Chương 443
Gương Thiên Cương
Tuy nhiên hiện tại mà nói, các đồ cổ, đồ chơi mà Tiêu Phàm Chỉ Thủy quan nội sưu tầm, tổng giá trị chỉ sợ cũng đã vượt xa con số trăm triệu.
Tiêu Phàm không thèm để ý đến sự hưởng thụ trên những vật chất này, nhưng cũng không cho rằng Vô Trần Quan làm như vậy có gì không đúng.
Vừa vào cửa chưa bao lâu, Thiên Thanh Tử liền dựa theo sự chỉ bảo của Tiêu Phàm, giải tán một đám đạo nhân chấp sự theo phía sau. Theo ý của Thiên Thanh Tử, là muốn mở rộng chính điện, sau khi bái Tam Thanh sư tổ thì mời Tiêu Phàm thượng tọa, triệu tập đến các đồ tử đồ tôn của môn hạ, bái kiến chưởng giáo chân nhân. Tuy nhiên Tiêu Phàm lại không có ý này.
Có thể nhìn ra được, vị chưởng giáo sư thúc này quả thực có đôi chút tâm sự.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Tiêu Phàm, Thiên Thanh Tử không dám cãi trái ý của chưởng giáo sư thúc, tất cả đều dựa theo sự phân phó của hắn để làm.
Rất nhanh, chỉ còn lại Thiên Thanh Tử và hai đệ tử tâm phúc đi cùng ba người Tiêu Phàm vào trong hậu viện.
Sau khi đi qua một nguyệt môn, cảnh sắc trước mắt trở nên khác lạ, không còn là rường cột chạm trổ xanh vàng rực rỡ, mà đã biến thành phong cảnh lâm viên với dòng nước có cây cầu nhỏ bắc ngang, hoa cỏ um tùm. Bước đi trong đó, cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Thiên Thanh Tử giới thiệu với Tiêu Phàm, đây là nơi ở của gã. Toàn bộ hậu viện, đều là khu sinh sống của các đệ tử Vô Trần Quan.
- Đạo trưởng rất biết cách cai quản, quan nội hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp. Vô Trần Quan danh động Thiên Nam, quả nhiên rất có đạo lý.
Cơ Khinh Sa ở một bên cười tán dương hai câu.
Thiên Thanh Tử liền mỉm cười đáp lễ với cô, cũng không một lời khiêm tốn nào.
Vô Trần Quan vốn đã quản lý rất nghiêm, đó là sự thực.
- Sư thúc mời!
Đoàn người rất nhanh đi tới trước một tòa tiểu viện có cửa sổ màu đen, Thiên Thanh Tử khom người mời.
- Mời!
Tiêu Phàm cũng hạ thấp người đáp lễ.
Ngay tại lúc mọi người đi vào trong phòng, chỉ nghe trên vách tường vang lên những tiếng vù vù, một đường kim quang chói mắt bỗng biên bắn tới, lao thẳng về phía Phạm Nhạc.
Trước đó một chút dấu hiệu cũng không có.
Phạm Nhạc chấn động, không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, bước chân khẽ trượt, bóng người nhoáng lên, trong nháy mắt đã lao ra ngoài phòng.
Trước mắt mọi người lại tối sầm lại, đường kim quang xán lạn đó lại biến mất không thấy.
Dường như rất có linh tính.
Thiên Thanh Tử sắc mặt hơi đổi, hạ giọng nói:
- Sư thúc, vị bằng hữu kia của sư thúc có phải từng trải qua kỳ ngộ nào đó, đúng không? Trên người hình như có thứ gì đó không sạch sẽ... Vừa rồi “gương Thiên Cương đã chủ động triệt yêu.
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau một cái, Cơ Khinh Sa than thở nói:
- Đạo trưởng thật là thần thông quảng đại. Người bạn này của ta, nhiều năm trước bị người ta hạ Hàng Đầu, cho đến nay vẫn không trừ hết. Không ngờ vừa đi đến nơi đây, pháp khí của đạo trưởng đã chủ động xuất kích. Lợi hại!
