Chương 589
Chuyện cũ Vô Cực
Tiêu Phàm liền lời ít mà ý nhiều mà đem tình huống vừa rồi miêu tả một chút.
- Thì ra là thế... Chẳng trách...
Ông lão áo bào trắng nghe xong, vuốt vuốt râu nói.
Tiêu Phàm kinh ngạc hỏi:
- Tổ sư, cái gì gọi là chẳng trách'?
Ông lão áo bào trắng liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Tôi thấy thần hồn của ngươi tuy đọng lại, nhưng lại còn lâu mới đến trình độ có thể nguyên thần xuất khiếu. Nhưng ngươi lại xuất hiện ở nơi này, khiến lão nhân gia ta rất là kỳ quái... Ngươi vừa nói như vậy, tôi xem như hiểu rõ. Ở nơi cực âm, Vương Tiên Chi tên giặc cỏ kia thần thông phóng đại, đã kích phát tiềm lực của ‘Càn Khôn Đỉnh’, mạnh mẽ hút y và ngươi vào.
- Giặc cỏ?
Tiêu Phàm lặp lại một câu. Chỉ từ hai chữ này có thể đoán được, Thanh Dương tổ sư tựa hồ đối với Vương Tiên Chi biến thành bộ xương khô Quỷ Vương không có chút hảo cảm nào.
- Đúng. Năm đó, chính là lão phu tương trợ đại sứ Tăng, bắn trúng cẩu tặc kia một mũi tên, phá thần công hộ thể của y, lúc này mới chém chết y. Cẩu tặc kia chính là ma đầu chuyển thế, hung hãn thô bạo, giết người đầy đồng. Chết sớm một ngày, dân chúng thứ dân liền sống nhiều hơn một mạng người.
Ông lão áo bào trắng ngạo nghễ nói.
“Tăng đại sứ” nói trong miệng ông, Tiêu Phàm cũng biết chỉ chính là ai. Năm đó Tăng Nguyên Dụ tiếp nhận Tống uy, đảm nhiệm “Chư đạo hạnh doanh chiêu thảo sứ”. Ông lão áo bào trắng và ông ta là người của cùng thời đại, liền dựa theo quy củ lúc đó, tôn gọi ông ta là “Tăng đại sứ”.
Tuy nhiên lực chú ý của Tiêu Phàm, rất rõ ràng không có đặt ở bên trên này, hắn chú ý chính là một vấn đề khác.
- Tổ sư, Vương Tiên Chi là ma đầu chuyển thế? Loại tình hình này, thật sự tồn tại sao?
Tiêu Phàm hỏi, thần sắc trở nên cực kỳ trịnh trọng.
Bên trong điển tịch “Vô Cực Cửu Tương Thiên”, rõ ràng ghi lại “Ma quân chi tướng”, chỉ có điều câu nói ngắn gọn. Vô cùng tinh luyện, rất nhiều chỗ thuyết minh khá mơ hồ, muốn lý giải như thế nào, phải xem ngộ tính của mọi người. Trên tướng thuật, thật không có “đáp án tiêu chuẩn”. Nhưng trong cuộc đời này của Tiêu Phàm, lại chưa nhìn thấy ai có “Ma quân chi tướng” chân chính. Mấy vị kiêu hùng đương đại có tư cách được xưng là “Ma quân chuyển thế”, Tiêu Phàm đều chỉ có thể dựa vào ảnh chụp để xem tướng. Trong trường hợp dựa vào bức ảnh để xem tướng, độ chính xác thật sự rất không đáng tin.
Cho nên, có liên quan “Ma quân chi tướng”, Tiêu Phàm chưa bao giờ chính thức giao lưu cùng người.
Mà hiện tại, lại từ miệng tổ sư Thanh Dương nghe thấy “Ma đầu chuyển thế”. Lời nói nói như vậy, hơn nữa, vị Ma quân chuyển thế biến thành bộ xương khô này, liền ở trong cùng một không gian với hắn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bỗng nhiên xuất hiện.
