Chương 445
Hàng ma (2)
Nhưng người này truyền miệng nhau, một truyền mười mười truyền một trăm, thanh danh Vô Trần Quan liền trở nên đại chấn, thậm chí một số hương khách xa tận cảng đảo, Las Vegas thậm chí khu vực Đài Loan cũng mộ danh mà tới, ở lại đạo quan mấy ngày, trấn yêu trừ ma.
Phạm Nhạc vừa đi vào mật thất dưới đất này, lập tức cũng cảm nhận được một loại cảm giác khó chịu, dường như tà mị trong cơ thể cảm nhận được sự uy hiếp nào đó, đang rục rịch lo sợ bất an.
- Phạm cư sĩ không cần khẩn trương, thuật Huyết Hàng mà cư sĩ trúng phải, cho dù ở Nam Dương cũng chỉ là Hàng Đầu Thuật bình thường mà thôi, không có gì quá lợi hại. Có Đại Ngũ Hành Âm Dương trấn áp, tuyệt đối không thể nổi quái, cứ buông lỏng tinh thần là được.
Thiên Thanh Tử mỉm cười nói, thần thái vô cùng chắc chắn.
Nếu như vừa mới trúng Hàng Đầu không bao lâu, Phạm Nhạc đã có cơ hội đi vào gian phòng mật thất này, chỉ sợ không cần phải thi pháp, huyết hàng sẽ chịu không nổi sự uy áp Đại Ngũ Hành Âm Dương Trận, dễ dàng bị tiêu diệt.
- Vâng, đa tạ đạo trưởng!
- Không khách khí. Phạm cư sĩ, mời ngồi xuống giữa... Sư thúc, chúng ta ở đây vừa khéo có năm người, có thể thúc dục Ngũ Hành trận. Nếu lão không nhìn lầm, Cơ cư sĩ hẳn cũng là người trong đồng đạo?
Thiên Thanh Tử nói xong, liền nhìn về phía Cơ Khinh Sa.
Cơ Khinh Sa cười cười, nói:
- Đạo trưởng thật sự là tuệ nhãn như đuốc, miễn cưỡng mà tính, ta cũng là đệ tử của phái Hà Lạc.
Thiên Thanh Tử lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Phái Hà Lạc là thuật pháp đại tông, thất kính rồi.
- Đạo trưởng khách khí. Trước mặt đạo trưởng, Kinh Sa chỉ là vãn bối hậu học mà thôi.
Hai người khách khí vài câu với nhau.
Lập tức dưới sự sắp xếp của Thiên Thanh Tử, Phạm Nhạc ngồi ở giữa, năm người Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Thiên Thanh Tử, Quảng Đức, Minh Đức mỗi người giữ một vị trí Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Thiên Thanh Tử vốn muốn mời Tiêu Phàm chủ trì Đại Ngũ Hành Âm Dương Trận này, nhưng Tiêu Phàm mỉm cười cự tuyệt. Hắn nhìn ra được, Vô Cực Đại Ngũ Hành Âm Dương Trận này so với trận pháp được ghi chép trong điển tích, đã có không ít nhứng thay đổi rất nhỏ. Có một số nội dung mới đã được thêm vào, phỏng chừng là một số thuật pháp và pháp khí Phù Lục mà đạo gia đuổi quỷ trấn yêu. Thiên Thanh Tử là “Vô Trần chân nhân” đời thứ ba, do ông ta chủ trì đại trận này, thì không còn gì thích hợp hơn.
Thấy Tiêu Phàm khéo léo từ chối, Thiên Thanh Tử cũng không cố nài thêm, ông ta đơn giản dặn dò mọi người mấy câu về phương thức thôi động đại trận, rồi khoanh chân ngồi xuống vị trí Mậu Thổ, bốn người còn lại cũng ngồi vào phương vị mà mình kiên thủ.
Trước mặt mỗi người đều đốt một đàn hương, trong mật thất, mùi hương dần tràn ngập, sương khói lượn lờ.
Thiên Thanh Tử miệng lẩm bẩm, một luồng sức mạnh thiên địa không thể nhìn thấy được điều động.
Phạm Nhạc ngồi ở giữa, chỉ thấy cảm giác khó chịu trong người mỗi lúc một nhiều hơn, đầu óc dần có chút đau đớn, da mặt căng lên. Trong mắt đám người Tiêu Phàm, sắc mặt vốn bình thường của cậu ta đã trở nên xanh ngắt.
Tuy nhiêu một lát sau, màu xanh ngắt ấy lại nhạt dần, cảm giác khó chịu trong người cũng giảm bớt.
Phạm Nhạc không khỏi nhẹ nhàng thở phào một cái.
Nhưng không bao lâu, cảm giác khó chịu đó lại lần nữa tăng thêm, sắc mặt rất nhanh lại biến thành màu xanh biếc.
Thời gian chuyển dời từng chút từng chút một, ước chừng một canh giờ qua đi, loại thay đổi này trên cơ thể Phạm Nhạc, lặp đi lặp lại hơn ba lần, mỗi lần càng khó chịu hơn. Đám người Tiêu Phàm vẫn chưa gì, thì Phạm Nhạc toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Đợi đến thời điểm thay đổi lần thứ ba, Phạm Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc ong ong đầu đau muốn nứt, da mặt trương lên giống như một sợi dây thun bị kéo đến cực hạn, gần như chỉ cần khẽ dùng lực, thì sẽ bị đứt làm hai đoạn.
