TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 580
Quỷ binh (hạ)

Ba nhóm của cánh quân chỉnh tề duy trì tốc độ không nhanh không chậm, trực tiếp thẳng tiến về phía ngã tư đường. Dừng lại trước đống thi thể ở ngã tư giao nhau, quay đầu mạnh nhìn về hướng bên này.

Đám quỷ binh này các bộ phận cơ thể đều đầy đủ. Mặc dù mũi, mắt, mồm ở trên mặt bọn họ đều chỉ là ảo ảnh rất mơ hồ, nhưng làm cho người ta có cảm giác bọn họ quả thật có đầy đủ bộ phận cơ thể, có cảm nhận, nhất tề quay sang bên này. Tiêu Phàm và những người khác liền có cảm giác bị vô số người nhìn đăm đăm vào mình.

- Xoẹt-

Ba nhóm của cánh quân quỷ binh đồng loạt xoẹt xoẹt giơ súng trường trong tay lên.

Động tác chuẩn mực, rất có trình tự và phối hợp đồng nhất.

- Bọn họ khi còn sống, nhất định là những mãnh binh được huấn luyện rất nghiêm ngặt.

Lục Ninh Trần luôn giữ im lặng cuối cùng cũng không kìm nổi mở miệng nói, ngữ khí nói không ra sự khinh ngạc tán thưởng, mà dường như đối mặt với anh ta là một cánh quân thật sự.

Trên thực tế, so với việc gặp phải đội quân thật sự còn nguy hiểm hơn nhiều.

Không nghe thấy bất cứ hiệu lệnh nào, ba nhóm cánh quân quỷ binh nhanh chóng thay đổi đội hình, từ hàng dọc biến thành hàng ngang. Mỗi đội tám người, đứng vừa lấp đầy con phố. Sau đó nhịp bước chân không nhanh không chậm, súng trường nhấc lên, đồng loạt chỉnh tề ép về phía bên này.

- Lập trận chiến đấu!

Đây là chiến thuật bộ binh rất tiêu chuẩn, cũng rất có uy lực của thời kỳ vũ khí lạnh, phát huy tối đa lực sát thương của chiến binh cầm súng. Mặc dù đội ngũ quỷ binh tuần tra không có đến “trăm” người, nhưng đối phó khó hơn nhiều so với một đám ô hợp không có bố trận loạn xông lên chém giết lung tung.

Tám dãy quân hàng ngang, khiến cho đường phố hoàn toàn chật kín, không có chút khe hở nào. Bất cứ địch thủ nào đều đừng có mơ có cơ hội thoát thân, ở chỗ nào đó lẻn ra ngoài. Muốn đi qua, chỉ có thể cứng chọi với cứng, giết hết hoặc là đánh tan tác toàn bộ đám binh sĩ này.

Thậm chí, ngay cả súng trường mà bọn chúng nắm trong tay, dài ngắn đều đồng nhất, khoảng chừng hai mét. Tính theo cách tính của thời Đường, ước chừng tám thước dài, chính là độ dài tiêu chuẩn trong việc chế tạo súng ở quân đội cuối thời Đường.

t❤r u y e n c u a t u i N e t
Ở mặt đường nhỏ hẹp này, đối diện với trăm tên lính mặc giáp cầm súng, đám ô hợp cho dù là có nghìn người, cũng không đủ để giết hết, chứ đừng nói là Tiêu Phàm bọn họ chỉ có năm người.

Trong lúc này, điều may mắn duy nhất của Tiêu Phàm bọn họ là bọn họ gặp phải không phải là binh lính sống thật sự, mà là một đám nhìn không giống binh, trên thực tế lại là quỷ binh của quỷ quái.

Hình thể của bọn chúng, khôi giáp của bọn chúng bao gồm cả súng trường trong tay bọn chúng đều không phải là thật, mà là âm khí ngưng tụ mà thành. Đối với người bình thường mà nói, đấy là vũ khí sợ hãi đến cực độ, nhưng đối với thuật sư mà nói, lại không phải là không thể ứng phó.

