TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 600
Điều kiện bảo tòan sinh mệnh

Uông Vĩ Thành không chần chờ, lập tức mở cửa phòng, xuất hiện ở cửa phòng.

Tiêu Phàm đứng trong phòng khách, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm, xen lẫn một chút ác khí khó có thể che dấu được. Dương Di đang nằm ở một bên, tất nhiên là hôn mê bất tỉnh.

Uông Vĩ Thành gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Tiêu chân nhân, cảm ơn cậu hạ thủ lưu tình.

Trước đó bọn họ đã từng gặp mặt. Tuy nhiên trong bối cảnh lúc đó thì Uông Vĩ Thành là bề trên cao nghiêm, còn Tiêu Phàm chỉ là hậu sinh khiêm tốn, mỗi người tự phân và đóng tốt vai diễn của mình, tơ vân không lọan.

Nếu Tiêu Phàm đã mở miệng gọi ông ta là “Đại Tế Ti”, thì Uông Vĩ Thành cũng có thể gọi hắn là Tiêu chân nhân.

Đây là cuộc gặp gỡ giữa chưởng giáo của Vô Cực Môn và Đại tế ti Thanh Thiên Tây Ly giáo chứ không phải là cuộc gặp giữa nhị đại Uông gia và tam đại Tiêu gia.

Điểm này tuyệt đối không thể tính sai, nếu không sẽ có nhiều chuyện phiền phức.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn ông ta, lạnh lùng nói:

- Đại Tế Ti, ông nợ tôi một lời giải thích hợp lý.

Uông Vĩ Thành cười, phối hợp đi đến sô pha trong phòng rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói:

- Tiêu chân nhân, nếu đã đến rồi thì mời ngồi. Cho dù muốn giết tôi thì cũng không nhất thiết phải giết ngay lúc này, dù sao thì tôi cũng không chạy được.

- Ông chạy không thoát đâu.

Tiêu Phàm không chút khách khí nói.

Lúc này rõ ràng là tính tình Tiêu Phàm không ôn hòa như trước nữa, giọng điệu nói chuyện và thần thái cũng thay đổi. Cũng không phải là do Tiêu Phàm thích thế, nhưng vô tri vô giác lại không ngừng thay đổi. Tiêu Phàm có muốn ngăn cản, cũng không được. Tiếp xúc nhiều với hỏa diệm đao lần nào, thì ác khí cũng sẽ xâm nhập vào mình lần đó. Tiêu Phàm có thể cảm nhận một cách rõ ràng, ác khí đã xâm nhập vào cốt tủy của mình.

Nhưng kẻ địch mạnh và uy lực của lưỡi đao Viêm Linh đã khiến cho Tiêu Phàm không cách nào cự tuyệt sử dụng lọai vũ khí này.

So sánh với tính cách thay đổi, thì tính mạng của bản thân cấp bách hơn, sự an nguy của thế giới Trung thổ càng cấp bách hơn.

Uông Vĩ Thành hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn, hạ giọng nói:

- Tiêu chân nhân, cậu thay đổi rồi. Trước kia, tính cách của cậu không phải như thế này.

- Vì thế các vị mới có gan lớn như vậy, mới có gan làm chuyện như vậy.

Tiêu Phàm không ngồi, thậm chí là không nhích người mà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đe dọa Uông Vĩ Thành, lời nói càng thêm không khách khí.

Uông Vĩ Thành khe khẽ thở dài, ông ta biết rằng Tiêu Phàm sẽ đến trả thù. Cho dù tính cách của Tiêu Phàm có ôn hòa thế nào, bị người khác tính tóan thế này, thì chắc chắc không thể dừng tay không truy xét được. Chẳng qua là khi thực sự đối mặt với Tiêu Phàm, hơn nữa hòan tòan biết là mình đang ở trong hòan cảnh xấu, thì lọai cảm giác này cực kỳ kém. Từ bản chất, thì Uông Vĩ Thành là một người có tính cách cực kỳ hống hách, nói một không hai. Nhiều năm nay, chỉ có ông ta cao cao tại thượng dạy bảo người khác, răn dạy người khác, từ lúc nào lại chuyển thành mình bị người khác chất vấn.

Cho dù là sư phụ ông ta ta Dung Thiên Tổ Sư cũng rất khách khí với ông ta.

