Chương 454
Tiêu chân nhân biết Hàng Đầu Thuật?
- YAAAA...
Vài tên thổ dân không hiểu nguyên nhân của chuyện này, mắt thấy Phạm Nhạc bước tới, huyết quang trong mắt lóe lên rõ ràng muốn gây bất lợi cho bọn họ. Mấy người thổ dân này không thể nhịn hơn được nữa, rú lên một tiếng, bỏ qua Hoàng Dũng Huy không có sức đánh trả kia, vén tay áo lên đi về phía Phạm Nhạc.
Tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế)!
Thổ dân không có văn hóa, nhưng cũng hiểu được “nguyên lí chiến tranh” cơ bản nhất.
Tất nhiên, hiểu được nguyên lí chiến tranh là một chuyện, nhưng có thể đánh thắng hay không lại là chuyện khác.
Luận theo sức chiến đấu của từng binh sĩ thì thổ dân so với người Hoa mạnh hơn một chút. Dù sao người Hoa đã trải qua giáo dục văn hóa, là người văn minh trong khi người thổ dân chẳng khác người man rợ là bao. Một đám thổ dân còm nhom, nhưng lại hết sức linh hoạt, bù đắp cho chỗ thiếu hụt khí lực, điểm quan trọng hơn chính là không nói đạo lý, hung hãn không sợ chết.
Tục ngữ nói, vua thua thằng liều.
Nhưng thật không may mấy tên thổ dân không muốn sống này lại gặp phải Phạm Nhạc.
Truyền nhân chính thống của phái Long Môn “Tiên Thiên huyền công”.
“AA...”
Một tiếng thê lương bi thảm truyền ra, không nói truyền ra được toàn bộ bãi đỗ xe, nhưng tổi thiểu nửa số người bãi đỗ xe đều nghe được, nghe khiếp đảm tới tận xương tủy.
Tên thổ dân đầu tiên cùng Phạm Nhạc giao thủ, ôm lấy hạ thân của mình ngã xuống, cuộn mình thành một đống như con tôm, tiếng kêu la thảm thiết mới rồi rất nhanh chóng biến thành thanh âm thật thấp, thân mình đen đuốc không ngừng co giật, khóe miệng bọt mép trào ra.
Xa xa, Cơ Khinh Sa không khỏi nhăn mày, vừa giận vừa buồn cười.
Long Môn phái “Tiên Thiên huyền công” kế thừa đạo môn chính tông, bắt nguồn từ xa xưa. Môn phái truyền lại võ công quang minh chính đại, không lâu sau lại truyền lại “chiêu thức” nham hiểm như vậy ư?
- Cho anh ta xả giận đi!
Tiêu Phàm ở bên mỉm cười nói.
Cục tức này Phạm Nhạc đã nghẹn mất vài năm, mấy tên thổ dân này tuy không phải đầu sỏ gây nên, nhưng vận khí không tốt đụng phải họng súng của Phạm Nhạc. Quả thực chính là tự mình đi tìm đường chết.
Ngay sau đó, một trận la hét chói tai truyền ra, tên thổ dân thứ hai ngã xuống trên mặt đất, hai tay biến thành hình dạng quái lạ, ở tình huống bình thường, cánh tay người không có khả năng vặn vẹo thành góc độ như vậy. Người hơi am hiểu kiến thức y học một chút có thể nhìn ra được, xương cốt hai cánh tay tên thổ dân này đã hoàn toàn vỡ vụn. Và đó không phải là gãy xương bình thường, mà chính là vỡ ra từng mảnh.
Tên thổ dân thứ ba thì trổ tài phi chân, thân thủ khá cường tráng.
Sau đó, một tiếng thét long trời lở đất vang lên, hai đùi vốn là “nội bát tự” (chân có hình dạng số tám như này 八) nay biến thành “ngoại bát tự” (chân như này ╭╮). Tên thổ dân này cũng không tru tréo được bao lâu, trong phút chốc tiếng gào rú biến thành tiếng rên xiết, thanh âm yếu ớt nhanh tới mức độ kinh người, cả người gục ngay tại chỗ, liên tục co giật.
Tên thổ dân thứ tư rốt cục ý thức được tình huống. Cưỡng chế bản thân đừng chạy tới, sau đó mau chân chạy mất.
Người trước mắt này rõ ràng sức người có thể chống đỡ được, có lẽ, y cơ bản không phải là người.
Chỉ đáng tiếc là tên thổ dân cuối cùng này không có tu luyện võ công cao minh gì, bỗng nhiên muốn quay đầu chạy trốn gần như là điều không thể.
Phạm Nhạc sẽ không để cho gã có cơ hội đó.
Sau đó, Lâm Thành Đạc trợn mắt há mồm nhìn thân hình còm nhom của tên thổ dân đó tung bay trên trời, thật giống như một con búp bê bị người ta đá tung một cước, “oạch” một tiếng ngã xuống, cứ vậy mà nằm im không nhúc nhích, ngay cả nửa tiếng tru lên cũng không kịp phát ra.