- Đương nhiên tồn tại. Không có những Ma vương này tác loạn, thế giới sao có những ngày khói lửa như thế? Nhiều sinh linh lầm than như vậy, núi thây biển máu, đều là do những Ma vương đó tạo thành. Nhóc con, ngươi có biết điển tịch bổn môn tà thất lạc như thế nào không?
- Nghe nói là bởi vì chiến loạn?
- Chiến loạn đúng là chiến loạn, nhưng rốt cuộc là loại chiến loạn nào, ngươi biết được không?
Tiêu Phàm lắc đầu, hai đầu lông mày toát ra vẻ nghi ngờ.
Căn cứ vào điển tịch ghi lại, trước tổ sư đời thứ ba mươi sáu, điển tịch của Vô Cực Môn căn bản là đầy đủ, văn chương thất lạc không nhiều lắm. Chẳng những cơ sở lục tương đại khái đầy đủ, cho dù là "Thiên nhân tương" "Trường sinh tương" và "Tạo hóa tương" được xưng là “Phi thăng tam tương, vẫn là có rất nhiều văn chương bảo tồn. Đến thời tổ sư thứ ba mươi sáu, tao ngộ chiến loạn, làm cho đại lượng điển tịch thất lạc. "Vô Cực Cửu Tương Thiên" từ đó về sau không được đầy đủ, nhất là "Phi thăng tam tương" hoàn toàn thất thiếu.
Nhưng mà, dựa theo thời gian suy đoán, tổ sư đời thứ ba mươi sáu hẳn là sống trong thời kỳ Đường thịnh vượng, chính là thời điểm quốc gia hùng mạnh, xã hội ổn định. Cũng không có phát sinh chiến tranh quy mô lớn, điển tịch tại sao lại thất lạc trong thời chiến loạn chứ?
Vấn đề này, Tiêu Phàm suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, chỉ là bởi vì niên đại đã lâu, không thể chứng thực chân tướng của năm đó. Hơn nữa, Vô Cực Môn qua nhiều thế hệ truyền nhân, đều coi việc tìm văn chương thất lạc về là nhiệm vụ của mình. Đối với nguyên nhân vì sao thất lạc, ai còn đi chú ý chứ?
- Văn chương bổn môn thất lạc là vì ‘Thần Ma chi chiến’!"
Ông lão áo bào trắng vuốt râu, nói ra một nguyên nhân khiến Tiêu Phàm trợn mắt há hốc mồm.
- Thần Ma chi chiến? Tổ sư...
Tiêu Phàm đầy trán xám xịt, trước mắt kim tinh loạn mạo.
Đối với khiếp sợ của Tiêu Phàm, ông lão áo bào trắng hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, vểnh râu lên, kỳ quái nói:
- Như thế nào? Ngươi ngay cả này cái cũng không biết sao? Chẳng lẽ bên trong “Thuật Tàng” không có ghi lại sao?
Tiêu Phàm mãnh liệt lắc đầu.
- Kỳ quái... Thật không biết hơn một nghìn năm này, con cháu hậu bối lại phải trải qua mấy thứ đau khổ gì? Điển tịch bổn môn bị tổn thất quá nhiều... Ôi, phàm là những lưu phái ngàn năm bất bại, vạn năm không ngừng kế thừa, nói chung nhất định là nhiều tai nạn. Được rồi, nhóc con, ta liền mơ hồ nói với ngươi một câu...
Nói tới đây, ông lão áo bào trắng nhìn kỹ Tiêu Phàm một chút, dường như đang lo lắng một vấn đề nào đó.
- Xin tổ sư dạy bảo!
Tiêu Phàm kính cẩn nói.
- Vô Cực Môn chúng ta, thời kỳ viễn cổ, là đại phái tu chân cực kỳ thịnh vượng, truyền thừa cực kỳ lâu, ngươi biết không?
Ông lão áo bào trắng vừa mở miệng, lại khiến cho Tiêu Phàm bị choáng, vội vàng nói:
- Nhưng tổ sư, chúng ta không phải là truyền thừa tướng thuật sao?