Nhưng hiện tại, ông ta lại không còn cách nào khác.

- Tiêu chân nhân, không biết là cả chuyện này cậu nắm được bao nhiều phần.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười, nói:

- Tôi không cần biết nhiều, tôi chỉ cần các vị cho tôi một lời giải thích.

Uông Vĩ Thành nhăn lông mày lại nói:

- Nếu cậu đến đây là để giết tôi, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, ra tay đi.

Ông ta cứ ngồi trên sô pha như vậy, tòan thân thả lỏng, không hề có ý kháng cự. Bởi vì ông ta biết rõ lúc này thương thế của mình chưa lành. Hơn nữa đối mặt với Tiêu Phàm lại càng không thể lường trước được. Hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc nữa. Nếu Tiêu Phàm muốn giết ông ta, cho dù mình dùng toàn lực để đối phó cũng là tự rước lấy nhục mà thôi.

Nếu như vậy, cần gì phải làm việc thừa thãi?

- Được.

Tiêu Phàm cũng không chút do dự, tay phải giơ lên. Một dòng khí cực kỳ mạnh mẽ bắt đầu khởi động trong phòng khách.

Đây là Tiêu Phàm đang tích thế, ngay sau đó liền đánh ra một chưởng.

Trong mắt Uông Vĩ Thành rốt cục cũng hiện lên chút hoảng sợ.

Ông ta đương nhiên không muốn chết!

Có ai lại muốn chết chứ?

Nhất là với một người có xuất thân, thân phận, địa vị xã hội như ông ta, đó là điều mà vô số người có nằm mơ cả đời cũng không được, hưởng thụ còn chưa đủ, sao có thể chết được chứ?

Trong ánh mắt và động tác của Tiêu Phàm, Uông Vĩ Thành có thể hiểu được rằng Tiêu Phàm thực sự sẽ giết ông ta!

Không một chút kiêng nể.

Sau khi giết ông ta, liệu có dẫn đến cuộc tranh đấu quy mô hai đại tộc, liệu có thể dẫn đến tình trạng không thể cứu vãn được hay không, Tiêu Phàm cơ bản là không suy xét qua. Giống như lời hắn vừa nói, hắn cần một lời giải thích!

Uông Vĩ Thành cho Tiêu Phàm một lời giải thích, Tiêu Phàm cũng muốn tự cho mình một lời giải thích.

Trong chớp nhoáng, Uông Vĩ Thành đã hối hận rồi. Trước kia thực sự không nên đi theo sư phụ càn quấy, nên dùng tòan lực khuyên can ông ấy, không nên đối địch với Tiêu gia.

Ai mà biết được Tiêu Phàm là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn chứ?

- Chờ một chút!

Hiển nhiên là Tiêu Phàm sẽ không xuất chưởng. Uông Vĩ Thành bỗng nhiên kêu lên, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

Tiêu Phàm dừng lại lực, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, mang theo ý châm chọc và khinh thường.

Uông Vĩ Thành chỉ cảm thấy một luồng máu nóng dâng lên từ bụng và ngực, xông thẳng lên trán, sao bay loạn xạ trước mắt, trong đầu ầm ầm rung động, nhục nhã, xấu hổ, đủ các lọai tư vị ùn ùn kéo đến.

Nhục nhã!

Nhục nhã quá!

Không ngờ ông ta lại khuất phục một vãn bối của Tiêu gia, chủ động cầu xin tha thứ.

Chỉ có điều, lọai cảm giác nhục nhã mãnh liệt này nhanh chóng bị ham muốn sống sót thay thế. Lúc này thì chẳng để ý đến thể diện nữa, trước mắt phải giữ được mạng sống đã rồi tính sau. Cũng may là ngòai Tiêu Phàm ra, thì không có người thứ ba nữa.

- Tiêu chân nhân, chúng ta có thể thảo luận về điều kiện...

Uông Vĩ Thành vội vàng nói, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

- Ông nói xem...

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Tôi có thể nói cho cậu biết tất cả những thứ mà tôi biết bao gồm cả căn cứ của tổng đàn Tây Ly giáo, cấu tạo thể, cách thức phòng hộ, còn cả tỉnh hình của Thiên Ưng giáo nữa... Chắc chắn cậu đã biết Diệp Cô Vũ - giáo chủ của Thiên Ưng giáo, chẳng phải anh ta chính là kẻ phản đồ của Vô Cực Môn sao?

