Chương 481
Tướng nữ thuần âm
- Lâm tiên sinh, lại gặp nhau rồi!
Tiêu Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, từ tốn nói.
- Vâng, vâng, Tiêu tiên sinh...
- Lâm tiên sinh, căn hộ này của anh, vị trí không tệ, trang trí nội thất cũng không tệ, xem ra Lâm tiên sinh là một người rất biết thưởng thức cuộc sống.
Lâm Thành Đạc ngay tức khắc sắc mặt lúng túng, miệng không ngừng đáp, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ không thôi, không biết những lời này của Tiêu Phàm là có ý gì. Thế nhưng có một điểm có thể khẳng định, nửa đêm canh ba như vậy, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải là chạy đến đây tìm y nói chuyện.
- Lâm tiên sinh, thực ra tôi cũng không muốn phá hỏng những ngày tháng tốt của anh. Anh mặc dù không thể nói là người tốt, chung quy ông trời có đức hiếu sinh, chỉ cần anh có thể ăn năn sám hối, tôi cũng không định giết anh...
Lời của Tiêu Phàm còn chưa nói dứt, Lâm Thành Đạc liền sợ tới mức hai chân mềm nhũn, “phốc” một tiếng quỳ xuống, sống chết dập đầu với Tiêu Phàm, nước mắt nước mũi chan hòa, không ngừng kêu lên:
- Tiêu tiên sinh, tha mạng, xin tha mạng... Chuyện hôm nay, thực sự không phải là chủ ý của tôi, là... Là Phạm tiên sinh... À, là Phạm Anh bắt chúng tôi làm như vậy, tôi, tôi còn khuyên anh ta... Thật đấy. Tiêu tiên sinh, thật sự không liên quan đến tôi, tha mạng...
Khó trách Lâm Thành Đạc bị dọa thành đức hạnh này, quả thực hôm đó Tiêu Phàm làm cho y chịu khổ không ít, cho tới nay vẫn là “ký ức như mới”, chỉ cần vừa nghĩ đến, cả người liền ngứa ngáy khó chịu. Những Hàng Đầu Sư như thế này, muốn giết một người, thật quá chi là dễ dàng, giống như nghiền chết một con kiến vậy.
Kỳ thực cho dù thật sự Hàng Đầu Sư muốn giết người, cũng không phải là đơn giản như vậy, nói giết là giết, cũng phải tìm một cơ hội thích hợp đi hạ Hàng Đầu mới được. Hàng Đầu thuật có thể trong vài khắc lấy được tính mạng người ta, Hàng ĐầuSư bình thường cũng không dễ dàng luyện chế ra. Chỉ có điều Lâm Thành Đạc đang ở thành Lạc Già, sống ở một thế giới mà Hàng Đầu Sư tung hoành không kiêng kỵ gì, sự sợ hãi đối với Hàng Đầu Sư sớm đã thâm căn cố đế. Cho cũng không dám lại có lòng nghi ngờ phản kháng thêm nữa.
- Tôi phải làm thế nào mới có thể tin được anh đây?
Đợi Lâm Thành Đạc dập đầu xong một trận, Tiêu Phàm mới chậm rãi nói, giọng nói vẫn bình tĩnh ôn hòa, không mang theo chút ác khí nào. Càng như vậy, trong lòng Lâm Thành Đạc càng sợ muốn chết.
Loại người ngoài mặt ôn tồn tao nhã, bất động thanh sắc này, lúc giết người, mắt đều không chớp lấy một cái.
- Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh, thật sự không liên quan đến tôi, là Phạm Anh bắt chúng tôi làm đó...
- Phạm Anh vì sao phải làm như vậy? Phạm Linh đối với gã lại không hề có bất kỳ uy hiếp nào. Có phải ngươi ở trước mặt Phạm Anh nói cái gì hay không?
Lần này hỏi là Phạm Nhạc. Dựa vào ý tứ của Phạm Nhạc. “Loại trộm sau lưng chủ” như Lâm Thành Đạc, trực tiếp giết cho xong việc. Chỉ có điều Tiêu Phàm muốn giữ y lại làm “dây nối”, Phạm Nhạc liền chịu đựng không ra tay.
- Nhị thiếu gia, không dám, không dám, tôi tuyệt đối không hề nói gì trước mặt Phạm Anh... Tôi làm gì có gan đó? Đúng rồi, hình như tôi nghe miệng Phạm Anh nói một câu, cái gì mà năm âm tháng âm gì đó... Tôi cũng không hiểu...
Lâm Thành Đạc lắp ba lắp bắp nói.
Phạm Nhạc đã biến sắc.
Cơ Khinh Sa bèn liếc nhìn anh ta một cái.
Phạm Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ngày sinh bát tự của Phạm Linh là trùng âm.
Cái gọi là “trùng âm”, cũng chính là người hay được gọi là “thuần âm”, chỉ là những người sinh ra vào ngày âm tháng âm năm âm.