Nếu đối mặt với súng thật, pháp thuật Phù Lục bình thường không có tác dụng gì. Nhưng đối mặt với súng ma thì không nhất định rồi.

Tiêu Phàm không vội ra tay.

Hắn và Uyển Thiên Thiên ở phía sau, Liễu Chính, Đàm Nhiên và Lục Ninh Trần đứng phía trước.

Lục Ninh Trần động tác nhanh nhất. Cánh tay vừa nhấc lên, từ thắt lưng cởi một cái hồ lô, lấy nút chai ra, ngửa cổ lên, uống một ngụm chất lỏng ngậm trong miệng, sau đó há miệng phun ra, một làn hơi nước trắng xóa, phun về phía đám quỷ binh chỉnh tề đối diện đang dồn ép đến qua đây.

Luồng hơi nước này không có mùi gì đặc biệt, Tiêu Phàm gửi ra, chắc là nước trắng, Truyền thừa của Thượng Thanh Phái Bảo Đảo, dường như đặc biệt chung tình lấy nước trong làm pháp khí diệt quỷ.

Động tác của Liễu Chính cũng không chậm, miệng lẩm bẩm đọc, Ngọc Như Ý màu vàng trong tay phải nhẹ nhàng giơ lên, một làn sương dày đặc màu vàng bay lên, bao trùm về phía đám quỷ binh đang lập trận.

Đàm Hiên vẫn không có động tĩnh gì.

Rõ ràng là bà ta rất tin tưởng Liễu Chính.

Tiêu Phàm cũng có lòng tin với Liễu Chính. Lòng tin của hắn, chính là bắt nguồn từ Đàm Hiên. Mặc dù Đàm Hiên chỉ là đệ tử ký danh của Chỉ Thủy tổ sư, không thể coi là truyền nhân đích thực của Vô Cực Môn. Nhưng Tiêu Phàm hiểu rất rõ bản lĩnh và tính nết của vị sư tỉ này, rất ngạo khí. Người bình thường rất khó nhận được sự đồng ý của cô. Hiện giờ lại đi cùng Liễu Chính đến ba nơi, hơn nữa luôn lấy Liễu Chính làm chủ, bản thân ở vị trí hỗ trợ. Đương nhiên trong đó có phần là phải thực hiện chức trách, nhưng nếu Liễu Chính thật sự không có bản lĩnh, thì Đàm Hiên tuyệt đối sẽ không giữ thể diện cho ông ta.

Luồng trắng xóa và làn sương dày màu vàng, một trước một sau, cùng nhau trực tiếp chặn đánh đại đội quỷ binh.

Hơi nước lướt qua, một hồi âm thanh “xuy xuy” vang lên, giống như mỡ bò đông lại gặp phải đốm lửa nhỏ đang bắn tung tóe. Ba gã quỷ binh bị hơi nước phun vào, từ khôi giáp và cơ thể xộc lên màn sương đen nhè nhẹ, thân thể bị tan ra thành từng lỗ hổng. Nhưng một chút cũng không dừng bước, vẫn nâng cao súng trường, đánh tới bên này.

Bên kia, khi làn sương màu vàng bao trùm xuống, năm gã quỷ binh hàng thứ nhất bên trái, cùng với việc làn sương từ từ hạ thấp xuống, cũng dần dần tiêu tan. Khi sương mù tan hết, năm gã quỷ binh đã biến mất không còn dấu vết.

So sánh tài giữa hai bên, ai cao ai thấp rất dễ nhìn ra.

Trên mặt Lục Ninh Trần hiện lên vẻ giận giữ, vừa khoát tay, lại uống thêm một ngụm nước trong hồ lô, phát động lần công kích thứ hai đối với ba gã quỷ binh bị thương. Một bàn tay ấm áp từ đằng sau vươn ra, khoác lên vai của anh ta.

- Tình hình quân địch chưa rõ, không thể đánh bừa, chú ý tiết kiệm pháp lực.

Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa của Tiêu Phàm, thà nói là quan tâm, còn hơn nói là nhắc nhở.

