TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 429
Tố âm chi thể

- Tiền bối...

Tiêu chưởng giáo giờ phút này hoàn toàn mất đi vẻ “kiêu ngạo”, nét mặt phiếm hồng, lắp ba lắp bắp một lúc lâu không nói nên lời.

- Hừ!

Lâm Thanh Loan hừ lạnh thật mạnh một tiếng, vẻ mặt rất giận dữ.

Xem ra, cung chủ Thất Diệu Cung thần bí nhất giang hồ thật sự phẫn nộ, tuyệt không phải giả vờ giả vịt.

- Ngươi có biết ngươi như vậy sẽ hại chết Tân nhi không hả!

Tiêu Phàm chấn động, bất chấp xẩu hổ, vội vàng hỏi:

- Tiền bối, người có ý gì?

- Ý gì? Chẳng lẽ ngươi không biết Tân nhi là tố âm chi thể sao?

Lâm Thanh Loan nổi giận đùng đùng hỏi.

- Tố âm chi thể ư?

Tiêu Phàm trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Cái gọi là “tố âm chi thể”, hắn đương nhiên biết. “Vô Cực thuật tàng” có ghi lại việc này. Nữ tử có tố âm chi thể, trời sinh thể chất tu luyện đồng tử công, tiến bộ cực nhanh, không gì sánh kịp. Một số võ công và kĩ xảo khó tu luyện đối với tố âm chi thể không tạo ra trở ngại lớn.

Thảo nào Tân Lâm tuổi còn nhỏ mà tinh thông mọi tuyệt kĩ Thất Diệu Cung, ngoại trừ “trường sinh thuật” ra, thực sự là kì tài xuất thế.

Nhưng tố âm chi thể cũng có điểm cố kị, chủ tu công pháp chưa thành công không thể hư thân. Một khi hư thân, chủ tu công pháp trở nên khó thành, phương diện khác cũng bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng chuyện này Tiêu Phàm thực sự không biết, Tân Lâm chưa từng nhắc qua với hắn.

- Ngươi thực sự không biết ư?

Mắt thấy Tiêu Phàm líu lưỡi không giống như đang giả bộ, Lâm Thanh Loan hỏi lại một câu, bộ dạng hòa hoãn một chút.

Tiêu Phàm khom người nói:

- Tiền bối, vãn bối thực sự không biết. Bằng không cho dù tình huống ấy có nguy cấp hơn nữa, ta cũng sẽ tuyệt đối ngăn cản Tân nhi...

Giọng điệu hắn vô cùng thành khẩn.

- Được, cho dù ngươi không biết, sư phụ ngươi cũng biết, năm đó ta đã nói rõ với ông ta... Cái lão già chết tiệt... Hừ! Lão già này biết rõ mà không nói cho ngươi, muốn cố ý đánh vào đồ đệ của ta đây mà. Thiệt thòi các ngươi Vô Cực Môn tự phụ chính tông, chuyên làm mấy loại hại người. Món nợ này ngày nào đó ta nhất định cùng lão già này tính toán rõ ràng.

Ngay sau đó, Lâm Thanh Loan lại nổi giận đùng đùng, mấy lần câu “lão già chết tiệt này” vuột ra khỏi miệng, cuối cùng lại nghĩ tới thể diện Tiêu chưởng giáo và Vô Cực Môn, chỉ nói phân nửa sau đó lại phải cố nuốt trở lại.

Lúc này, Tiêu Phàm chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, nửa câu phản bác cũng không dám nói ra.

Tố âm chi thể rất quan trọng, trinh nữ nguyên âm tự nhiên quý giá vô cùng. Đối với nam nhân nguyên hồng có tác dụng vô cùng tốt. Sau khi Tiêu Phàm và Tân Lâm hoan ái, chẳng những “Tu la đạo hợp hoan thức” được giải quyết, tiến cảnh rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Trước đó Tu La đạo thành công còn rất xa mới đạt được, nhưng sau đó lại tiến cảnh cực nhanh, có thể rõ ràng cảm nhận được.

Vốn có chút kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới là do Tân Lâm có tố âm chi thể.

Trong thời gian ngắn, các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến lượn lờ trong đầu Tiêu Phàm.

Lâm Thanh Loan lạnh lùng nhìn hắn, cũng không vội mở miệng.

- Tiền bối, ta muốn bắt mạch của Tân Lâm một chút...

Thật lâu sau, Tiêu Phàm mới điềm tĩnh lại, hạ giọng nói.

Lâm Thanh Loan mặt lạnh, nhưng cũng không ngăn cản.

Tiêu Phàm chậm rãi bước tới, đi tới giường Tân Lâm ngắm nhìn khuôn mặt cô thật lâu, không kìm nổi nhẹ nhàng sờ sờ gò má tái nhợt của Tân Lâm.