Phương pháp ghi chép thời gian của cổ nhân thời kỳ cổ đại là dùng Thiên Can và Địa Chi phối hợp. Thiên Can có mười, gồm: Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Qúy, làm chữ đầu của năm, xưng là mẫu. Địa Chi có mười hai, viết: Tý Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi, làm chữ đứng sau của năm, xưng là tử.
Khi ghi năm, trước tiên lấy Thiên Can làm đầu, sau đó mới phối hợp với Địa Chi, thành hai chữ, dựa vào các lượng từ năm tháng ngày v. V mà thành. Nếu như dùng một đến mười hai phối hợp với mười hai Địa Chi, vậy thì gặp số lẻ là dương, gặp số chẵn là âm, liền có thể phân biệt ra năm âm dương. Ví dụ năm Giáp Tý là năm dương, năm Ất Sửu lại là năm âm.
Tháng âm càng dễ phân biệt, cổ nhân ghi tháng tương đối đơn giản, mười hai Địa Chi ứng với mỗi một tháng, lại ở đằng trước thêm vào một tiền tố đặc thù là chữ “kiến”, mà thành. Ví dụ như tháng Kiến Tý chính là tháng giêng âm lịch. Tháng lẻ là dương, tháng chẵn là âm.
Phương pháp ghi ngày và ghi năm giống nhau, lấy sáu mươi ngày làm một chu kỳ, như vậy cũng có thể phân biệt âm dương. Ghi giờ càng thêm rõ ràng hơn, một ngày mười hai canh giờ dùng mười hai Địa Chi để ghi, bắt đầu từ giờ Tý, kết thúc bằng giờ Hợi.
Giờ, ngày, tháng, năm tổng cộng có bốn cái, các nhà âm dương gọi là tứ trụ, mỗi một trụ hai chữ, cổ có thuyết “bát tự”. Căn cứ theo phương pháp này, trong ngày âm tháng âm năm âm nếu lại thêm vào giờ âm, chính là mệnh lý “Bát tự toàn âm” hiếm thấy.
Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhẹ nhàng giương lên, nói:
- Phạm Linh là tướng nữ thuần âm?
- Đúng.
Phạm Nhạc gật gật đầu.
Sắc mặt của Tiêu Phàm trở nên nghiêm trọng.
Tướng nữ thuần âm mặc dù không thể nói là đặc biệt hiếm thấy, nhưng ở một góc độ, cũng không phải là dễ tìm. Thông thường, tướng nữ thuần âm nếu như phối hợp tốt với các mệnh lý tướng lý khác, số mệnh đều sẽ rất tốt, giống như người thuần dương vậy. Đương nhiên, nếu như là nam mang tướng nữ hoặc nữ mang tướng nam, vậy thì lại nói theo cách khác.
Tuy nhiên Tiêu Phàm chú ý lúc này, rõ ràng không phải là số mệnh của Phạm Linh như thế nào, hắn quan tâm đến chính là chuyện tướng nữ thuần âm này.
Từ xưa tương truyền, một số thuật sư tà phái, tu luyện công pháp cực kỳ tà ác, đều sẽ dùng đến người thuần âm hoặc thuần dương để làm “lò đỉnh”, tiến hành tà thuật tách âm bổ dương hoặc tách dương bổ âm. Hoặc là trực tiếp đem người thuần âm hoặc người thuần dương làm thành vật dẫn nào đó, tiến hành tu luyện tà pháp.
Tiêu Phàm tin chắc, Lâm Thành Đạc không có lá gan lớn như vậy đi mật báo cho Phạm Anh. Hàng Đầu Sưbình thường, tuyệt đối sẽ không vì một người không có quan hệ gì lớn với mình mà đi giải Hàng Đầu của một Hàng Đầu Sưkhác hạ xuống. Làm như vậy không những hao phí tinh lực rất lớn, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm. Một khi bản lĩnh của Hàng Đầu Sưđối phương ở trên mình, vị Hàng Đầu Sưgiải Hàng Đầu này liền rất có khả năng bị Hàng Đầu cắn trả.
Lâm Thành Đạc cho dù có được Phạm Anh yêu thích hơn chăng nữa, suy cho cùng cũng chỉ là một tên tôi tớ mà thôi. Phạm Anh làm sao có thể vì y đi mạo hiểm như vậy?
Tên Lâm Thành Đạc này mặc dù ngày thường bỉ ổi vô cùng, nhưng cũng chỉ là một tên ngu ngốc, sẽ không tự tin đến mức kiêu ngạo nông nổi.
Suy đoán như vậy, Phạm Anh đích thân xuất mã “bắt giữ” Phạm Linh, cực kỳ có khả năng là do Phạm Linh có tướng mệnh thuần âm đặc biệt. Dựa vào tu vi trên Hàng Đầu thuật của Phạm Anh hiện giờ, gã hẳn là vẫn chưa dùng đến “lò đỉnh”.
