Chương 491
Đại Quốc sư giết đến tận cửa
Trái ngược với sự ồn ào trong quán cà phê Thiên Nga Đen, giờ này trong Hoàng phủ vô cùng yên tĩnh. Tuy rằng vẫn chưa muộn, đa số các phòng đều sáng đèn, đèn đường trong phủ cũng đều sáng. Nhưng đối với diện tích Hoàng Phủ mà nói thì số đèn đường này chỉ lác đác mà thôi. Toàn bộ Hoàng Phủ chìm trong màn đêm, ít nhiều có chút thê lương.
Giống như trước, trời vừa tối, liền không có ai dám tiếp cận khu biệt thự nhỏ của Tô Nam Đại sư. Từ khi vào Hoàng Phủ, Tô Nam chưa từng lộ mặt, cả ngày ở trong biệt thự, không ai biết vị đại sư này trốn trong phòng làm gì, lại càng không có người dám đi điều tra.
Nhưng tối nay sự yên tĩnh của Hoàng Phủ và biệt thự nhỏ nơi Tô Nam ơt đã hoàn toàn bị phá vỡ.
- Anh Bưu, hút điếu thuốc đi...
A Tứ, vệ sĩ ở ngoài cửa Hoàng Phủ lấy thuốc ra kính cẩn đưa cho anh Bưu một điếu. A Bưu là lão đại trong tổ của họ, đã làm việc nhiều năm trong Hoàng Phủ, vừa có gan vừa biết điều, được lão gia hết sức coi trọng. Nếu không vì a Bưu văn hóa quá thấp, Hoàng lão gia sớm đã cất nhắc làm người phụ trách một bộ phận trong công ty rồi.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến uy tín của A Bưu trong lòng đám vệ sĩ, mỗi một người mới đến đều hết sức cung kính a Bưu.
A Bưu tùy ý nhận lấy điếu thuốc a Tứ đưa cho, đưa lên miệng, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chăm chú xung quanh, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng có người đến tiếp cận. Đây là nguyên tắc của A Bưu, cầm tiền lương rồi thì sẽ không làm người khác thất vọng!
A Tứ vừa châm thuốc cho A Bưu, vừa cười nói:
- Anh Bưu, thả lỏng một chút, đừng lo lắng như vậy. Hiện giờ trong phủ chúng ta chẳng những có vài vị Ngọc Dương Quan trấn thủ, còn có vị đại sư số một kia nữa, người bình thường ai dám đến đây gây chuyện chứ?
Theo a Tứ, có một đống người mạnh như vậy, bọn họ chỉ là những vệ sĩ biết khua đao múa kiếm, có chuyện gì xảy ra thì bọn họ cũng chỉ là góp vui mà thôi.
Hoàng phủ bây giờ sớm đã phòng thủ kiên cố.
A Bưu hít một hơi thuốc, lại phun từng vòng khói ra từ mũi, lắc đầu nói:
- Không nên nói như thế, chúng ta cầm tiền của lão gia thì không nên khiến lão gia thất vọng. Chân nhân của Ngọc Dương Quan và Tô Nam giáo chủ quả nhiên lợi hại, nhưng không có nghĩa là chúng ta được phép lơ là, cho dù là báo trước cho họ cảnh giác cũng tốt.
- Ha ha, anh Bưu, nếu thật sự có nhân vật lợi hại như thế đến, chúng ta báo hay không báo cảnh sát thì có tác dụng gì chứ? Hơn nữa cả cái thành Lạc Gia này, trừ phi là Ma Cưu Đại Quốc Sư tự mình lại đây, những người khác thật đúng là không đáng quan tâm.
A Tứ hơi phản đối nói.
Trong khoảng thời gian này, anh ta hay hợp tác với A Bưu, cũng coi là quen với nhau rồi nên mới dám nói những câu này.
Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách của A Tứ chính là như thế. Không khuyên nổi anh ta nên A Bưu lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ có điều lại hít thật mạnh một hơi thuốc nữa, hai mắt đang híp lại đột nhiên trợn thật lớn.