Trong mắt Lâm Thanh Loan thoáng hiện lên chút thần sắc khác thường, nhưng sau đó lại lạnh băng băng, không mang chút biểu cảm nào.

Tiêu Phàm đưa tay phải ra thực trung nhị chỉ, đặt lên mạch cổ tay Tân Lâm, hai hàng lông mày dần nhăn lại.

Tình hình của Tân Lâm lúc này vô cùng kì lạ. Nói phức tạp cũng không phức tạp. Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể Tân Lâm rất thông suốt, rất nhanh lưu động một vòng ở kì kinh bát mạch. Nói đơn giản thì cũng không đơn giản. Thật giống như tất cả sinh mạng của Tân Lâm đều bị đóng kín, cả người chỉ còn lại thể xác, không chứa đựng bất cứ tinh hoa nào. Hạo Nhiên Chính Khí chạy trong cơ thể cô một vòng, không có bất kì hao tổn nào.

Tương tự như “thể siêu dẫn” vậy.

Miễn cưỡng hình dung thì Tân Lâm dường như đang “hôn mê”.

- Tiền bối...

Tiêu Phàm chậm rãi thu tay phải về, nhìn về phía Lâm Thanh Loan, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

- Nhìn ra rồi sao? Bảo mệnh phù đãcho Tan nhi uống, đây là kết quả tốt nhất rồi.

Lâm Thanh Loan vẫn lạnh lùng như cũ nói, nhưng bà đồng ý giải thích vấn đề cho Tiêu Phàm đã tốt lắm rồi. Dù sao hôm nay bà đặc biệt cho Tiêu Phàm tới, không phải vì muốn “thóa mạ” hắn trút giận.

Chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn bản lĩnh ra sao, chỉ sợ không ai rõ hơn Lâm Thanh Loan.

Bất kể lần này là lần đầu tiên bà gặp mặt hắn, lại cùng Chỉ Thủy tổ sư đánh qua nhiều hồi. Tiêu Phàm có thể được Chỉ Thủy tổ sư chỉ định làm truyền nhân y bát, kế tục chức vị chưởng giáo Vô Cực Môn, trở thành đệ tự chân truyền của Chỉ Thủy tổ sư.

- Tiền bối, ta vẫn có chút khó hiểu, lúc Tân nhi nói về bảo mệnh phù, dường như không có nói qua loại tình hình này...

- Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Tố âm chi thể của Tân nhi không phá, thì hiệu quả của bảo mệnh phù sẽ không có loại này. Nha đầu này rõ ràng biết hậu quả nghiêm trọng mà vẫn không tiếc quý trọng bản thân.

Lâm Thanh Loan lần nữa lại nổi giận.

Nguyên hồng của Tân Lâm mất đi là việc không thể gạt được Lâm Thanh Loan. Tân Lâm tu luyện công pháp chưa đại thành, mà lại mất đi tố âm chi thể, đối với cơ thể tổn hại rất lớn. Tuy nhiên chỉ cần một khoảng thời gian ngắn để hồi phục, ít nhất thì cũng không ảnh hưởng tới công hiệu của bảo mệnh phù. Hiện giờ bảo mệnh phù lại có tình huống không ngờ, chính bởi nguyên hồng của Tân Lâm bị mất trong thời gian gần quá, thân thể không điều chỉnh kịp.

Cùng Tiêu Phàm ở cùng một chỗ bốn năm, đến nay mới mất đi tấm thân xử nữ, cũng có thể thấy Tân Lâm hoàn toàn tự nguyện, cũng không phải do Tiêu Phàm bắt buộc. Hơn nữa nếu không phải gặp tình huống không ngờ, Tân Lâm sẽ không làm như vậy.

Việc này cũng không thể trách Tiêu Phàm.

Chẳng qua đó là đệ tử yêu quý, cung chủ Thất Diệu Cung mới có phản ứng như vậy. Lâm Thanh Loan nhiều năm dạy bảo chi công, trong chốc lát bị hủy hoại, hỏi sao mà Thanh Loan cung chủ không tức giận chứ?

- Tiền bối...

Lâm Thanh Loan khoát tay, ngăn Tiêu Phàm lại, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đem mọi việc nói rõ ta nghe.

Giọng điệu rất kiên quyết, không thể nghi ngờ.

- Vâng...

Tiêu Phàm cũng không do dự nhiều, liền đem hành trình ở nước Đông Đảo và chuyện Tân Lâm bị thương nói rõ cho Lâm Thanh Loan. Sự việc liên quan tới sự bình phục của Tân Lâm, không phải do Tiêu Phàm so đo với thái độ của Lâm Thanh Loan là được.

- Giang Đạo Minh ư? Nói như vậy, Tân nhi bị ngũ sư huynh của ngươi đả thương?

- Tiền bối biết Giang Đạo Minh đã từng là đệ tử Vô Cực Môn ư?

Tiêu Phàm cảm thấy rất kinh ngạc.

