TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 398
Bất lực

Tiêu Đại thiếu gia và Tiêu Nhị thiếu gia là hai vị nha nội nhất đẳng danh tiếng lừng lẫy trong hội quần là áo lượt ở thành Tứ Cửu, ở bên ngoài cũng là uy danh hiển hách. Nhưng từ trước tới giờ trong loại hoàn cảnh này, hai người bọn họ vẫn là trong suốt, không có ai coi trọng bọn họ.

Trong trong này bọn họ là thế hệ con cháu, là thiếu niên ngây ngô không hiểu chuyện.

Bạn bè của Tiêu lão gia với Tiêu Trạm ai ai cũng đều là đại nhân vậy quyền cao chức trọng, có danh tiếng. Vì thế trong mắt họ, những người trẻ tuổi trong gia tộc, ngoại trừ những người đặc biệt nổi bật giống như Uông Thuật Đô ra, những người khác họ đều không để mắt đến.

Điển hình như là phó viện trưởng Ninh và các y bác sĩ nòng cốt của bệnh viện, ai cũng không coi trọng những người trẻ tuổi của Tiêu gia.

Nhưng hôm nay, dường như mọi thứ đã thay đổi.

Phó viện trưởng chủ động quay đầu về phía Tiêu Phàm chào hỏi cùng với nụ cười nở trên môi

- Tiêu Trưởng phòng, cậu đến rồi à?

Theo phía sau Tiêu Phàm chính là Tiêu Thiên cũng khiến mọi người phải đưa mắt nhìn.

Tiêu Thiên quả thật có chút bị sự thực này làm cho kinh sợ.

Tổng bệnh viện, loại bệnh viện nhỏ biệt lập này, Tiêu nhị thiếu gia bình thường không phải chưa từng đến. Lão gia tử chị cần nhập viện, bình thường đều tới ở trong bệnh viện nhỏ này, Phó viện trưởng Ninh vị tổ trưởng tổ chuyên gia điều trị này, Tiêu nhị thiếu cũng gặp qua mấy lần. Nhưng lần nào gặp ông ta cũng chỉ là vội vàng gật đầu mà thôi, chưa từng dừng lại nói với cậu ta một câu, thậm chí là một từ.

Có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì Phó viện trưởng thật sự bận rộn, không có thời gian để chào hỏi cậu ta. Mỗi ngày có bao nhiêu công việc đang chờ ông ta giải quyết. Thứ hai Phó viện trưởng ninh thật sự có tư cách “sĩ diện” ở trước mặt cậu ta. Lại chưa nói đến ông ta và Tiêu Trạm là đôi bạn chí thân chí cốt, hai người đã có chục năm giao hảo. Chỉ riêng bản thân Phó viện trưởng cũng đã thật sự rất khó lương rồi, đó là tướng quân chính thức, được trao tặng quân hàm. Hơn thế nữa ông ta cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, Ninh gia ở thành phố này không phải cấp cao quyền trọng bậc nhất, nhưng được liệt vào hàng quyền quý cao sang.

Nhưng vị tướng quân bác sĩ tài giỏi này hôm nay lại chủ động chào hỏi với Tiêu Phàm, không phải là lúc ra cửa nhìn thấy nên ông ta mới chào hỏi, mà là lúc đang xem bệnh tình cho Tiêu lão gia, “bớt thời giờ” cúi đầu làm lễ với Tiêu Phàm.

Điều này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.

Trên thực tế, Tiêu Phàm hiện giờ trong suy nghĩ của Phó viện trưởng Ninh, thực tế không tầm thường. Năm trước, Tiêu lão gia hồi phục xuất viện, điều đó giống như một kỳ tích, mà đến giờ ông ta không thể nào lý giải được. Trong khi ông ta có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng, cùng với các loại dụng cụ trang thiết bị cao cấp. Lúc đó mạng sống của Tiêu lão gia như ngọn đèn dầu sắp tắt, không còn cách nào để cứu chữa, đành phải nói với mọi người bệnh tình khó lòng qua khỏi.

Không thể nào tưởng tượng được!

Cuối cùng người đã tháo gỡ đáp án này, lại là Tiêu Trạm.

Kỳ thật Tiêu Trạm đã thỉnh giáo ông ta.

Chính Tiêu Trạm cũng bị đứa con trai của mình tạo ra cái gọi là kỳ tích làm cho kinh ngạc. Mặc dù cha mình đã hồi phục, Tiêu Trạm vẫn chưa hoàn toàn tan biến sự nghi ngờ trong lòng, đành phải nói ra sự nghi ngờ của ông với Phó viện trưởng Ninh.

Phó viện trưởng vừa nghe xong, nói không ra lời.

