Chương 459
Quý nhân trong đời
- Phạm Nhạc? Thật sự là ngươi sao?
Nguyên Thành Tử kinh ngạc vạn phần, vội vàng đưa tay ra đỡ lên. “Tiên Thiên Huyền Công” bỗng bay vọt ra, bao vây lấy Phạm Nhạc.
Y phục của Phạm Nhạc nhẹ nhàng bay lên, một dòng nội lực mạnh mẽ bỗng dâng trào, chính là “Tiên Thiên Huyền Công” chính thống của Long Môn Phái Toàn Chân đạo, vừa nhẹ nhàng chạm vào kình lực phát ra từ tay của Nguyên Thành Tử, liền lập tức thu lại, thuận theo dòng lực đạo đó Nguyên Thành Tử dựng thẳng người dậy.
- Không sai, ngươi đúng là Phạm Nhạc.
Tấm mặt nạ của Phạm Nhạc vẫn không rơi xuống, bề ngoài so với năm đó có sự khác biệt lớn, nhưng chính tông “Tiên Thiên huyền công” tuyệt đối không thể nào giả được. Ngyên Thành Tử đã nghiên cứu, tu luyện nó hơn mười năm nay, có lẽ thế gian bây giờ, có người còn có nội lực thâm hậu hơn so với Nguyên Thành Tử, nhưng dùng “Tiên Thiên Huyền Công” để đánh lừa cảm quan của ông ta, thì tuyệt đối không có khả năng.
Mặc dù người biết “Tiên Thiên Huyền Công” không nhất định là Phạm Nhạc, nhưng khi vừa đụng nhau, lại không còn cảm giác hoài nghi nữa.
- Phạm thiếu gia, xin chào!
Hoàng Cao Huy lập tức vươn tay ra, nụ cười chân thành.
Phạm Nhạc và anh ta nắm tay nhau, thần sắc không phải rất lạnh nhạt, chí ít trước mắt mà nói, hai người họ có chung một kẻ địch cần đối phó, có đủ cơ sở để trở thành bạn bè hoặc đồng minh.
- Phạm Nhạc, cậu năm đó sao lại đột nhiên mất tích vậy? Có phải là cũng có liên quan đến Phạm Anh?
Đợi hai người hàn huyên đôi câu, Nguyên Thành Tử không chờ đợi được nữa liền hỏi.
Năm đó Phạm Nhạc biến mất lạ lùng, mọi người đều đồn rằng có một vị Phạm thiếu gia đã gặp phải bất trắc, tiếp sau đó Phạm Anh lên tiếp quản Phạm gia. Nguyên Thành Tử có suy đoán như vậy.
Kì thực động cơ của Phạm Anh quá rõ ràng, lợi ích đạt được cũng quá lớn rồi.
Chỉ là tìm không thấy Phạm Nhạc đối chất trực diện, có hoài nghi đi nữa cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Phạm Nhạc cúi người nói với Nguyên Thành Tử:
- Đúng vậy, sư bá. Đệ tử năm đó trúng phải thuật Huyết Hàng của Phạm Anh, vốn dĩ là muốn đến Ngọc Dương quan cầu cứu sư phụ và sư bá. Phạm Anh sớm liệu được điểm này, phái người đợi ở trên đường, muốn chặn giết đệ tử. Đệ tử chỉ có thể đi đến trường đại học người Hoa tìm bạn giúp đỡ. Thuật Huyết Hàng của Phạm Anh rất lợi hại, cháu bắt buộc phải lập tức rời khỏi Lạc Già thành mới có thể giữ được tính mạng.
Phạm Nhạc tóm tắt lại tình hình.
Bởi vì sợ Phạm Anh biết mình vẫn chưa chết, nên mấy năm nay, Phạm Nhạc không dám liên lạc với bất cứ người quen, thân thích của mình trước đây, chỉ có thể rời khỏi Lạc Già thành thật xa, mai danh ẩn tích.
Lần này trở về cố hương, nếu không phải là cơ duyên trùng hợp, Phạm Nhạc gặp phải rất nhiều phiền toái, hơn nữa có được “sự cho phép” của Tiêu Phàm, nếu không Phạm Nhạc cũng sẽ không tùy tiện ra tay để bại lộ thân phận.
- Cậu đã trúng phải thuật Huyết Hàng của Phạm Anh, vì sao hiện tại còn quay về? Chẳng lẽ...