- Là truyền thừa tướng thuật, nhưng cũng là môn phái tu chân, điều này có cái gì không ổn sao? Thầy trò Viên Hỏa Sơn, Hoàng Quan Tử dựa vào tướng thuật tinh chuẩn mà nổi tiếng hậu thế. Thầy trò hai người đều là tu chân chi sĩ. Ngươi phải biết rằng, tướng thuật và tu chân, vốn chính là hỗ trợ lẫn nhau đấy. Đây là sáng tạo độc đáo của môn phái tu chân Trung thổ chúng ta, cũng là nguyên nhân chủ yếu bị ma thần Ma giới và Minh giới ghen ghét...
Tiêu Phàm trong đầu loạn thành một đám, bất chấp lễ phép, cắt ngang lời ông lão áo bào trắng, vội hỏi:
- Tổ sư, vì sao môn phái tu chân Trung thổ chúng ta bị ma thần ghen ghét?
- Từ xưa chính tà không cùng tồn tại, tà phái ma thần không ngừng quấy nhiễu chúng ta, tranh đấu không ngừng. Môn phái tu chân Trung thổ khác với Giáo sĩ phương Tây. Trung thổ rất nhiều đại phái tu chân, đều tinh nghiên thuật bói toán, có thể tiên đoán cát hung. Thời điểm đại chiến, liền có thể có được tiên cơ. Đa số ma thần chuyển thế, chưa kịp làm ác, liền bị chúng ta bói ra, tìm ra chân thân, tức khắc giết chết. Nếu không, thế giới này sớm đã bị ma thần đảo điên, biến thành A Tỳ địa ngục rồi. Tuy rằng như thế, một số đại ma đầu đạo hạnh cao thâm, giỏi về giấu kín hành tích, bói toán suy diễn thuật bình thường, rất khó tìm ra chân thân chuyển thế của bọn chúng.
Tiêu Phàm lại đầu váng mắt hoa.
Thậm chí ngay cả Giáo sĩ phương Tây đều xuất hiện rồi. Chẳng lẽ lúc đó, Giáo sĩ phương Tây cũng đã cùng môn phái tu chân phương Đông bù đắp nhau? Thịnh thời Đường kỳ, phương Tây chẳng phải là bị vây vào thời kì Trung cổ hắc ám?
Ông lão áo bào trắng không để ý tới sự kinh ngạc của hắn, tiếp tục nói, dường như một bức sử thi cuộn tròn khổng lồ đang từ từ triển khai ở trước mặt Tiêu Phàm. Rốt cục khiến hắn đối với rất nhiều bí mật của bổn môn, có điều hiểu biết.
Trước đây rất lâu, bất kể Trung thổ hay là phương Tây, nói chung có rất nhiều môn phái tu chân và càng nhiều tu chân chi sĩ nữa. Những tu sĩ này, là lực lượng trung kiên chống ác ma chuyển thế. Thần Ma chi chiến, vẫn chưa từng ngừng nghỉ.
- Chờ một chút, chờ một chút... Tổ sư, tại sao con nghe những ác ma đó đều là người từ ngoài đến?
- Đương nhiên. Ma giới cũng tốt, Minh giới cũng thế, hoàn toàn bất đồng với Nhân Giới chúng ta, vốn là nước giếng không phạm nước sông. Chúng ta nơi này, sở dĩ Thần Ma chi chiến kéo dài không dứt, đó chỉ là bởi vì, chúng ta vận khí không tốt.
- Cái gì gọi là vận khí không tốt?
Ông lão áo bào trắng liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Bởi vì chính xử chúng ta ở mấy chỗ giao xoa không gian. Thế giới chúng ta sống, trải rộng lối đi không gian to nhỏ và tọa độ không gian. Thần Ma giao chiến, tuy rằng cũng có đường khác có thể đi, nhưng thông qua những lối đi không gian là đường tắt gần nhất. Cho nên, ở thế giới của chúng ta, chẳng những có người tu chân Nhân Giới, cũng có ác ma và minh thần. Mọi người giao tập cùng một chỗ, đan xen, hỗn chiến không ngớt.
Tiêu Phàm nuốt ngụm nước miếng.
Động tác này rất chướng tai gai mắt, ngày bình thường Tiêu chân nhân cực kỳ chú trọng dung nhan, từ trước tới giờ chưa từng thất lễ như thế. Nhưng hiện tại đây hết thảy, đối với nhận thức trước kia của hắn gần như hoàn toàn đảo điên, thất lễ nho nhỏ này, ai còn để ý?
