TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 414
Báo Động

Nhưng trụ quang lúc này, cũng đã không bằng một phần ba thời kỳ toàn thịnh.

Đám người Tát Bỉ Nhĩ thét lên một tiếng, bốn chưởng tung ra, đánh lên trên, chưởng như gió gào thét, âm thanh kinh người. Trụ quang vốn đã không bằng một phần ba thời kỳ toàn thịnh, đã tiêu tan dưới sự giáp công của bốn người.

Bốn sư huynh muội Tát Bỉ Nhĩ toàn thân dao động, sắc mặt ai cũng nhợt nhạt, mồ hôi nhễ nhại. Rõ ràng nhận thêm kích này, quả thật không nhẹ nhàng gì.

Song, không đợi bọn họ nghỉ ngơi, dòng trụ quang thứ ba đã lần nữa khí thế hùng hổ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nhắm thẳng vào mật thất.

- Khốn kiếp!

Tát Bỉ Nhĩ giận dữ gào lên.

Tiêu Phàm quyết định đưa họ vào chỗ chết.

Nhưng dù giận dữ, ải trước mắt này, quả thật là khó chống đỡ, tức khắc thầy trò năm người cùng hợp tác, khơi dậy ảo ảnh “Thiên Lang”, liều chết quyết chiến. Sắc mặt ai nấy đều xanh xao, mồ hôi đầm đìa.

Công lực thâm hậu như Dung Thiên Tổ Sư, cũng không khá hơn.

- Sư phụ, cứ thế này không ổn.. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không chống cự được bao lâu, sẽ sống không bằng chết đấy...

Tát Bỉ Nhĩ vừa ra sức chống đỡ, vừa la lớn.

Bốn đệ tử ánh mắt nhìn vào Dung Thiên Tổ Sư. Tuy bình thường các sư đệ sư muội không kính phục đại sư huynh, trong thời khắc này, lại thấm thía lời nói Tát Bỉ Nhĩ. Dung Thiên Tổ Sư trúng kế bị thương, sức chiến đấu hao tổn nghiêm trọng, bốn sư huynh muội bọn họ thật sự không thể lấp chỗ hổng này.

Vốn muốn đánh lén người khác, không ngờ lại bị người khác đánh lén, tình thế lập tức đảo ngược, trở nên nguy hiểm đáng sợ vô cùng.

Nếu không tính toán nhanh chóng để thoát khỏi tình cảnh bất lợi này, làm không tốt thì toàn bộ quân tinh nhuệ của Tây Ly Giáo đều bị tiêu diệt tại nơi đây.

Không cẩn thận, các Đại Vu phương Tây tràn đầy tự tin kia, chẳng mấy chốc đã lâm vào tuyệt cảnh.

Dung Thiên Tổ Sư bấm tay niệm thần chú làm phép, sắc mặt trắng nhợt, nhưng tinh thần vẫn bình tĩnh.

Ngay vào lúc này, một làn sát khí cực kỳ mãnh liệt, bỗng chốc tràn đến bao phủ trong sân.

Năm người trong mật thất, không một ai bản lĩnh không cao cường, thấy tiền bối hiểu biết sâu rộng, nhưng cũng bị luồng sát khí mãnh liệt này tấn công đau đớn.

Sắc mặt Tát Bỉ Nhĩ thay đổi.

Lúc này, Giang Đạo Minh bất ngờ hiện thân, muốn làm gì đây?

Lẽ nào, y muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn?

Nếu ngày thường, có Dung Thiên Tổ Sư trấn áp, Giang Đạo Minh tuy mạnh cũng không dám lỗ mãng, nhưng tình thế trước mắt, thực sự rất khó nói.

t❤r u y e n c u a t u i N e t
Vị vua Thiên Ưng này, thật đúng biết chọn thời cơ!!

Hai gã áo bào trắng không nói không rằng lách mình ra, và dàn hàng ngăn cản Diệp Cô Vũ.

Từ ánh ánh của bọn họ thấy rằng, hai gã mặc áo bào trắng này vô cùng hoảng sợ, rất rõ ràng, họ biết bản thân đang cản đường là ai, chỉ là họ chịu trách nhiệm bảo vệ nơi này, tình thế trở ngại, không thể không làm.

Chặn trước mặt Thiên Ưng Diệp Vương, thực sự rất cần sự cam đảm.

Diệp Cô Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ, chân thong thả bước về phía trước, không chút mảy may dừng lại, dường như trong mắt y, hai cao thủ Tây Ly Giáo chỉ như không khí, hoàn toàn vô hình.