Thiên Thanh Tử lập tức giật mình, gật gật đầu nói:
- Thì ra là thế. Khó trách lúc trên quảng trường môn ngoại, ta đã phát giác có khí tức không bình thường trên người Phạm cư sĩ, quả nhiên là đã bị trúng Hàng Đầu Thuật.
Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi, nói:
- Đạo trưởng có thể nhìn ra được, bằng hữu của ta là trúng Hàng Đầu Thuật?
Thiên Thanh Tử cười nhạt một tiếng nói:
- Cái đó hiển nhiên.
Lão đạo này dường như cũng không phải là người nhiều lời, nhưng với bốn từ đó, đã bộc lộ hết ngạo khí của lão ra ngoài, dường như hết thảy đều là lẽ đương nhiên – mấy thứ này, làm sao có thể dấu được ta?
Đừng nói là Cơ Khinh Sa giật mình, mà cho dù là Tiêu Phàm cũng có chút kinh ngạc. Thiên Thanh Tử là truyền nhân Vô Cực chính thống là điều không sai, nhưng đại sư bá Cô Hồng Tử là người trong đạo môn, mạch mà ông ta truyền lại này, quả nhiên có chỗ khác với các mạch khác. Phù Lục của đạo gia, luyện bảo, thuật trừ tà, vốn đã có bí mật độc đáo.
Bản lĩnh như vậy, Vô Cực Môn cũng không cấm việc tiến hành truyền thừa giữa các đệ tử trong môn.
Tổng thể mà nói, Vô Cực Môn là môn phái rất “thoáng”, các đệ tử trong môn chỉ cần bước trên chính đạo là được, chủ công công pháp như thế nào, làm công việc gì, đều không liên quan.
- Gương Thiên Cương? Ta có xem qua trong điển tích, đây là pháp bảo hộ thân của Cô Hồng Tử sư bá. Không ngờ có thể thấy được hiện vật ở đây.
Thiên Thanh Tử vội vàng chỉ về phía vách tường đối diện, nói:
- Sư thúc mời xem, đó chính là gương Thiên Cương!
Mọi người thuận theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy trên vách tường đối diện có treo một chiếc gương đồng. Đường kính lớn chỉ khoảng 6cm, thể tích còn nhỏ hơn nhiều so với các loại gương pháp khí của phần lớn đạo gia. Thông thường, gương Bát Quái của đạo gia đường kính đều lớn hơn 20cm. Chiếc gương đồng này vừa nhìn là biết nó là đồ cổ, treo trên tường màu đồng đã loang lổ. Ngoại trừ mặt ngoài còn khá bóng loáng ra thì không có chỗ nào đặc thù. Thật khiến người ta không ngờ được rằng, một chiếc gương cổ như vậy, lại có thể phóng ra kim quang xán lạn như thế.
Tuy nhiên cả Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều có thể cảm nhận được một luồng khí dương cương dày đặc từ gương Thiên Cương.
Loại cảm nhận này chỉ thuật sư mới có. Đối với những người không biết gì về thuật pháp, tuyệt đối không thể cảm nhận được. Trừ phi giống như Phạm Nhạc, trên người dính thứ không sạch sẽ mới có thể cảm nhận.
- Thiên Thanh đạo trưởng, lần này chúng ta đến chính là muốn nhờ đạo trưởng giúp đỡ. Chọn một nơi thanh tĩnh, tốt nhất là mật thất có pháp trận phòng hộ, giúp bạn ta loại trừ Huyết Độc trên người.
Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói.
Thiên Thanh Tử gật gật đầu:
- Không thành vấn đề. Nếu là bạn của sư thúc, thì toàn thể trên dưới Vô Trần Quan đều nghe theo. Nào, sư thúc, Cơ cư sĩ, Phạm cư sĩ, mời vào trong dùng trà.
- Nhưng chiếc gương Thiên Cương này...
Thiên Thanh Tử khẽ mỉm cười:
- Cơ cư sĩ yên tâm, gương Thiên Cương là vật thông linh, sẽ không tùy tiện làm hại bạn bè.
Cơ Khinh Sa lúc này mới yên tâm. Xem chừng lão đạo sĩ này hẳn là đã âm thầm thực hiện rồi.