Động tác liên tiếp này nhìn hoa cả mắt, trên thực tế thời gian hoàn thành cực ngắn, bốn tên thổ dân kia cũng chết khiếp, Lâm Thành Đạc mở mồm mãi không khép lại được, nước miếng bất giác chảy thành dòng trượt xuống.
Phạm Nhạc xử lý mấy tên thổ dân xong, chậm rãi như cũ đi thẳng về phía trước, từ từ tới bên người Lâm Thành Đạc.
Lâm Thành Đạc lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng buông tay đang nắm tóc Phạm Linh ra, rốt cuộc cũng không thể duy trì nổi, quỳ phục xuống, sống chết dập đầu với Phạm Nhạc, trán đụng vào nền xi măng nghe “cộp cộp”.
- Thiếu gia, thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng, tha mạng cho con chó này... Van cầu ngài, tha cho tôi... Tôi là súc sinh, heo chó không bằng, tôi không dám nữa...
Qua nhiều năm, Lâm Thành Đạc lần đầu tiên cảm thấy tử thần tới gần, cầm lưỡi hái sáng như tuyết đúng trước mặt mình.
Ngay sau đó, Lâm Thành Đạc cảm thấy trên đầu nặng xuống, một cỗ lực như trời giáng từ trên đè xuống dưới, tốc độ cúi như sét đánh không kịp bưng tai, tiếng “Rầm” vang lên, trước mắt Lâm Thành Đạc tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê.
Trong phút chốc, nước mắt nước mũi đều xông ra.
Phạm Nhạc chân to mang giày da, trực tiếp dẫm lên phía sau gáy gã.
- Nhị ca... Thực sự... Thực sự là ca sao?
Bị chấn kinh quá độ, Phạm Linh đang mềm liệt trên người Hoàng Dũng Huy rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Phạm Nhạc, miệng lắp bắp, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Trước đó mấy năm, Phạm Nhạc bỗng nhiên mất tích, mọi người liên tục tìm kiếm không thấy kết quả, ai cũng suy đoán Phạm Nhạc không còn tồn tại trên đời này nữa, chỉ có Phạm Linh và một số người thân nhất định không chịu tin. Cái gọi là “sống phải thấy người, chết phải thấy xác”, chưa thấy thi thể, ai có nói gì cũng không chịu tin Phạm Nhạc thực sự đã chết.
Đây cũng là phụ thân của Phạm Linh, là nguyên nhân cơ bản nhất khiến đường thúc của Phạm Nhạc không chịu phục Phạm Anh.
Phạm Nhạc mới là người thừa kế chân chính của Phạm gia, Phạm Anh cái gì cũng không phải.
- Là ca. Linh Linh, đứng dậy đi!
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tàn bạo của Phạm Nhạc dần dịu dàng lại, con mắt đỏ cũng dần khôi phục lại bình thường.
- Nhị ca, thực sự là ca rồi...
Phạm Linh mừng rỡ reo lên, nháy mắt quên đi cả mắt cá chân đau nhức, đứng bật dậy nhào vào lòng Phạm Nhạc, khó rống lên, nước mắt như không có gì ngăn cản được trút xuống, thân hình không ngừng rung rẩy.
Gương mặt lạnh trước sau như một của Phạm Nhạc lúc này cũng biểu lộ chân tình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng em gái, ngượng nghịu an ủi cô.
Hoàng Nhị thiếu gia bị mấy tên thổ dân bị đánh ngã xuống đất rốt cuộc cũng giãy dụa đứng lên, mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi. Hoàng Nhị thiếu gia không có nửa điểm kinh nghiệm cùng người khác giao thủ, hoàn toàn không có năng lực phòng ngực, trong một khắc ngắn ngủi đã bị đánh ngã.
- Anh, anh là... HIZZ...
Hoàng Dũng Huy mới mở miệng liền động tới thương thế, đau đến mức nhe nanh trợn mắt, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Phạm Nhạc mới đầu không nhịn nổi cười nhẹ môt tiếng, sau đó kìm chế lại rút từ trong túi áo ra một túi khăn ướt, ném cho Hoàng Dũng Huy lạnh lùng nói:
- Lau đi.
- Ai da ai da...
Hoàng Dũng Huy vội vàng đón lấy túi khăn ướt, nhè nhẹ lau sạch khóe miệng, âm thanh hít hà vang lên không dứt.
Tối nay, Hoàng nhị thiếu gia nếm mùi đau khổ hơi bị nhiều.
- Thiếu gia...
Bị chân Phạm Nhạc dẫm chặt chẽ trên người, khuôn mặt Lâm Thành Đạc sát mặt đất, hít vào thì nhiều mà thở chẳng được bao nhiêu, muốn nghiêng người cũng không nghiêng nổi, gã không thể không dùng hết khí lực, khàn khàn nói to một tiếng.
