TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 448
Trang viên của Ma Cưu

Khách sạn Kim Hải Ngạn là khách sạn vượt qua cấp năm sao xa hoa nhất thành Lạc Già, các loại phương tiện và phục vụ đều vô cùng đầy đủ.

Lần này hành trình đến thành Lạc Già, đều do Cơ Khinh Sa sắp xếp.

Cơ Khinh Sa đặt một biệt thự bãi biển độc lập.

Biệt thự bãi biển này thuộc sản nghiệp của khách sạn Kim Hải Ngạn, nhưng không lẫn một chỗ với các khách sạn khác, mà là một biệt thự nhỏ độc lập được kiến tạo trên bờ biển, một cửa ra vào duy nhất, phòng ngủ, phòng khách, bể bơi đầy đủ mọi thứ, bên ngoài cách mười mấy thước là biển xanh. Trời nước một màu, hải âu bay lượn, phong cảnh rất đẹp, giống trong mơ.

Tuy nhiên vào giờ phút này Tiêu Phàm đương nhiên không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy.

Cơ Khinh Sa hiển nhiên cũng hiểu rõ tâm tình của Tiêu Phàm, lúc này phân phó phía khách sạn đưa một tấm bản đồ du lịch chi tiết đến.

Loại biệt thự bãi biển độc lập này là phòng khách có giá phòng cao nhất của khách sạn Kim Hải Ngạn, nên đương nhiên phục vụ cũng chu đáo nhất. Mỗi một ngôi biệt thự đều có nhân viên phục vụ, xe, du thuyền nhỏ chuyên môn.

- Anh xem, nơi này chính là trang viên Ma Cưu...

Cơ Khinh Sa bảo nhân viên phục vụ ra ngoài hết, kéo Tiêu Phàm trốn trong phòng ngủ, liền trải tấm bản đồ du lịch lớn lên trên nệm giường màu hồng phấn, thật lớn giống như trong cung đình, vươn ngón út trắng nõn nhỏ nhắn và dài chỉ đến nơi nào đó trên bản đồ.

Trang viên Ma Cưu ở phía đông nam thành Lạc Già, khoảng cách thẳng tắp trên bản đồ ước chừng không đến ba mươi kilômét. Nhưng ở đó lại bị ghi chú bằng màu xanh đậm. Ở trên bản đồ du lịch, ký hiệu màu xanh đậm này chính là biểu hiện chỗ sâu trong rừng rậm nguyên thủy. Hơn nữa, bản đồ du lịch đối với trang viên Ma Cưu không có bất kỳ biểu thị gì trên bản đồ. Nơi đó chính là một mảnh rừng rậm nguyên thủy. Nếu không phải có Cơ Khinh Sa cùng đến đây, mà chỉ có một mình Tiêu Phàm đến, chỉ sợ sẽ mất không ít thời gian để xác định vị trí của trang viên Ma Cưu.

Cơ Khinh Sa không chút do dự liền chỉ hướng của vị trí kia, có thể thấy mức độ quen thuộc của cô đối với trang viên của Ma Cưu. Đoán chừng mấy năm cô du học ở thành Lạc Già, đã nghiên cứu qua không ít về trang viên Ma Cưu.

- Trang viên này đã được xây dựng từ rất lâu trước kia, lúc ban đầu quy mô rất nhỏ, cũng không có chút danh tiếng nào. Bởi vì khi đó Ma Cưu chỉ là người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu tu luyện Hàng Đầu Thuật, là một tế sư trẻ tuổi người bộ lạc Lạc Già, đương nhiên cũng không ai biết. Người trẻ tuổi tên Ma Cưu này, có thiên phú kiệt xuất không người nào sánh bằng. Theo việc Ma Cưu ngày càng tinh thông Hàng Đầu Thuật, địa vị của ông ta trong bộ lạc người Lạc Già cũng càng ngày càng cao. Không đến ba mươi tuổi liền trở thành Đại Tế Ti của bộ lạc Lạc Già, cũng chính là “Đệ nhất Hàng Đầu Sư” cảu bộ lạc, quy mô của trang viênMa Cưu cũng càng ngày càng lớn...