Nguyên Thành Chân nhân nhìn cậu ta, có chút nghi ngờ nói.
Phạm Nhạc lập tức giải đáp nghi vấn của ông ta:
- Vâng, sư bá. Huyết giáng mà đệ tử trúng đã được giải hết rồi.
- Cái gì? Giải hết rồi?
[ truyen cua tui @@ Net ]
Hoàng Cao Huy không tránh khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc, khuôn mặt tràn đẩy
vẻ hoài nghi.
- Ở đâu giải được vậy? Ai giúp cậu giải?
Ở Nam Dương, Lạc Hàng Đầu thường được nghe nói đến, nhưng giải được Hàng Đầu, quả thật rất ít nghe nói đến, Hàng Đầu thuật nếu như dễ dàng hóa giải, thì sẽ không khiến người người bàn tán xôn xao.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Hoàng tiên sinh, là chúng tôi giúp cậu ấy giải đấy.
- A, đúng rồi, nghe nói Tiêu tiên sinh cũng là một Đại Hàng Đầu Sư rất giỏi?
Hoàng Cao Huy vội vàng nói, sự kính nể trên khuôn mặt tăng thêm một phần.
Pháp thuật của từng Hàng Đầu Sư đều có bí mật độc đáo của riêng mình, dùng thuốc gì, sâu độc gì, làm thế nào yểm bùa, Hàng Đầu Sư bản thân không nói ra, người khác rất khó biết. Có thể giúp người khác hóa giải Hàng Đầu thuật, nhất định là Hàng Đầu Sư tài ba. Công lực vượt xa so với Hàng Đầu Sư ở Lạc Hàng Đầu, mới có thể nhìn được thiên cơ, Hàng Đầu Sư bình thường đều bất lực.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Hoàng Tiên Sinh, có thể hóa giải Hàng Đầu thuật không nhất định chỉ có Hàng Đầu Sư. Tổ tông chúng tôi kế thừa rất nhiều pháp môn, đều có thể dùng được, ví dụ như Đại Đức cao nhân của đạo gia cũng có năng lực này.
Nói xong, liền liếc nhìn Nguyên Thành chân nhân một cái.
Nguyên Thành Tử xưng một tiếng đạo danh:
- Tiêu cư sĩ, không dấu gì cậu, truyền thừa của Long Môn phái chúng tôi, đối với việc phòng bị Hàng Đầu thuật cũng có nghiên cứu nhất định, nhưng về mặt hóa giải, thì hoàn toàn không có khái niệm này. Hàng Đầu thuật bình thường đương nhiên không có vấn đề gì lớn, nhưng mà Hàng Đầu thuật lợi hại, muốn hóa giải thì không dễ dàng như vậy. Nếu không cẩn thận, không những không giải được Hàng Đầu thuật, mà ngay đến người hóa giải bản thân cũng sẽ gặp phiền phức. Kỳ thực là bởi vì, Hàng Đầu thuật biến hóa khôn lường, nếu không phải là người của Lạc Hàng, những người khác rất khó tìm ra căn nguyên.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Chân nhân, thứ lỗi cho tôi hỏi, không biết Hoàng Thanh Vân tiên sinh, trúng phải Hàng Đầu thuật gì?
Hai hàng lông mày của Hoàng Cao Huy dướn lên, trong ánh mắt nhìn Tiêu Phàm tràn đầy sự cảnh giác.
Thần sắc của Nguyên Thành Tử cũng nghiêm túc, không chút khách khí hỏi:
- Tiêu cư sĩ làm sao biết Hoàng cư sĩ trúng phải Hàng Đầu?
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Từ nét mặt của Hoàng nhị thiếu gia thì có thể nhìn ra, hiện tại nét mặt của Hoàng đại thiếu gia cũng như thế, vậy chẳng phải càng rõ ràng rồi ư. Chỉ kỳ lạ là hai vị công tử nét mặt đều thể hiện rất rõ, nhưng trong phủ lại không có bất cứ gì khác thường, chắc là bởi vì có Nguyên Thành chân nhân ở đây.