Quả nhiên Phạm Nhạc một lần nữa bước vào trong phòng, gương Thiên Cương vẫn âm u như trước, không chút phản ứng. Phạm Nhạc vốn hết sức đề phòng lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, trên sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Phạm Nhạc cũng không phải người nhát gan, nhưng dính phải Huyết Hàng Đầu, đối với những cái khó hiểu này, trong lòng tự nhiên chất đầy ý sợ hãi. Cái gọi là “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” là vậy.
Cả tòa Vô Trần Quan quy mô rất lớn, xanh vàng rực rỡ, nhưng nơi ở của Thiên Thanh Tử lại vô cùng đơn sơ, chỉ có hai gian phòng sơ sài, một gian làm phòng khách, một gian làm phòng ngủ. Dụng cụ bày trong nhà đều hết sức bình thường, không chút xa hoa, cách biệt trời vực so với vẻ ngoài của Vô Trần Quan.
- Đạo trưởng quả nhiên rất giản dị.
Cơ Khinh Sa quan sát đồ đạc trong phòng, liên tiếp gật đầu và nói. Cô là người biết nhìn hàng thật, các dụng cụ trong nhà này nếu là đồ cổ, cô chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra.
Thiên Thanh Tử cười nói:
- Bên ngoài là để cho người ngoài nhìn thôi. Thế đạo hiện giờ, lòng người xốc nổi, chỉ kính la y bất kính nhân. Nếu đạo quan quá rách nát, hương hỏa khẳng định là không dồi dào.
- Không dối gì sư thúc tổ và hai vị cư sĩ, thu nhập phần lớn hàng năm của Vô Trần Quan, đều quyên góp cho các thôn dân nghèo khó ở vùng núi Tây Bắc. Sư phụ nói đây cũng xem như là thay trời hành đạo.
Một vị đạo sĩ trung niên đi bên cạnh chen lời nói.
Tiếng “Sư thúc tổ” này nghe ra cũng đến là thuận miệng, không chút ngượng ngịu nào. Ngay cả sư phụ lão nhân gia cũng luôn miệng gọi “sư thúc”, không chút khó khăn nào, thì y có gì mà phải ngại chứ?
- Đây quả thực xem như một loại cướp của người giàu chia cho người nghèo, quả nhiên là thay trời hành đạo.
Tiêu Phàm lập tức liên tục gật đầu nói, vẻ mặt rất là tán thưởng.
Bất kể là truyền thừa của chi mạch kia, thì môn quy giáo hối “Làm nhiều việc thiện, mở rộng công đức” của Vô Cực Môn là không thể đánh mất.
Có được sự khẳng định của chưởng giáo sư thúc, Thiên Thanh Tử lão đạo hiển nhiên cũng hết sức vui mừng, mặt mày hồng hào, vừa cười vừa mời khách nhập tọa:
- Sư thúc mời ngồi, hai vị cư sĩ mời ngồi! Quảng Đức, dâng trà!
- Vâng, sư phụ!
Đạo sĩ trung niên vừa rồi chen lời vào liên tiếp đáp lời, bày đồ uống trà lên mặt bàn.
Nơi này là thành phố Nam Phương, Thiên Thanh Tử cũng đã dưỡng thành thói quen nghệ thuật uống trà, trên bàn trà trong phòng khách có một bộ trà cụ tạo hình phong cách cổ xưa. Rất nhanh, hương trà nhẹ nhàng đã tràn ngập bốn xung quanh.
- Sư thúc, tình hình của Phạm cư sĩ là như thế nào vậy?
Thiên Thanh Tử vừa rót trà cho khách, vừa hỏi.
Lập tức Cơ Khinh Sa đại khái nói lại một lượt tiền căn hậu quả, đủ loại ân oán giữa Phạm Nhạc và Phạm Anh, cũng không chút giấu diếm nào, nói hết thảy sự thật cho Thiên Thanh Tử và hai vị đồ đệ biết.
- Hóa ra là như vậy... Phạm cư sĩ, nếu không ngại, để lão đạo bắt mạch một chút xem như thế nào nhé?
Thiên Thanh Tử nghe xong, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhìn phía Phạm Nhạc, nói.
440-guong-thien-cuong/1162151.html
440-guong-thien-cuong/1162151.html
540
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