Cơ Khinh Sa thuận miệng giới thiệu với Tiêu Phàm lịch sử phát triển của trang viên Ma Cưu vô cùng lưu loát, không hề chậm chạp.

- Trở thành người Đại Tế Ti đứng đầu của bộ lạc cần có điều kiện gì? Mọi người đề cử sao?

- Đề cử?

Hai tròng mắt Cơ Khinh Sa lập tức liền trừng lớn nhìn Tiêu Phàm, giống như nhìn quái vật.

- Tiêu đại ca, Tiêu chân nhân, nơi này chính là rừng rậm nguyên thủy, là thế giới của sự dã man, chứ không phải xã hội văn minh. Nơi này chỉ thích dùng luật rừng, kẻ mạnh sống sót, không có sự ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường. Bất kể là ai muốn trở thành Đại Tế Ti người đứng đầu của bộ lạc chỉ có một điều kiện, đó chính là thắng tất cả các tế ti khác. Ai không phục, đánh cho kẻ đó phải phục.

Tiêu Phàm liền buồn bực một chút.

Quả nhiên là thế giới dã man, giờ đã là thời đại nào rồi?

- Đại Tế Ti tiền nhiệm đâu? Cũng đánh cho phục mới thôi ư?

- Tình huống này có thể nói như vậy. Muốn nhậm chức Đại Tế Ti đều phải cạnh tranh với Đại Tế Ti tiền nhiệm hoặc là sau khi người tiền nhiệm thoái vị mới có thể thực hiện. Nhưng Ma Cưu không phải như vậy. Ma Cưu là trực tiếp đưa ra khiêu chiếnvới Đại Tế Ti đương nhiệm, trực tiếp xử lý Đại Tế Ti đương nhiệm, chính mình đi lên vị trí Đại Tế Ti. Nghiêm túc mà nói, vị Đại Tế Ti tiền nhiệm có thể xem như là sư phụ của ông ta.

- Máu lạnh như vậy?

Tiêu Phàm không khỏi nhăn mày, rất không hài lòng.

- Không có chút luân lý nào đáng nói!

Loại kẻ mạnh tuân theo luật rừng này, Tiêu chân nhân thật sự rất khó tán thành. Không tôn sư trọng đạo, đoạt vị trí của sư phụ đã khiến Tiêu Phàm khó có thể chấp nhận, về việc trực tiếp giết chết sư phụ, đặt địa vị là hắn càng hoàn toàn vượt ra khỏi ranh giới đạo đức cuối cùng của Tiêu Phàm. Ban đầu, Tiêu Phàm đối với Đại Quốc Sư Ma Cưu còn có mấy phần kính trọng, bởi bất kể như thế nào thì việc có thể trở thành Đại Quốc Sư một quốc gia, dù sao cũng đáng được tôn kính. Nhưng mà vừa nghe chuyện này, cảm nhận trong lòng Tiêu Phàm về Ma Cưu lập tức chuyển biến đột ngột.

- Tiêu Phàm, ở đây nói đạo đức với những người thổ dân, tôi nên khinh bỉ anh, hay là khinh bỉ anh đây?

Cơ Khinh Sa nhìn Tiêu Phàm, hé miệng cười, chớp đôi mắt to xinh đẹp nói.

Nhìn ra được, Cơ Khinh Sa kỳ thật rất hưởng thụ loại trêu trọc thỉnh thoảng bỡn cợt Tiêu Phàm t, thật sự cô bình thường rất “Thủ đoạn” rồi. Chủ tịch hội đồng quản trị đoàn Cơ thị, Chủ tịch tập đoàn dân doanh lớn nhất tỉnh Yến Bắc, trên người còn lóng lánh không ít vầng hào quang của chính phủ, bất cứ lúc nào, chỗ nào đều phải thể hiện là một nữ cường nhân chững chạc đàng hoàng. Dường như chỉ có như thế, mới hợp với thân phận hiển hách của cô. Giống như bây giờ, một mình ở cùng bằng hữu, cô nam quả nữ đứng ở trong phòng ngủ của biệt thự bãi biển trên một đất nước khác, loại sự việc này rất hiếm thấy. Vì thế cho nên Cơ Khinh Sa cũng đổi tính, không còn là người cao quý lạnh lùng diễm lệ, mà lộ ra tướng mạo vốn có của cô gái trẻ.