Nói thì nói thế, trong lòng Uông Vĩ Thành vẫn mang theo vài phần may mắn, hy vọng có thể nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ trên mặt Tiêu Phàm, như vậy thì anh ta càng có them một lợi thế đàm phán. Có thể thấy rằng, không ai lại không căm hận đồng môn của mình phản bội, thậm chí còn căm thu hơn là kẻ thù ở bên ngoài.

Ví dụ như cẩn hán gian càng đáng giận hơn là tiểu quỷ tử.

Tuy nhiên đáng tiếc là Uông Vĩ Thành phải thất vọng rồi, ánh mắt Tiêu Phàm vẫn lạnh băng như trước, dường như hắn sớm đã biết chuyện này. Hơn nữa, Tiêu Phàm chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, không nói câu nào. Thần sắc châm chọc trên mặt lại càng thêm sâu, thể hiện không hài lòng với điều kiện mà ông ta đưa ra.

Như thế cũng đúng, một chút tin tức tình báo mà đổi lấy một cái mạng thì còn kém xa lắm.

Uông Vĩ Thành khẽ cắn môi, nói:

- Nếu cậu muốn tôi phối hợp hành động, thì cũng có thể thương lượng.

Thực ra đây rõ ràng là muốn nói cho Tiêu Phàm biết: Tôi đồng ý làm phản đi theo địch!

Đối với nhân vật, thân phận địa vị như Uông Vĩ Thành, thì có thể đưa ra quyết định như vậy quả thực không dễ dàng gì. Cho dù bỏ qua một bên không đàm phán nữa, chỉ cần gọi Dung Thiên Tổ Sư và Diệp Cô Vũ thì cũng là chuyện lớn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thể đưa hai người kia vào chỗ chết, thì một khi họ phản kích, thì không những là Uông Vĩ Thành không thể chạy thóat, mà ngay cả Uông gia cũng không thể chạy thóat.

Tiêu Phàm vẫn cười lạnh như trước, không hề có dự định đồng ý với giao dịch này.

Trong lòng Uông Vĩ Thành hận tới mức ngứa ngáy cả lên.

Ông ta cảm thấy điều kiện mà mình đưa ra đã đủ cao rồi.

Tiêu Phàm lại giống như Thao Thiết lòng tham không đáy.

Ngay tại lúc này, rèm cửa của phòng khách động đậy, một bóng dáng chợt lóe lên, một con mèo to lông màu trắng đen xuất hiện tại một góc phòng, mắt xanh to gắt gao nhìn thẳng Uông Vĩ Thành, tràn đầy cảnh giác và thù địch.

Trong lòng Uông Vĩ Thành hồi hộp, lập tức liền ý thức được, đây là linh sủng của Tiêu Phàm.

Những tin tình báo về Tiêu Phàm đều là do ông ta thu thập và chuyển lại cho Dung Thiên Tổ Sư và Tát Bỉ Nhĩ. Tiêu Phàm có một con mèo lớn có thể hù ngã chó ngao Tây Tạng, đây từng là tình báo quan trọng mà trước kia thủ hạ đã thông báo cho ông ta.

Cuối cùng thì đã được nhìn thấy con mèo này rồi.

Trong nháy mắt Uông Vĩ Thành hiểu được tại sao Tiêu Phàm lại trực tiếp giết đến phòng khách rồi. Thiết bị theo dõi ở tầng trên tầng dưới đều không phát ra tín hiệu báo động nào, nguyên nhân chính là vì con mèo này.

Nhưng việc con mèo lớn này đến lập tức khiến Uông Vĩ Thành thấy được hy vọng sẽ đàm phán thành công.

Uông Vĩ Thành liếc mắt một cái có thể nhìn ra được con mèo lớn này đã bị thương, và vết thương cũng chưa lành. Tinh khí của Hắc Lân cũng chưa đạt tới đỉnh cao. Dù sao Uông Vĩ Thành cũng là một trong năm trụ cột của Tây Ly giáo, nên lọai nhãn lực này cũng có.

- Tiêu chân nhân, tôi có đồ tốt, muốn mời Tiêu chân nhân giám định một chút.