Gã muốn nhắc Phạm Nhạc, ngài vẫn đang dẫm chân lên một người vẫn còn sống đấy!
- Lâm Thành Đạc, đò chó nhà ngươi gan không nhỏ!
Phạm Nhạc cười lạnh một tiếng, chân lại tăng thêm ba phần khí lực, Lâm Thành Đạc gục xuống, hai tay khua khoắng múa may, không thể nói được ra được tiếng nào nữa.
- Phạm Nhạc, nhanh lên chút đi.
Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm đều đã đi tới, nhíu mi nói.
Nơi này chung quy thì vẫn là bãi đỗ xe của khách sạn Kim Hải Ngạn, dù là đêm nhưng cũng không thể không cam đoan không có ai lui tới đây. Nếu để người ta thấy một màn như vậy mà báo cảnh sát thì phiền toái rồi, giả quyết nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Loại đê tiện vô sỉ như này thì cần gì phải so đo tính toán chứ? Nếu bị bại lộ thân phận thì trực tiếp xử lí, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
- Ừ.
Phạm Nhạc gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của Cơ Khinh Sa, cơ chân căng lên định tăng thêm vài phần kình lực, trực tiếp giẫm gãy cổ Lâm Thành Đạc, lấy đi mạng chó của gã.
- Đợi một chút.
Tiêu Phàm bỗng nhiên mở miệng.
Phạm Nhạc và Cơ Khinh Sa đều nhìn về phía hắn.
- Để y đứng dậy.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói, ngữ khí không thể nghi ngờ.
Phạm Nhạc không hề nghĩ ngợi, lập tức bỏ chân xuống, khom lưng kéo cổ áo gã xách lên. Phạm Nhạc tay vượn eo ong, vóc dáng cao lớn hơn Lâm Thành Đạc rất nhiều, từ trên cao nhìn xuống tựa như chim ưng bắt con gà, xách cổ Lâm Thành Đạc lên không tốn chút sức lực nào.
Mặt mũi Lâm Thành Đạc sớm đã bầm dập, cái mặt đen biến hình vặn vẹo, đứng thẳng người liên tục hướng về Tiêu Phàm, miệng hô loạn:
- Tiên sinh, tha mạng, tha mạng...
Cổ tay Tiêu Phàm chìa ra, trong tay có nhiều tấm bùa màu vàng, huyết quang chói mắt, bên trên dùng màu đỏ chu sa, vẻ ra hình thù không ai nhìn nổi hoa văn trên đó.
- Không, không, tiên sinh, không, không...
Vừa thấy loại Phù Lục này, trong mắt Lâm Thành Đạc lộ ra thần sắc kinh hoảng, không kìm nổi lui về phía sau.
PhạmNhạc túm gáy gã, tay tăng một chút lực, Lâm Thành Đạc lập tức như bị dính trên mặt đất, không đi nổi nửa bước.
- Há miệng ra!
Tiêu Phàm đối với sự hoảng sợ của gã coi như không thấy, thản nhiên nói.
- Tiên sinh, tha mạng, tha mạng, tôi không dám nữa, không...
Sau đó không còn âm thanh nào nữa, hóa ra Phạm Nhạc vươn tay nắm cằm gã, khiến gã không thể không há miệng, vẻ mặt gã càng thêm hoảng sợ.
Tiêu Phàm vươn tay trái thực trung nhị chỉ, vẽ vài vòng trên Phù Lục, chỉ thấy ánh lửa chợt lóe, Phù Lục trong tay Tiêu Phàm bỗng nhiên bốc cháy, Tiêu Phàm vươn tay nhét Phù Lục đang cháy vào miệng Lâm Thành Đạc. Phạm Nhạc nắm cằm gã đẩy lên để miệng gã khép lại, miệng vừa khép lại, hai con ngươi gã trắng dã, cả người co giật không ngừng.
- Tật!
Sắc mặt Tiêu Phàm ngưng trọng, khẽ quát một tiếng, tay phải thực trung nhị chỉ tìm hiểu, điểm giữa mi tâm Lâm Thành Đạc.
Cả người Lâm Thành Đạc chấn động, cứ vậy ngơ ngác tại chỗ không nhúc nhích.
- Hàng Đầu... Hàng đầu... Ngươi là Hàng Đầu Sư.
Thật lâu sau, Lâm Thành Đạc lạnh run há miệng thấp giọng kêu lên, trong giọng nói chưa sự hoảng sợ lẫn tuyệt vọng. Nếu không phải Phạm Nhạc vẫn túm cổ gã, chỉ sợ gã đã sớm không đứng vững mà trượt xuống rồi.
450-tieu-chan-nhan-biet-hang-dau-thuat/1162162.html
450-tieu-chan-nhan-biet-hang-dau-thuat/1162162.html
367
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