Tiêu Phàm lắc đầu, đối với loại hành vi “Khi sư diệt tổ” này của Ma Cưu, rất không đồng ý.

Cơ Khinh Sa không hề nói giỡn với hắn, nghiêm nghị nói:

- Kỳ thật loại sự việc này cũng không thể hoàn toàn trách cứ một mình Ma Cưu, đây là truyền thống của bọn họ, mấy trăm năm qua đều là như thế này. Tôi nghe nói Ma Cưu cũng là bất đắc dĩ, bởi vì ông ta thiên phú rất cao, ở trong Hàng Đầu Thuật tiến bộ quá nhanh, uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị Đại Tế Ti tiền nhiệm, Đại Tế Ti tiền nhiệm đã chuẩn bị ra tay đối phó với ông ta. Ma Cưu liền ra tay trước chiếm lợi thế. Chẳng qua là vì sinh tồn mà chiến đấu thôi, cũng chưa nói tới ai đúng ai sai.

Tiêu Phàm khẽ gật đầu.

Cơ Khinh Sa cũng nói rất có đạo lý, bất kể là ai đều rất khó thoải mái khi vị trí của bản thân rơi vào hoàn cảnh cực nguy hiểm, nhất là sống chết trước mắt càng không cần nghĩ đến đạo đức. Khổng Mạnh giảng nhân nghĩa, cũng không yêu cầu mọi người khoanh tay chịu chết.

Tuy nhiên Tiêu Phàm lập tức cũng nhớ tới một vấn đề mới:

- Di Nô thì thế nào? Giữa Di Nô và Ma Cưu cũng tồn tại loại quan hệ cạnh tranh này?

Di Nô là đệ tử Ma Cưu ưng ý nhất, cũng là sư phụ của Phạm Anh. Nếu Ma Cưu có thể giết chết sư phụ của mình, như vậy quan hệ Di Nô và Ma Cưu liền rất đáng được nghiên cứu. Ít nhất so với tưởng tượng trước kia của Tiêu Phàm, hoàn toàn khác nhau.

- Không tồn tại.

Cơ Khinh Sa lại quả quyết lắc đầu.

- Vì sao?

Bởi vì Di Nô tự biết mình bất kể như thế nào đều không theo kịp trình độ của Ma Cưu. Hàng Đầu Sư thật sự rất chú trọng đến thiên phú. Thiên phú của Di Nô cũng coi như rất tốt, nhưng so sánh với Ma Cưu kia thì còn kém xa. Ma Cưu chính là thiên tài bất thế ra mà cổ nhân nói. Mạnh tử nói: Năm trăm năm mới có vương giả xuất hiện. Những lời này dùng trên người Ma Cưu có lẽ có chút khoa trương, nhưng chính là ý tứ như vậy. Trên thực tế, nước Đan Mạn bất kỳ một vị nào được phong là Đại Quốc Sư, đều là kỳ tài. Không có bản lãnh thật sự, căn bản không ngồi được vị trí kia, làm không tốt không cần một tháng sẽ bị mất mạng. Hoàng thất Đan Mạn tuyệt đối sẽ không báo thùcho Đại Quốc Sư thất bại, mà là trước tiên sẽ phong người thắng làm Đại Quốc Sư mới. Bởi vì hoàng thất vĩnh viễn đều cần Hàng Đầu Sư mạnh nhất bảo vệ. Biết rõ bản thân mình không thể đuổi kip Ma Cưu, Di Nô liền ngoan ngoãn, quy củ ở dưới chân của Ma Cưu, xử lý tốt sự việc ngày thường của “Phái Bất cổ”. Đợi sau khi Ma Cưu già rồi chết đi, hoặc là thoái vị, vị trí giáo chủ phái Bất Cổ và Đại Tế Ti bộ lạc nhất định là của ông ta.

- Tương đối mà nói, mưu cầu phú quý như vậy an toàn hơn.

- Ừ, biết mình biết người.

- Là như thế này.

Tiêu Phàm hai mắt nhìn chằm chằm bản đồ, chậm rãi dò xét lại hỏi:

- Trong lịch sử nước Đan Mạn có hai hoặc là ba người đảm nhiệm vị trí Đại Quốc Sư, đều xuất thân từ cùng một môn phái Hàng Đầu?