Uông Vĩ Thành nói xong, cũng không đợi Tiêu Phàm trả lời liền đứng dậy đi vào phòng dưỡng thương của mình. Rất nhanh lại đi ra, trong tay cầm một hộp gỗ đen, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Hộp gỗ này không lớn, màu đen thui khiến người ta có cảm giác vô cùng trầm trọng, không biết là được làm từ lọai gỗ gì.

Uông Vĩ Thành không đến gần Tiêu Phàm mà đứng cách rất xa, mở hộp gỗ ra. Rất hiển nhiên, nếu đứng gần quá tong ta sợ Tiêu Phàm hiểu lầm, nghĩ rằng ông ta ta giấu ám khí gì đó trong hộp.

Hộp gỗ vừa mới vừa mở ra, Tiêu Phàm còn chưa có cảm giác gì thì hắc lân vốn dĩ ngồi ở một góc phòng giám sát Uông Vĩ Thành đột nhiên đứng thẳng lên, lông ở cổ dựng đứng lên, một đôi mắt xanh như mắt mèo hào quang lóng lánh giống như là gặp kẻ địch lớn vậy.

Thấy vẻ mặt như thế của hắc lân, Uông Vĩ Thành lập tức thở phào một cái, ông ta biết lần này mình thành công rồi.

- Tiêu chân nhân, hạt châu này mấy năm trước tôi đã lấy được, lúc ấy cũng không biết đó là vật gì, còn đặc biệt mời người đến xét nghiệm qua. Dường như đó là một phần trong cơ thể động vật, nhưng là lọai động vật nào thì lại không xét nghiệm ra được. Một vị bằng hữu nói cho tôi biết đây là nội đan của một loài dị thú sớm đã tuyệt chủng. Tôi thấy linh sủng của cậu đã bị thương, lại chưa khỏi hòan tòan, đây là nội đan của dị thú, có lẽ sẽ có chút tác dụng với linh sủng của cậu.

- Lấy ra cho tôi xem.

Giọng của Tiêu Phàm vẫn rất thản nhiên.

- Được, mời nhận lấy.

Uông Vĩ Thành gật gật đầu, giơ tay nhấc, hộp gỗ đó chậm rãi về phía Tiêu Phàm, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đưa đến.

Tiêu Phàm vẫy tay một cái, hộp gỗ kia liền bay vào trong tay hắn. Chỉ thấy trong hộp gỗ có một viên nội đan nhỏ, phảng phất một mùi tanh, đồng thời cũng tản ra một loại khí uy áp. Tiêu Phàm nhấc ngón tay lên, viên nội đan kia liền bay ra khỏi hộp, dừng lại trong lòng bàn tay hắn.

Hai mắt Tiêu Phàm hơi nhíu lại, một luồng lực thần niệm lập tức bao phủ viên nội đan.

Mà con mèo to kia lập tức dựng người lên, đứng vững trên đầu vai Tiêu Phàm, thò đầu ra, gắt gao nhìn thẳng viên nội đan kia. Trong mắt không còn chút đề phòng nào mà ngược lại lại tràn đầy vẻ mặt khát cầu, thỉnh thoảng lại thè lưỡi ra liếm một vòng, bày ra bộ dạng thèm ăn.

Rất rõ ràng là hắc lân coi đây là vật đại bổ.

Uông Vĩ Thành không hề lo lắng rằng sau khi Tiêu Phàm lấy đi viên nội đan dị thú này thì vẫn lấy mạng ông ta như trước. Người này đến một ngưỡng nào đó sẽ có quy củ nhất định. Nhưng quy củ này không phải là để cho người khác xem, mà lập ra cho chính bản thân mình. Nếu Tiêu Phàm làm như thế, thì tâm tính của hắn sẽ nhập vào ma chướng. Việc này hoàn toàn trái ngược với tác phong làm việc của hắn, nói chuyện mà để đạo đức sang một bên sẽ khiến sau này khi Tiêu Phàm tu luyện sẽ khó mà vượt qua được tâm ma.

Tính tham lam “tất cả đều là của ta” chẳng qua xuất phát từ suy nghĩ chủ quan của những kẻ yếu mà thôi.

Một lúc sau, Tiêu Phàm bỏ nội đan vào trong hộp, gật đầu nhẹ.

Uông Vĩ Thanh lập tức thở phảo một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.

580-dieu-kien-bao-toan-sinh-menh/1162311.html

580-dieu-kien-bao-toan-sinh-menh/1162311.html

491

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.