Chỉ thấy một bóng người đen sì, chậm rãi đi về phía Hoàng Phủ.
Vì trời tối nên không thấy rõ diện mại người đó.
A Bưu chỉ cảm thấy cả người từng đợt rét run, bóng người trước mặt này như có như không, không giống như người sống.
- Ai đấy, đứng lại!
A Bưu nhổ điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, tay phải dường như có phản xạ duỗi ra, giơ súng lục ra, “cạch cạch” một tiếng nạp đạn vang lên, họng súng đen ngòm hướng về phía trước.
Mặc kệ gã là người hay ma, đã gặp a Bưu ở đây thì không thể để gã đi dễ dàng như vậy được.
Bóng người kia coi như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, thậm chí còn không thèm xoay đầu sang phía a Bưu.
Bốn phía tĩnh mịch, ngay cả âm thanh nghiến răng ken két của A Tứ bên cạnh cũng nghe thấy được, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân. Bóng người kia như phiêu du trên mặt đất, dường như hai chân chưa từng chạm xuống mặt đất.
Âm Quỷ!
Cuối cùng thì a Bưu cũng đưa ra phán đoán trong lòng.
Dù a Bưu rất có dũng khí, nhưng lúc này hai tay cầm súng cũng không ngừng run lên. Nếu thực sự là âm quỷ đến thì dù súng lục có sức sát thương mạnh hơn nữa thì cũng không có tác dụng.
Nhiều lần, ngón trỏ a Bưu đã đặt trên cò súng, nhưng vẫn không bóp cò.
Gã thật sự không dám nổ súng với một âm quỷ.
Không thể nghi ngờ, âm quỷ này không hè hướng tới phía bọn họ. A Bưu gã chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng để ý, a Tứ lại càng không hơn vậy. Không đến mức có Hàng Đầu sư đưa âm quỷ ra để đối phó với họ, nhưng nếu mình nổ súng, chẳng may chọc giận tên quỷ này thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Tới gần.
- Anh Bưu, là người!
A Tứ ở bên cạnh run rẩy từ nãy tới giờ bỗng nhiên hét ầm lên, âm thanh cực kì lớn, thiếu chút nữa là đâm thủng màng nhĩ a Bưu, trong tình cảnh này thì tiếng hét truyền ra càng thêm sợ hãi.
Kỳ thật không cần a Tứ nhắc nhở, a Bưu cũng thấy rõ, bóng đen chậm rãi đi đến nơi này không phải là một âm quỷ mà là một con người sống sờ sờ.
Dáng người này cũng không cao lắm, có thể nói là vóc dáng thấp bé, mặc trang phục truyền thống của nước Đan Mạn, áo bào lớn tay áo rộng, dưới ánh sáng của đèn đường, kim tuyến trên trang phục còn phát ra ánh sáng lóng lánh. Đây là một loại trang phục rất đẹp, quý giá, chỉ có những nhân sĩ có địa vị, được tôn sùng thì mới có thể được mặc trang phục như thế. Nhân vật lớn của Hòa Kiều sẽ không mặc trang phục như thế.
Người này có để râu, được cắt sửa chỉnh tề, hai mắt tinh quang, nghiêm nghị có uy, không ngờ là một vị cực có khí độ thân sĩ, bởi vì bóng đèn che khuất nên không thể xác định tuổi của y, nhưng có lẽ tuổi cũng không quá trẻ.
Một nhân vật lớn uy phong lẫm liệt như vậy nhưng khi vừa mới xuất hiện lại bị a Tứ và a Bưu coi là âm quỷ, thật sự rất kì quái. Nhưng cảm giác vừa rồi của a Bưu và a Tứ thực sự là có chút chân thật, quả thật là không giống như đang đối mặt với người sống, điều này không có liên quan đến việc người đó mặc gì, mà là một loại cảm giác rất đặc biệt.
- Vị tiên sinh này, xin dừng bước. Đây là vùng đất của cá nhân, không thể tự do đi vào như thế.
Xác định người đến không phải là quỷ, dũng khí của a Bưu cao lên rất nhiều, đồng thời lời nói cũng khách khí hơn. Cho dù đây là khu của người Hoa, có sự “kì thị chủng tộc” với những người dân ở đây, tuy nhiên cũng tùy người thôi.