- Có, tuy nhiên rất hiếm thấy. Phái Hàng Đầu Thuật nước Đan Mạn thật sự rất nhiều, không phái nào có thể uy chấn thiên hạ, nhất thống giang hồ. Trước đây ít năm tôi đã từng nghiên cứu tỉ mỉ về phái Hàng Đầu Thuật bọn họ, phát hiện các phương pháp tu luyện mà các phái truyền lại, cơ bản là giống nhau. Sau khi luyện đến cảnh giới cao thâm, muốn phân cao thấp thắng bại, nhân tố quyết định chính là thiên phú và lĩnh ngộ đối với Hàng Đầu Thuật của cá nhân người tu luyện và. Cho nên, trừ phi cùng một môn phái liên tiếp xuất hiện hai hoặc là ba Hàng Đầu Sư thiên phú mạnh nhất, nếu không bình thường là không thể nào do cùng một môn phái Hàng Đầu Sư đảm nhiệm Đại Quốc Sư. Hơn nữa Ma Cưu cho dù ở bên trong Đại Quốc Sư, cũng coi như là ngoại tộc.

- Lời này là thế nào?

- Ma Cưu là Đại Quốc Sư trẻ tuổi nhất của nước Đan Mạn hàng trăm năm qua, cũng có thời gian tại vị dài nhất. Thời điểm được hoàng thất phong làm Đại Quốc Sư, vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, ổn định ở vị trí của Đại Quốc Sư đã ba mươi năm. Hàng Đầu Sư trước khi ông ta trở thành Đại Quốc Sư, trên năm mươi, sáu mươi tuổi cũng không hiếm thấy. Bình thường cũng ở trên vị trí Đại Quốc Sư khoảng năm năm, nhiều nhất mười năm, liền chủ động yêu cầu thoái vị, đem vị trí tặng cho người mới.

- Bo bo giữ mình?

- Đúng. Cho dù Hàng Đầu Sư thật lợi hại cũng chạy không thoát quy luật tự nhiên sinh lão bệnh tử. Tuổi già sức yếu, qua thời kì đỉnh cao, còn muốn chiếm cứ vị trí của Đại Quốc Sư, làm không tốt cũng sẽ bị người khác trực tiếp đuổi xuống. Chẳng những rất mất mặt, đa số thời điểm ngay cả tính mạng cũng khó bảo đảm.

Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Bất kể người nào địa vị cao, cũng không phải ngồi tốt như vậy.

- Ma Cưu không sợ sao?

Cơ Khinh Sa liền cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Cho nên nói Ma Cưu là một ngoại lệ. Mấy năm trước, thời điểm tôi vội vàng rời khỏi thành Lạc Già về nước, căn bản thì không nghe thấy Ma Cưu có ý định thoái vị. Ma Cưu dường như rất tự tin sắp tới trong nước Đan Mạn không có người có thể uy hiếp được ông ta. Dù sao chỉ cần đứng ở vị trí của Đại Quốc Sư, lợi ích thực sự không ít, có toàn bộ lực lượng hoàng thất trợ giúp, có thể điều động rất nhiều tài nguyên, đối với tu luyện cá nhân rất có lợi, đối với toàn bộ bộ lạc cũng rất có lợi. Mặc dù nói ngoại trừ ông ta, “Phái Bất cổ” không có đệ tử thiên phú kiệt xuất. Nhưng nếu số lượng của Đại Hàng Đầu Sư đủ nhiều, như vậy cho dù Ma Cưu sống thọ và sau khi chết tại nhà, địa vị Hàng Đầu của “Phái Bất cổ” cũng có thể tiếp tục duy trì.

Tiêu Phàm chậm rãi gật đầu, lâm vào trong trầm tư.

Tiêu Phàm mơ hồ cảm thấy tuổi tác Ma Cưu đã cao, lại trước sau không chịu thoái vị, trong chuyện này khẳng định còn có nguyên nhân đặc biệt không muốn người khác biết, hẳn là không chỉ đơn giản như Cơ Khinh Sa phân tích.

444-trang-vien-cua-ma-cuu/1162156.html

444-trang-vien-cua-ma-cuu/1162156.html

405

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.