Không cần nói người khác, cho dù hắn là chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn, mấy ngày trước mới lần đầu gặp Giang Đạo Minh. Lâm Thanh Loan không ngờ vừa nghe còn biết rõ y là ngũ sư huynh, xem ra vô cùng am hiểu về chuyện của Vô Cực Môn.

Thất Diệu Cung và Vô Cực Môn giằng co mấy ngàn năm, Thất Diệu Cung chú ý chuyện của Vô Cực Môn cũng là điều đương nhiên.

- Hừ, tất nhiên là ta biết. Sư phụ ngươi từng nói, chỉ cần y đồng ý dừng cương trên bờ vực thẳm, thì sẽ đem chức chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn giao cho y, còn tới lượt ngươi hôm nay sao?

Lâm Thanh Loan nói xong, khóe miệng hiện lên ý châm chọc.

Tiêu Phàm không suy nghĩ, lập tức nói:

- Nếu thời gian có quay ngược lại, vãn bối tình nguyện giao lại chức chưởng giáo cho y. Ít nhất nếu như vậy Tân nhi cũng sẽ không bị thương!

Lâm Thanh Loan không khỏi ngơ ngác một lúc, dường như không ngờ Tiêu Phàm sẽ trả lời như vậy, sau một hồi mới lên tiếng:

- Ngươi mới nói cái gì? Ý ngươi nói Giang Đạo Minh đã từng là đệ tử Vô Cực Môn ư? Nói như vậy ngươi không có ý định thừa nhận vị ngũ sư huynh này sao?

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Môn quy Vô Cực Môn, môn hạ đệ tử, nhất định phải làm việc thiện, quảng tích âm công. Mặc dù trừ ác là làm việc thiện, nhưng Giang Đạo Minh âm sát quá nặng, những năm gần đây tàn sát không ít người vô tội. Y lại công nhiên dẫn người tấn công Chỉ Thủy Quan, người này sớm tự tuyệt Vô Cực Môn. Cho dù y trước kia là đệ tử của sư phụ ta, nhưng hiện tại không thể coi y là truyền nhân của Vô Cực Môn.

- Chuyện quan trọng như vậy chỉ sợ cần sư phụ ngươi đứng ra làm chủ chứ?

Lâm Thanh Loan hỏi, nhưng cũng không phải cố ý ác tâm với Tiêu Phàm, mà vì bà rất rõ, Chỉ Thủy tổ sư đã tốn không ít tâm huyết với Giang Đạo Minh, đối với y kì vọng rất nhiều. Hiện tại, Tiêu Phàm lại muốn trục xuất Giang Đạo Minh khỏi Vô Cực Môn.

- Sư phụ tuổi tác đã cao, hiện tại sự vụ thường ngày của Vô Cực Môn là do ta giải quyết.

Tiêu Phàm chậm rãi nói, thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, giọng điệu vô cùng kiên định, không có chút khoan nhượng nào- ta mới là chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn chân chính!

Chuyện của Vô Cực Môn là do ta giải quyết!

Lâm Thanh Loan nhìn ánh mắt của Tiêu Phàm, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Người thanh niên trước mắt này nhìn qua thì nho nhã lễ độ, cả người toát lên khí tức của người tri thức, không có chút hào cuồng quyến khí giang hồ, vào thời điểm quan trọng lại vô cùng nghiêm túc, ngạo khí này từ bên trong tản mát ra.

- Tiêu Phàm, ngươi cần biết tâm huyết của sư phụ ngươi đặt trên Giang Đạo Minh so với ngươi còn nhiều hơn. Y lớn hơn ngươi hai mươi tuổi, đang trong thời kì cường tráng nhất, bất kể ở phương diện nào đều ở trạng thái đỉnh cao. Hơn nữa, theo tình hình ngươi mới nói mà phân tích thì y không phải đơn phương độc mã, mà là thành lập một tổ chức khổng lồ, thực lực rất mạnh. Ngươi hiện tại lại ra quyết định như vậy, sẽ chọc giận y, như vậy từ nay các ngươi liền không đội trời chung rồi.

Nói tới đây, Lâm Thanh Loan nhẹ nhàng dừng lại, ngay sau đó lại thêm một câu.

- Người này, ta nghe sư phụ ngươi nói tính tình vô cùng bướng bỉnh, trước giờ không chịu thua ai.

Chỉ Thủy tổ sư có thể cùng Lâm Thanh Loan nói về tính cách tính tình của đệ tử, giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì thật làm cho người ta suy nghĩ.

Chỉ có điều lúc này Tiêu Phàm không có tâm tư phỏng đoán mấy chuyện như vậy.

- Tiền bối, Vô Cực Môn tuy giúp người làm việc thiện, nhưng nếu người ta lấn tới cửa thì Vô Cực Môn cũng không sợ gì cả.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói.

427-to-am-chi-the/1162137.html

427-to-am-chi-the/1162137.html

473

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.