Không đợi Lục Ninh Trần kịp phản ứng, cạnh mắt hồng quang chợt lóe, một tấm Phù Lục bắn ra. Ở giữa không trung cháy lên thành một ngọn lửa rừng rực, ngay sau đó biến thành một đồ án hỗn độn kim quang lóng lánh, gặp gió mà lớn, gào thét mà qua. Ba gã quỷ binh bị làn sương trắng ngặm nhấm, trong nháy mắt tan biến vô hình. Đồ án hỗn độn vẫn không dừng lại, tiếp tục bay nhanh về phía trước, lại có năm sáu gã quỷ binh bị tan thành mây khói trong làn khói kim quang lóng lánh của đồ án hỗn độn.

Lục Ninh Trần không khỏi ngây người một chút.

Truyền thừa Thượng Thanh phái, nghiêm túc mà nói cũng coi như là Phù Lục phái. Nhưng trong lòng anh ta tự biết, phù lục anh ta luyện chế ra, tuyệt đối không có uy lực lớn như vậy. Đám hơi nước vừa rồi, kì thực đã bao hàm thuật pháp và pháp lực của anh ta. Một lần tấn công, vẻn vẹn chỉ là khiến cho ba gã quỷ binh bị thương, lại không thể nào ngăn cản được bước tiến của chúng, phải tiến hành lần công kính thứ hai, mới có hiệu quả.

Không ngờ, Tiêu Phàm vừa ra tay, tấm phù lục nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại tiêu diệt được gần mười gã quỷ binh.

Một mặt là vận dụng được pháp lực của bản thân. Pháp lực của bản thân có thể phát huy được uy lực cực hạn, mặt khác là năng lực của Phù Lục, nhiều nhất có thể phát huy hai ba phần uy lực. Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn liền rõ.

Tuy nhiên, Lục Ninh Trần kinh ngạc, nhưng trong lòng Tiêu Phàm còn sửng sốt hơn so với anh ta.

Đám quỷ binh này rất mạnh, vượt xa khỏi dự liệu của hắn.

Một tấm Phù Lục ra tay, chỉ có thể tiêu diệt không đến mười gã quỷ binh, liền hao kiệt hết uy năng, hóa thành hư vô.

Đám quỷ binh kia dường như không chút sợ hãi với tất cả mọi việc, mười gã “đồng bào” bị giết trong chớp mắt, mảy may không ảnh hưởng đến “cảm xúc” của bọn chúng, vẫn bước đi chỉnh tề, dựng thẳng súng trường, không nhanh không chậm đánh tới phía trước.

Làn sương vàng dày đặc lại lần nữa bay lên, đồ án hỗn độn màu đỏ cũng liên tục lóe lên. Không đến mười phút, một đội tuần tra gần trăm gã quỷ binh đều bị giết sạch, trên mặt đường loáng cái đã trở nên rộng rãi.

Cảm giác mà nói, đám quỷ binh kia hình như cũng không khó đối phó đến như vậy.

Liễu Chính và Tiêu Phàm liếc nhìn nhau, từ trên mặt của đối phương nhìn thấy sự u buồn. Một trận “đụng độ” trôi qua. Hơi thở của Liễu Chính, hơi có chút suy yếu, xem ra thôi động Ngọc Như Ý màu vàng đối địch, có chút tiêu hao chân khí pháp lực.

Uyển Thiên Thiên cũng hơi hé miệng, hít hà hít hơi lạnh vào người, hạ giọng nói:

- Tiêu Phàm, sử sách ghi lại, đó là một lần quan quân ở đây giết chết năm vạn giặc cỏ.

- Ừ.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Sử kiện lịch sử này, “Cựu Đường thư”, “Tân Đường thư”, “Tư trị thông giám” đều có ghi lại, con số ước tính đại khái giống nhau. Thủ lĩnh giặc cỏ Vương Tiên Chi bị quan quân của Tăng Nguyên Dụ suất lĩnh bao vây. Vương Tiên Chi chết trận, chỉ có rất ít giặc cỏ phá được vòng vây chạy thoát, đi về hướng đông nương tựa vào một đại ma vương Hoàng Sào khác, tiếp tục làm hại nhân gian.