- Diệp Vương...

Trông thấy Diệp Cô Vũ đang dần đến gần, hai gã mặc áo bào trắng không kìm được liếc mắt nhìn nhau, một trong hai người ấp úng, lẩm bẩm kêu một tiếng, người còn lại nắm chặt thanh loan đao trong tay, nhưng giấu kỹ trong tay áo, không dám để lộ ra.

Lộ đao trước mặt Thiên Ưng Diệp Vương, ý nghĩ này có phần quá điên cuồng.

- Đạo Minh!

Trong lúc hai gã Tây Ly Giáo, Bạch Bào Giáo thầm cắn răng, quyết liều một phen, một giọng nói lạnh nhạt từ trong hậu viện chầm chậm cất lên, bình lặng như nước, nhưng đầy sự uy nghiêm.

Hai gã giáo sĩ mặc áo bào trắng lập tức cúi đầu, vẻ kính cẩn khác thường.

Diệp Cô Vũ cuối cùng cũng dừng bước.

Dung Thiên Tổ Sư đã kêu lên một tiếng như thế, tiếp đó không còn chút tiếng tiếng động nào nữa.

Diệp Cô Vũ hướng về phía mật thất khẽ khom người.

Hai gã giáo sĩ mặc áo bào trắng hoa cả mắt, ngẩng đầu làm lạ, trong vườn này chỗ nào còn có bóng dáng Diệp Cô Vũ? Không kiềm được nhìn nhau hoảng sợ, cả hai đều đọc được vẻ cực kỳ sợ hãi trong mắt nhau.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong mật thất Chỉ Thủy Quan không mấy dễ chịu.

Đấu đá nhau ba ngày ba đêm, trình độ tu luyện pháp lực của ba sư huynh muội cũng dần dần lộ rõ cao thấp.

Vầng trán Đàm Hiên vịn đầy mồ hôi, khí trắng mờ mịt trên đỉnh đầu, dần tụ lại thành khối, hoàn toàn không tan biến, đó là biểu hiện pháp lực chân khí trong cơ thể đã chuyển sang giới hạn cực kỳ cao.

“Điên đảo Tam Tài Tuyệt Sát Trận” của Tiêu Phàm bày nên, pháp lực ba trận cước là bổ trợ cho nhau, kiềm chế sự thất thế một phương của trận pháp, ngoài ra hai phía còn lại có thể kịp thời giúp đỡ. Trong tình huống cực đoan này, dù rằng chỉ còn lại một người, cũng vẫn có thể lèo lái trận pháp.

Nhưng Đàm Hiên hiển nhiên không muốn thất bại trong thời khắc quan trọng.

Cho dù cô ấy chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Chỉ Thủy Tổ Sư.

Văn nhị thái gia cười mà nói rằng:

- Cái thứ ngoại đạo này, có gì khó giải quyết chứ!

Đấu pháp đến đây, không chỉ toàn sức mạnh của “Điên Đảo Tam Tài Tuyệt Sát Trận” nổi dậy, sức mạnh của các pháp trận phòng hộ khác trong Chỉ Thủy Quan cũng đã được huy động hơn một nửa, người đứng đầu phe kia đã bị thương, lại vẫn có thể kiên trì dưới sự công kích mãnh liệt của “Tam Tài Tuyệt Sát Trận” đến bây giờ, quả thật có chút bản lĩnh.

Thảo nào năm ngoái Tiêu Phàm đã chịu uất ức lớn trong tay bọn họ.

Tiêu Phàm cười nhẹ, bảo rằng:

- Kế hoạch ban đầu của chúng ta, cũng không nghĩ đến sẽ may mắn thành công, tất cả đều dựa vào thực lực quyết chí thắng thua mới là con đường đúng đắn.

- Nói đúng!

Văn nhị thái gia ngạo nghễ nói.

Giang hồ tàn sát, hắc đạo tranh hùng, cũng không phải nói Hoàng Hải Văn gia chưa từng có âm mưu quỷ kế, vậy không thực tế. Văn nhị thái gia tuyệt đối không phải là người không có kiến thức, nhưng trong trận đấu như vậy, Văn Thiên lại không có may mắn.

Thực lực tuyệt đối mới là sự đảm bảo chiến thắng đáng tin cậy nhất.

Giọng nói hai sư huynh đệ nhẹ nhàng, rõ ràng còn dư sức.

Trong lòng Đàm Hiên gượng cười thầm.