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía Cơ Khinh Sa, nói:
- Khinh Sa, pháp tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, cô có biết không?
- Không biết.
Đôi mi thanh tú của Cơ Khinh Sa nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thiên Quỷ Hàng” là Hàng Đầu thuật đỉnh cao tột bậc trong đồn đại, ngoại trừ “Thiên Quỷ vương” Lạp Trát Đắc Lý trong lời đồn ra, cho đến bây giờ chưa từng nghe nói đến có người đã luyện thành công. Cơ Khinh Sa trước đây khi du học ở thành Lạc Già, mặc dù rất chú ý thu thập thông tin về Hàng Đầu thuật, thế nhưng tư liệu liên quan đến “Thiên Quỷ Hàng”, lại ít càng thêm ít, thỉnh thoảng có được một chút, cũng chẳng qua chỉ là đôi câu vài chữ, rất mơ hồ.
- Anh đang hoài nghi, đây là...
Lời của Cơ Khinh Sa còn chưa dứt, trên khuôn mặt xinh đẹp, sớm đã hiện ra đầy vẻ u buồn.
Tiêu Phàm gật gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
- Phân tích như vậy, cũng không phải không có lý. Bình thường, tà thuật càng lợi hại, yêu cầu tu luyện lại càng vô cùng hà khắc. Ví dụ như, nuôi dưỡng sáu đôi quỷ âm, thì trước giờ chưa từng có Hàng Đầu Sư nào làm được.
Cơ Khinh Sa trầm ngâm nói.
Chỉ dựa vào điểm này, liền đủ để chứng minh sự bất phàm của Ma Cưu đại quốc sư.
- Xem ra, chân tướng rốt cuộc như thế nào, còn phải tìm Phạm Anh, ở trước mặt tìm hiểu một chút mới được.
Trầm tư một lát, Tiêu Phàm hạ giọng nói.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đều gật đầu đồng ý.
Tiêu Phàm lập tức hướng về phía Lâm Thành Đạc, nói:
- Lâm tiên sinh, giờ anh hãy chứng minh cho tôi một chút, giá trị tồn tại của mình.
Lâm Thành Đạc lại vội vàng dập đầu về phía Tiêu Phàm, luôn miệng nói:
- Tiêu Phàm tiên sinh xin cứ sai bảo, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định dốc hết toàn lực đi làm...
- Được, tôi cần anh sắp xếp một chút, gặp mặt với Phạm Anh. Hơn nữa tốt nhất đừng làm kinh động đến người khác. Nhất là không thể kinh động đến Di Nô, anh có thể làm được không?
Tiêu Phàm chậm rãi nói.
Trên trán Lâm Thành Đạc lập tức liền toát ra mồ hôi dày đặc, nói:
- Tiêu tiên sinh, anh biết đấy, tôi, tôi chỉ là một tên tôi tớ, không có khả năng sắp xếp hành trình của Phạm Anh tiên sinh...
- Vậy sao? Vậy giữ lại ngươi có tác dụng gì?
Phạm Nhạc lạnh lùng nói, lật cổ tay, một thanh dao găm liền hiện ra trong tay, dưới ánh đèn sáng ngời, tinh quang bắn ra tứ phía, hàn khí kinh người.
- Đừng mà, đừng mà, Nhị thiếu gia, tôi, tôi thật sự làm không được... Á...
Lâm Thành Đạc kêu lên, thế nhưng ngay sau đó, tiếng gào đột nhiên dừng lại.
Phạm Nhạc bước nhanh đến phía trước, giơ tay túm tóc của y, “xoẹt” một tiếng, thanh dao găm sáng như tuyết liền kề trên cổ của y, thoáng dùng lực, một vòi máu tươi lập tức phun ra.
Lâm Thành Đạc sợ tới mức hồn bay phách lạc, chỉ cảm thấy hạ bộ một phen gấp gáp, thiếu chút nữa liền tè ra quần.
Cách nhìn của Phạm Nhạc đối với y, thật sự kém đến cực điểm. Lâm Thành Đạc không hề nghi ngờ Phạm Nhạc sẽ dùng một đao kết liễu tính mệnh của mình.
- Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, tha mạng... Tôi, tôi nhớ ra rồi, ngày mai, ngày mai Phạm Anh có một đàm phán thương mại...
Giờ khắc này, một số người bị dọa đến đầu óc trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra, còn có một số người, trí nhớ ngược lại lại xoay chuyển nhanh chóng. Không nghi ngờ gì, Lâm Thành Đạc là thuộc loại người sau.
May là y kịp thời “nhớ ra”, bằng không, liền phiền phức lớn rồi.
473-tuong-nu-thuan-am/1162189.html
473-tuong-nu-thuan-am/1162189.html
346
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