Theo lý mà nói, Hàng Đầu thuật mà Hoàng Thanh Vân trúng phải rất không tầm thường, ngay cả nét mặt của hai người con trai của ông ấy đều thể hiện rõ nét, vậy trong Hoàng phủ, có lẽ tà khí phải ngút trời mới đúng, ai ngờ lại im lặng, mọi thứ đều như thường, xem chừng là thi pháp của Nguyên Thành Tử khiến ác khí của Hàng Đầu thuật bị giam lại.
Hàng Đầu Thuật được thể hiện trên tướng mạo của người bị trúng cũng có thời gian hạn chế. Phạm Nhạc khi lần đầu tiên gặp Tiêu Phàm, trúng phải Hàng Đầu thuật đã nhiều năm, huyết độc trong cơ thể đã bị ẩn dấu, ẩn chứ không thể hiện ra bên ngoài, hiển nhiên trên tướng mạo sẽ không có điều gì bất thường rồi.
Hoàng Thanh Vân chắc là gần đây bị người khác đánh lén.
Nguyên Thành Tử giật mình kinh hãi, lập tức ngồi thẳng người, quan sát Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, nói:
- Tiêu cư sĩ không ngờ là người đồng đạo?
Chuyện xem tướng coi mệnh, đối với một vị đạo sĩ mà nói, hiển nhiên không có gì lạ. Nguyên Thành Tử bản thân cũng là cao thủ trong đạo này, nhưng từ tướng mạo của Hoàng nhị thiếu gia suy đoán ra Hoàng Thanh Vân trúng phải Hàng Đầu thuật, thì không phải là cao minh bình thường rồi. Tiêu Phàm tướng thuật tinh thông, chỉ e rất ít người có thể sánh được với hắn, chí ít Nguyên Thành Tử tự cho rằng không thể nào có trình độ như vậy.
Tuy nhiên tạm thời Nguyên Thành Tử cũng chỉ là bán tín bán nghi. Ai biết Tiêu Phàm có thật sự là từ tướng mạo của hai anh em Hoàng Cao Huy và Hoàng Dũng Huy nhìn ra manh mối, hay là bằng cách nào đó biết được chuyện Hoàng Thanh Vân bị trúng Hàng Đầu, cố ý chạy đến đây giả thần giả quỷ thì sao?
Cho dù Tiêu Phàm nhìn thì rất quang minh lẫm liệt, ánh mắt trong sáng, không giống loại người gian xảo, nhưng lúc nguy cấp này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Cơ Khinh Sa mỉm cười nói:
- Nguyên Thành chân nhân, nói về trình độ thuật pháp, e là khắp thiên hạ không có mấy người có thể giỏi hơn Tiêu Phàm.
Giọng điệu bình thản, nhưng lại mang theo ngạo khí bên trong nó.
Vốn dĩ những điều nói đều là sự thật.
- Chân nhân, Hoàng tiên sinh, nếu thuận tiện, ta muốn đi thăm Hoàng phủ quân.
Hoàng Cao Huy liền nhìn sang Nguyên Thành Tử, đương nhiên mọi chuyện đều phải theo ý của ông ta.
Nguyên Thành Tử không do dự gì cả, lập tức gật đầu ưng thuận:
- Được, tôi cũng đang có ý này. Tiêu cư sĩ là cao nhân, chúng tôi mời còn không mời được nữa là. Có lẽ đây chính là cơ duyên của Hoàng Vân đến rồi. Tiêu cư sĩ, mời!
Từ cách xưng hô của Nguyên Thành Tử với Hoàng Thanh Vân, có thể thấy quan hệ giữa hai người rất mật thiết.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đều âm thầm gật đầu.
Lão đạo sĩ này quả nhiên là người rất quyết đoán. Tiêu Phàm đều đã ở trong Hoàng phủ, lại còn lộ rõ thân phận Hàng Đầu Sư của mình, là bạn hay là thù, đều ở trong ý niệm của Hoàng gia. Hoàng gia nếu cứ so đo tính toán, cự tuyệt người từ xa, e là sẽ đắc tội cao nhân. Dù sao Hoàng Thanh Vân đã trúng phải Hàng Đầu, tình hình nguy kịch, chẳng thà rộng lượng chút. Cho dù Tiêu Phàm không có hảo ý, tệ nhất là không giúp được gì đối với “bệnh tình” của Hoàng Thanh Vân, thì cũng chẳng thể xấu hơn được nữa.
455-quy-nhan-trong-doi/1162167.html
455-quy-nhan-trong-doi/1162167.html
378
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