- Mãi cho đến hơn một trăm năm trước, trận hỗn chiến này mới rốt cục dừng lại.
- Có kết quả rồi?
- Không có kết quả. Thế giới Trung thổ gần như hoàn toàn đánh hỏng, không ít lối đi không gian đều bị đánh cho sụp đổ, đại lượng linh khí tiết ra ngoài. Tài nguyên tu luyện của thế giới Trung thổ, hủy diệt hầu như không còn, một số gần như hoang vu, không hề thích hợp tu luyện. Đa số tu sĩ đều rời khỏi nơi này, chỉ có số rất ít vừa mới nhập môn không thể không ở lại. Nói thí dụ như, sư tổ của ta Thiên Minh tổ sư, lúc trước kia, chẳng qua chỉ là tiểu đồ đệ vừa mới bái nhập Vô Cực Môn không bao lâu. Bởi vì nguyên nhân quá nhỏ, Thần Ma đại chiến không có lan đến gần ông. Cũng bởi vì duyên cớ như vậy, lối đi không gian toàn bộ sụp đổ, công lực của ông quá nhỏ bé, căn bản bước đi không xong. Lúc này mới đem y bát bổn môn truyền thừa xuống.
Tiêu Phàm hoàn toàn không nói gì.
Thiên Minh tổ sư, tổ sư đời thứ ba mươi sáu Vô Cực Môn.
Cũng chính là bắt đầu từ thời Thiên Minh tổ sư, điển tịch Vô Cực Môn liền thất lạc, không được đầy đủ. Rốt cuộc không nghĩ tới, lại là nguyên nhân này. Một tiểu đồ đệ vừa mới mới nhập môn, còn không kịp học công pháp tướng thuật cao thâm, cả môn phái lại đột nhiên không thấy, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại bảo ông phải đi đâu để tìm lại đủ những điển tịch đó? Nếu lời của ông lão áo bào trắng nói hết thảy đều là sự thật, như vậy Vô Cực Môn hiện nay, chẳng qua chỉ là truyền thừa được một chút da lông của truyền thừa tổ tông mà thôi.
- Bọn Vương Tiên Chi, Hoàng Sào, chỉ là yêu nghiệt Ma giới còn sót lại, không biết ẩn núp ở nơi nào, đến thời cơ thích hợp, liền đầu thai chuyển thế, nảy sinh mà tác loạn. Thật vất vả, mới bị chúng ta tiêu diệt hết.
- Nhưng, tổ sư, vì sao sau khi Vương Tiên Chi bị giết chết đã hơn một nghìn năm, lại bắt đầu quấy phá?
Ông lão áo bào trắng lắc lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
- Nguyên do trong đó, ta cũng không rõ lắm. Nhưng, trước đó không lâu ngươi có thể dùng ‘Càn Khôn Đỉnh’ hấp thu nhiều âm khí địa mạch tinh thuần như vậy, dường như chứng tỏ, linh mạch thiên địa, nhị khí âm dương từng bị phá hư, lại đang dần dần khôi phục... Đây cũng khó trách, dù sao quá khứ hơn một nghìn năm rồi, chẳng những linh mạch thiên địa có thể khôi phục, cho dù là lối đi không gian từng sụp đổ, cũng đều có thể lại mở ra. Một thịnh thế, có lẽ sắp đến.
Tiêu Phàm không khỏi cười khổ.
Nếu cái gọi là thịnh thế, chính là Thần Ma hỗn chiến, sinh linh lầm than, thịnh thế như vậy, không cần đi. Hơn nữa, Tiêu Phàm sinh sống ở thế giới hiện hữu hơn hai mươi năm, mặc dù có rất nhiều chỗ không như ý, lại cũng không hy vọng hoàn cảnh sinh sống phát sinh thay đổi quá lớn. Ít nhất lúc này, coi như an ổn.
Chỉ có điều, đại cục như vậy, tùy vào hắn đến quyết định sao?
570-chuyen-cu-vo-cuc/1162300.html
570-chuyen-cu-vo-cuc/1162300.html
525
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