- Vậy... Vậy muốn giết chết hết bọn chúng, phải tốn bao nhiêu sức lực?

Nhìn qua, Liễu Chính và Tiêu Phàm giết chết đội quỷ binh này, gọn gàng sạch sẽ, không tốn sức chút nào. Nhưng đám quỷ binh này chưa đến trăm tên, so với năm vạn mà nói, quả là nhỏ nhặt. Nếu quả thực là năm vạn quỷ binh nhất tề đánh tới, như vậy sẽ không ngừng tiêu hao chân khí pháp lực. Cho dù Tiêu Phàm, Liễu Chính, Đàm Hiên pháp lực có thâm hậu đi nữa, cũng chỉ là tốn công vô ích, cũng đủ khiến họ mệt chết đi được.

Đương nhiên, tiền đề là năm vạn giặc cỏ sau khi bị giết đều có thể tích tụ oán khí, hóa thành quỷ binh.

Liễu Chính khẽ thở dài, nói:

- Uyển tiểu thư, đã đến nơi này rồi, dù sao cũng phải điều tra rõ ràng, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi người đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể thoát khỏi vòng vây.

- Nhưng, chúng ta hiện tại gặp phải, chắc chỉ là một đội tuần tra, chưa có một quỷ binh nào đặc biệt lợi hại trong đó. Kế tiếp không biết có còn gặp may như vậy không, thì rất khó nói.

Uyển Thiên Thiên đưa ra ý kiến bất đồng.

Nói thật thì Uyển Thiên Thiên mới là người có tính cách sợ thiện hạ không loạn nhất trong những người ở đây. Ngay lúc này, cô ấy cũng không phải là sợ phiền phức, cô ấy chỉ là thích tranh cãi với người khác mà thôi. Nếu người đối thoại với cô ấy là Tiêu Phàm, xem chừng Uyển Thiên Thiên sẽ không có nhiều thắc mắc đến như vậy rồi.

Đàm Hiên không nói một lời, bước thẳng về phía trước.

Lục Ninh Trần cũng bước lên vài bước. Tính cách của người này vô cùng quật cường. Cho dù lời Uyển Thiên Thiên không phải là không có lý, nhưng lúc này bảo anh ta biết khó mà lui là chuyện tuyệt đối không thể được.

- Đi.

Tiêu Phàm giữ chặt bàn tay bé nhỏ của cô, cũng chậm rãi đi về phía trước.

Càng tiến về phía trước, đống xác chết chất chồng như núi kia nhìn càng lúc càng rõ, vô số xương cốt, chất chồng lại với nhau, ngổn ngang, thiếu cánh tay, thiếu chân, đủ các hình thù kỳ quái, liếc nhìn một cái không thấy giới hạn. Ở trong hoàn cảnh như vậy, cho dù là người gan dạ nhất cũng sẽ run lên.

Là tên trộm mộ dũng mạnh nhất phương Bắc, Uyển Thiên Thiên từng chui xuống rất nhiều cổ mộ. Lúc này cũng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên thấu đến tận xương tủy, dường như ngay cả máu trong người cũng sắp đông cứng rồi.

Chậm rãi, đoàn người đi đến trước đống thi thể chất cao như núi, không ai bảo ai đều cùng dừng bước lại, không muốn lại gần quá.

Những thi hài này, bởi vì nguyên do niên đại quá lâu đời, sớm đã hóa thành xương trắng, nên không có mùi hôi thối. Nhưng mùi mốc meo vẫn đập vào mặt, làm cho người ta không thở được.

- Ôi trời ơi á...

Uyển Thiên Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn nhìn về phía trước, miệng không kìm nổi hét lên một tiếng.

Chính vào lúc đó, đám ma chơi màu xanh nhạt vốn không ngừng nhảy xung quanh đống thi thể chất cao như núi đột nhiên sáng rực lên, giống như có người dội mấy thùng xăng vào đống xác chết, ngọn lửa bốc mạnh lên cao, làm cho người khác phải khiếp sợ.

561-quy-binh-ha/1162290.html

561-quy-binh-ha/1162290.html

424

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.