đủ, đối với những người tu luyện như chúng, có tác dụng rất lớn. Bây giờ một mồi lửa đốt thành tro như vậy, quả thật đáng tiếc.
Cơ Khinh Sa giống như ngộ ra điều gì, khẽ vuốt cằm.
Đan Tăng Đa Cát có chút không cho là đúng, nói:
- Đại thượng sư, yêu vật này hung tàn bạo ngược, khát máu như vậy, trên người có vật gì tốt chứ? Ta xem ra, đốt thành tro như vậy là tốt nhất, đỡ phải lưu lại hại người trên đời này.
Lạc Cát đại thượng sư liếc nhìn gã một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi thì hiểu cái gì chứ?
Thừa dịp thời gian bọn họ nói chuyện ngắn ngủi, Tiêu Phàm vận hơi thở ba vòng, cảm thấy dễ chịu hơn nói:
- Bất kể nói thế nào, tuyết yêu xem như đã bị tiêu diệt hết rồi, chẳng những là mong muốn của bộ lạc Đaba, mà còn là của toàn bộ cao nguyên Tuyết Vực.
- Chính là như vậy, Tiêu chân nhân nói đúng.
Đan tăng Đa Cát vội vàng nói.
Đối với Tiêu Phàm, y sớm đã phục sát đất.
Dù sao thi thể tuyết yêu ngàn năm cũng đã thành tro, vấn đề này có tranh luận tiếp cũng không có chút ý nghĩa nào nữa, Lạc Cát đại thượng sư nói:
- Nơi này là sào huyệt của yêu vật, chúng ta tìm đã rất khó khăn, có lẽ sẽ thu hoạch được cái khác.
Đề nghị này, thật ra không ai phản đối.
Đều đã đến nơi này, uy hiếp lớn nhất cũng đã được loại trừ, đương nhiên phải nên tìm kiếm một phen, có thể tìm được chút vật vô chủ, cũng là tốt rồi.
Một yêu vật tu hành ngàn năm, thế nào cũng phải có chút “thân gia” chứ?
605-lap-ke-hoach-tieu-diet/1162338.html
605-lap-ke-hoach-tieu-diet/1162338.html
354
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