Phạm Nhạc rõ ràng cảm giác được, Huyết Độc trong cở thế đang kiệt lực kháng cự với lực hấp dẫn nào đó bên ngoài, muốn tiếp tục chiếm cứ lấy cơ thể cậu ta, không muốn rời khỏi cái “ổ yên vui” đã ở nhiều năm này.
Cả khuôn mặt đều trở nên xanh mượt, dường như máu trong cơ thể cậu ta bỗng nhiên biến thành màu lục, muốn chảy ra từ da mặt.
- Sư thúc, mời đỉnh Càn Khôn!
Liền vào lúc này, Thiên Thanh Tử thấp giọng quát nói.
Tiêu Phàm không nói hai lời, cổ tay khẽ lật, đỉnh Càn Khôn xuất hiện từ từ bay lên, giống như có một bàn tay vô hình đang nâng bên dưới, chầm chậm bay đến trước mặt Thiên Thanh Tử, rồi vững vàng hạ xuống mặt đất.
Thiên Thanh Tử miệng lầm rầm niệm một câu chú ngữ, tay phải vẽ một đường vào khoảng không, trên cổ tay trái mở ra một lỗ nhỏ, một giọt huyết châu bắn ra, vẩy vào trong đỉnh Càn Khôn.
Trong mắt Cơ Khinh Sa léo lên một chút ý tán thưởng.
Một tay “tụ khí làm đao” này của lão đạo sĩ, thực sự rất đẹp. Nếu không phải nội công đã đạt đến cảnh giơi cực cao, tuyệt đối không thể thi triển nổi. Vô Cực Môn không hổ là lãnh tụ giới thuật pháp, môn hạ quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Thiên Thanh Tử quát khẽ một tiếng, tay phải năm ngón tay thay đổi liên tục, từng đường pháp lực đánh vào trong đỉnh Càn Khôn, Hỗn Độn Đồ Án màu đỏ trên thân đỉnh bắt đầu bay nhanh, một mùi máu tươi tanh tưởi nhanh chóng tràn ngập mật thất, rất nhanh đánh tan mùi hương nồng đậm.
May mà Cơ Khinh Sa không phải nữ tử tầm thường, bằng không chỉ với mùi máu tanh này thôi, cũng đã chịu không nổi, ói lên ói xuống rồi.
Chỉ nghe Phạm Nhạc ngồi ở giữa phát ra một tiếng “hừ” rất nặng nề, thân mình run lên bần bật.
Không chỉ trên mặt, mà ngay cả những phần da hở khác trên cơ thể, cũng biến thành màu xanh lét, hơn nữa màu xanh này là “sống”, đanhững không ngừng nhúc nhích, từ tứ chi dồn hết lên đầu.
Rất nhanh, phần đầu của Phạm Nhạc hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu xanh lét, nhất là vùng trán, càng phát ra màu xanh sáng bóng.
“Bật!”
Thiên Thanh Tử lại hét lớn một tiếng, tay phải chỉ như kích, một đường pháp lực tinh thuần một lần nữa rót vào trong đỉnh Càn Khôn.
Hỗn Độn đồ án màu đỏ như máu lớn hơn một xích hình thành trên miệng đỉnh, không ngừng xoay tròn.
Thiên Thanh Tử sắc mặt đỏ sẫm như máu.
Đám người Tiêu Phàm cũng lần lượt thi pháp, Vô Cực Đại Ngũ Hành Âm Dương Trận gia tốc vận chuyển, một luồng sức mạnh thiên địa khổng lồ, mạnh mẽ trấn áp xuống người Phạm Nhạc đang ngồi ở giữa.
Một tiếng thét chói tai không cam chịu vang lên, điểm sáng màu xanh trên trán Phạm Nhạc lập tức phát sáng, một đường màu xanh lét rất dài bay ra từ phần trán của Phạm Nhạc, như dải lụa vọt về phía đỉnh Càn Khôn, lập tức trên không trung hóa thành một cái đầu ác quỷ, dữ tợn vặn vẹo, miệng há to, hầm hừ lao lại đỉnh Càn Khôn và cắn một miếng.
- Nghiệp chướng, còn dám làm càn!
Thiên Thanh Tử gầm lên một tiếng, tay phải giơ cao, gương Thiên Cương đậm nét cổ xưa phóng lên cao, một đường kim quang chói mắt chiếu nghiêng xuống, rất nhanh đã bao trùm lấy chiếc đầu ác quỷ màu xanh lét kia.
Kim quang đúng là khác tinh của ác quỷ, dưới sự bao phủ của kim quang, đầu ác quỷ không chút lực kháng cự, lại một lần nữa rú thảm lên một tiếng, rồi vỡ vụn ra từng khúc, rất nhanh đã tiêu tan vô hình.
441-hang-ma-2/1162153.html
441-hang-ma-2/1162153.html
432
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