Tuy rằng cô ấy chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Chỉ Thủy Tổ Sư. Nhưng ban đầu sư phụ đã không thiên vị, vẫn hết lòng chỉ dạy. Nhưng đáng tiếc bản thân lúc đó quá bận công việc, thường xuyên ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, không có nhiều thời gian ngồi nghe sư phụ giảng dạy.

Thời điểm quan trọng, chênh lệch kiến thức với các sư huynh đệ đã lộ rõ.

Nhị sư huynh lao động khổ cực mấy mươi năm, pháp lực thâm hậu thì không nói làm gì, Tiêu Phàm tuổi còn trẻ, không ngờ trình độ cũng cao thâm như thế, không hổ danh thiên tài kiệt xuất, thảo nào sư phụ lại truyền đạo.

Có thể được tổ sư đời trước lập làm truyền nhân chưởng giáo, há cũng không vừa.

- Thêm tiếp một phen, đánh triệt để bọn họ!

Văn nhị thái gia bỗng nhiên đứng phắt dậy, bấm tay trái niệm chú, tay phải phất tay áo, một luồng pháp lực mạnh vô đối nhập vào “Đỉnh Càn Khôn”, hét to một tiếng, bốn bề tràn đầy khí phách.

Tiêu Phàm cười, áo choàng lấp lánh ánh kim bay phấp phới, pháp lực vô tận tuôn ra mãnh liệt.

“Đỉnh Càn Khôn” phát ánh sáng chói lóa, các hình vẽ xoay xung quanh miệng đỉnh lớn hơn vài tấc, một cỗ trụ quang hùng hậu kiên cố hơn trước bay lên trời, bắn thẳng lên không trung.

Đàm Hiên không khỏi hoảng sợ.

Năm trước Tiêu Phàm bị trọng thương, pháp thuật cho đến nay vẫn chưa thể hồi phục như ban đầu, pháp lực trong cơ thể đã dồi dào thế này, dường như vô tận, giống như không bao giờ dứt, nếu như năm ngoái không bị thương, thật không biết sẽ mạnh đến mức nào.

Cửa này, cho dù mình có mươn tăng thêm một phần pháp lực, cũng là quá tự làm khó rồi.

Trong hư không, ảo ảnh mãnh thú vẫn đang dốc sức ngăn cản.

Dung Thiên Tổ Sư đã sáu lần ói ra máu, mặt trắng bệch, chiếc áo to rộng trên người đã thấm ướt đẫm mồ hôi, tay phải ấn trên đầu lâu mãnh thú nổi đầy gân xanh, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà xuất hiện màu trắng xanh kỳ lạ.

- Rắc!

Âm thanh vỡ tan trong trẻo trong mật thất vang lên chói tai đến thế.

Vết nứt ngang mắt đầu lâu mãnh thú, vỡ ra, cả đầu lâu đều xuất hiện ti tỉ vết nứt chằng chịt.

Đám người Tát Bỉ Nhĩ kinh hãi.

Đây là thần khí bị thúc quá mức, sẽ là điềm báo tự hủy diệt.

- Sư phụ...

Tát Bỉ Nhĩ kêu lên.

Đến tình thế này rồi, giành được thắng lợi là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cho dù toàn mạng rút lui, cũng đã trở thành ước mộng xa vời, bây giờ nhất định phải nghĩ cách tránh hậu quả toàn quân bị tiêu diệt.

Nếu như đây là chiến tranh, một nhà lãnh đạo tài ba, thì nhất định phải lựa chọn hy sinh thiểu số, che chở đại đa số quân thành công rút lui.

- Đại sư huynh, xông lên đi!

Cô gái áo trắng vẫn luôn che mặt rất ít nói cuối cùng cũng đã mở miệng, giọng nói trong trẻo trở nên lạnh băng, đối với vị đại sư huynh quản lý giáo vụ hằng ngày Tát Bỉ Nhĩ, cực kỳ ít kính trọng.

Biểu Hiện của Tát Bỉ Nhĩ, cũng quả thật khó khiến người có lòng tôn kính.

Dung Thiên Tổ Sư dường như không nghe thấy, trong miệng vẫn niệm chú, tay bấm chú, mang toàn bộ pháp lực trên người liên tục truyền vào đầu lâu mãnh thú, với các vết nứt cực lớn trên lầu lâu mãnh thú, cũng lờ đi coi như không trông thấy.

415-bao-dong/1162122.html

415-bao-dong/1162122.html

488

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.