Đương nhiên, Tiêu Tạm vẫn chưa đề cập đến cái gọi là “Ngũ hành tiếp dẫn trận”, lại càng không đề cập đến “Nghịch Thiên Cải Mệnh”. Điều này đến nay, Tiêu Trạm còn rất mơ hồ. Tuy có giao tình với Phó viện trưởng, nhưng lại không thể tùy tiện tiết lộ, chỉ nói rằng Tiêu lão gia uống thuốc do chính Tiêu Phàm tự tay điều chế, sau đó bệnh trở nên khỏe hẳn.

Phó viện trưởng mặc dù không biết lý do vì sao Tiêu lão gia khỏi bệnh, trong lòng ngờ vực mỗi lúc một lớn. Ông ta là Tây y, nhưng đối với Trung y cũng không phải không là biết chút gì. Trung y truyền thống, có nhiều điểm thần kỳ, công hiệu. Điểm này, ông ta tuyệt nhiên không phản đối. Nhưng dựa vào tình hình của Tiêu lão gia lúc đó, đừng nói là trung y bình thường, cho dù là thuốc tiên cứu mạng của Đại La Kim Tiên, chỉ e là cũng đành bất lực.

Tiêu Phàm rốt cục đã cho ông cụ uống thuốc gì?

Không hiểu được!

Bí ẩn này chỉ có thể chôn sâu trong lòng của ông ta.

Sau đó trong một lần hội ngộ, Phó viện trưởng tình cờ nghe được cha của Lâm Tịch Phàm nói chuyện có liên quan đến Tiêu Phàm chữa bệnh cho con dâu y, cũng chính là con gái của Diệp Khí Vân - Diệp Linh, không kìm được cảm thán “từ cổ anh hùng xuất thiếu niên”. Cao Thiên Vọng một giáo sư trung y như vậy, trên y thuật lại không bằng một thế gia tử trẻ tuổi, một cán bộ cấp trưởng phòng của cục tôn giáo.

Phó viện trưởng Ninh thực sự nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với Tiêu Phàm. Chỉ tiếc là sau lần đó, Tiêu Phàm không còn xuất hiện ở bệnh viện nữa. Phó viện trưởng cũng vì bận rộn, không thể nào tìm Tiêu Phàm hỏi cho ra lẽ. Hơn nữa, nếu quả thật y thuật thần kỳ đến như vậy, e rằng hắn cũng không tùy tiện tiết lộ cho mình.

Lần này, Tiêu lão gia nhập viện, quả thực lại gặp được Tiêu Phàm.

- Phó Viện trưởng, chào ngài.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Tư giao giữa Phó viện trưởng và Tiêu Trạm, Tiêu Phàm gọi ông ta một tiếng “Bá phụ” cũng là hoàn toàn hợp lễ. Nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, việc tuân thủ nguyên tắc vẫn là tốt hơn. Đơn giản chỉ xưng là Phó Viện trưởng. Sự tranh chấp đầy phong ba trong ván cờ chính trị, thái độ của Ninh gia, cũng là rất quan trọng. Tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, sẽ nhận thêm nhiều điểm trong mắt các vị tiền bối ở Tiêu gia.

Tiêu Phàm bên cạnh việc trả lời Phó viện trưởng, mặt khác chậm rãi bước đến bên giường bệnh.

Tiêu lão gia nằm trên chiếc giường lớn trải tấm ga trắng, mũi cắm ống dưỡng khí, sắc mặt không mấy khả quan. Tuy nhiên khi nhìn thấy Tiêu Phàm và Tiêu Thiên, tinh thần của ông cụ lập tức phấn chấn trở lại.

Tiêu Trạm hai ngày trước đã rời khỏi thành phố đến tỉnh để khảo sát, biết tin Tiêu lão gia nằm viện, không ngừng vó ngựa trở về, tạm thời vẫn chưa về đến bệnh viện.

Dựa theo kế hoạch đã đề ra, đây sẽ là lần cuối cùng Tiêu Trạm trên cương vị Bộ trưởng dẫn đội ra ngoài điều tra, nghiên cứu khảo sát. Sau khi khảo sát xong lần này, Tiêu Trạm sẽ bàn giao chức Bộ trưởng để đến tỉnh khác nhậm chức.

Không ngờ trong thời điểm quan trọng, cha mình lại ngã bệnh phải nhập viện.

Lão Tiêu gia thật sự là rất không như ý.

- Tiểu Thiên như thế nào cũng tới rồi?

Tiêu lão gia đưa ánh mắt dừng lại nhìn đứa cháu trai, trên nét mặt ông tỏ vẻ kinh ngạc. Ông nói chuyện vẫn không phải là quá mệt nhọc, tinh lực vẫn gắng gượng được.