Vị khách này rõ ràng không thể so sánh tầm thường được, cũng không phải là người mà a Bưu có thể tùy ý quát tháo.
Thấy vị khách không có chút phản ứng nào, a Bưu cho rằng gã không hiểu ngôn ngữ của mình, vội vàng dùng thuật ngữ thông dụng của thổ dân nói lại lần nữa, giọng điệu có chút biến hóa, không còn cung kính như trước.
Thói quen kì thị thổ dân hình thành từ mấy chục năm qua không dễ dàng sửa được.
Sự thay đổi này rất nhỏ nhưng lại bị vị khách nắm bắt được, ánh mắt rốt cục cũng hướng sang bên này, đồng thời “hừ” lạnh một tiếng. Tiếng “hừ” này không lớn nhưng lọt vào tai a Bưu và a Tứ lại giống như sấm sét đánh ngang trời vậy.
Hai người đồng thời kêu thảm, “Cạch”, súng lục trong tay rơi xuống đất, lập tức ôm chặt lấy đầu, đặt mông ngồi ngay đó, co giật một cách đau đớn.
Vị khách liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm liếc mắt sang bên đó nữa, chậm rãi đi về phía cửa chính Hoàng phủ.
đọc❤truyện với http://truyencuatui.net/
Căn biệt thự Hoàng phủ xây dựng theo lối giả cổ, cánh cửa chính làm từ gỗ lim
nên vô cùng dày.
Vị khách vừa mới đi tới trước cửa, cánh cửa chính bằng gỗ lim liền phát ra tiếng “kẽo kẹt” trầm đục, dường như đang phải chịu áp lực cực kỳ lớn. Chỉ một vài giây sau một tiếng kêu thật lớn vang lên, cửa chính bằng gỗ lim “ầm ầm” đổ xuống.
Người đàn ông mặc Hoa phục nhấc chân, phiêu nhiên đi vào.
Hai vệ sĩ “ám tiêu” bên trong cửa chính cùng nhau lấy tay che tai, co rúc ở đấy, không động đậy được giống như a Bưu và a Tứ vậy.
Đội ngũ vệ sĩ Hoàng phủ vốn được coi là hùng hậu, nhưng trước mặt người đàn ông này lại giống như những con rối bằng rơm vậy, hoàn toàn không chịu nổi đả kích, không có bất kì phản kháng nào. Không cần người đàn ông kia ra tay cũng dễ dàng bị khuất phục.
Đối với những vệ sĩ này, người đàn ông kia căn bản là không để vào mắt, chỉ chậm rãi đi về phía trước, mục tiêu dường như là căn biệt thự nhỏ của Tô Nam.
Không ai dám cản trở.
Đội ngũ vệ sĩ của Hoàng phủ không chỉ có bốn người, nhưng các vệ sĩ đều sớm bị người đàn ông này chế trụ, không còn ai dám rút súng ra nữa. Người đàn ông này không có chút hứng thú nào với họ, cũng chưa từng ra tay với bọn họ. Trong mắt người đàn ông này, những người này chỉ như những con kiến nhỏ bé mà thôi.
Qua chỗ có đèn sáng, rốt cục cũng có thể nhìn rõ mặt của người đàn ông này.
Đó là khuôn mặt với làn da ngăm đen, có nét đặc thù của dân thổ địa, tuy nhiên khí thái kia thì thổ dân không thể sánh được. Dường như gã nắm trong tay quyền sinh sát thiên hạ, chỉ trong một suy nghĩ thôi là có thể định nhân sinh tử. Cho dù trong con mắt những người vệ sĩ có truyền thống kì thị chủng tộc cũng không ai dám toát ra ánh mắt bất kính.
Còn chưa đợi nhìn kĩ thì ngọn đèn lại tối sầm lại, người đàn ông bước vào khu khá tối.
483-dai-quoc-su-giet-den-tan-cua/1162199.html
483-dai-quoc-su-giet-den-tan-cua/1162199.html
360
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