Tiêu Phàm từ Đông Đảo quốc an toàn trở về thủ đô, biết tin Tiêu lão gia nhập viện, lập tức chạy vào bệnh viện, điều này không có gì lạ. Nhưng Tiêu Thiên từ sau khi đi làm việc ở Giang Hán, ông ít khi có dịp gặp đứa cháu trai này.

Tiêu Thiên vội vàng nói:

- Ông nội, con quay về chạy dự án, nghe nói ông bệnh, nên con đã lập tức tới đây.

Tiêu lão gia gật đầu nói:

- Vẫn là phải lấy công việc làm trọng, bệnh của ta không sao đâu. Lớn tuổi rồi nên hay bị cảm lạnh, nhập viện vài ngày là chuyện thường tình thôi mà.

Tuy thời tiết bây giờ là mùa hè, trời nóng oi bức, nhưng người lớn tuổi sinh hoạt hàng ngày mà không chú ý cũng dễ bị cảm.

- Thưa ông, con biết rồi, hiện tại con làm việc rất nghiêm túc.

Tiêu lão gia miệng nở nụ cười, nói:

- Ta tin ở con.

Bề ngoài Tiêu lão gia ít khi quan tâm đến con cháu, nhưng từ khi Tiêu Thiên đi Hồng Sơn giữ chức Bí thư chi bộ. Từ đó về sau Tiêu Thiên ở Hồng Sơn trong thời gian ngắn đã có biểu hiện tốt. Cách ít lâu còn báo cáo công việc với ông. Điều này ngay cả Tiêu Trạm cũng chưa làm được đến như vậy.

Ông biết rõ sau này Tiêu Phàm sẽ là trụ cột thiên lý mã của Tiêu gia, nhưng đứng ở trước đài, gánh vác môn diện của Tiêu gia vẫn phải là Tiêu Thiên. Hai an hem một trong một ngoài, không thể thiếu một trong hai, nếu không lực lương tân sinh đại của Tiêu gia sẽ không hoàn chỉnh.

Tiêu Thiên đã thay đổi, ngày trước cậu ta là một công tử “ăn chơi trác táng”. Sau khi đến thôn Hồng Sơn, tính cách không còn như trước kia nữa, mà đã chăm chỉ làm việc. Điều này khiến cho Tiêu lão gia đặc biệt vui mừng. Chỉ cần con cháu của Tiêu gia có chí lớn, thì những kẻ bên ngoài muốn phá hủy Tiêu gia sẽ gặp không ít khó khăn.

Tiêu Phàm mỉm cười giơ tay bắt mạch cho Tiêu lão gia.

Phó viện trưởng thần sắc liền lập tức thay đổi, đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào từng động tác của Tiêu Phàm. Một số bác sĩ khác thì không quan tâm, trong tâm họ nghĩ không biết thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ấy ở đâu xuất hiện, lại nghênh ngang bắt mạch cho Tiêu lão gia ở trước mặt nhóm chuyên gia trị bệnh của bệnh viện, lợi hại quá a.

Cho dù hắn có là con cháu của Tiêu gia cũng không thể tùy tiện làm vậy, huống chi hắn không phải là bác sĩ.

Dù nghĩ vậy nhưng họ không nói ra, càng không dám nói lung tung sợ đắc tội.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm khẽ nhíu lại.

Mạch của Tiêu lão gia bên ngoài bình thường, không phức tạp, chỉ là triệu chứng cảm nhiểm phong hàn. Nhưng theo như Tiêu Phàm chẩn đoán trong cơ thể Tiêu lão gia xuất hiện luồng ác khí. Loại ác khí này rất giống với hung sát khí trong cơ thể lão gia tử trước khi chưa Nghịch Thiên Cải Mệnh.. Càn Khôn Đại Hoàn Đan thấy bại trong gang tấc đã mạnh mẽ đem cổ hung sát khí áp chế lại. Đến hôm nay thuốc gần như đã hết tác dụng, ác khí này lại bắt đầu hoành hành.

Theo chẩn đoán của Tiêu Phàm, nếu Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, Càn Khôn Đại Hoàn Đan hoàn thành đầy đủ, sinh mạng của lão gia may ra được ba đến năm năm dương thọ. Nhưng mà Càn Khôn Đại Hoàn Đan trong thời điểm mốt chốt lại bị Dung Thiên phá hủy, dẫn đến chưa hoàn chỉnh, chưa đầy một năm tình hình lại bắt đầu phát sinh biến hóa.

Tuy nhiên sự biến hóa này vẫn không rõ ràng, ác khí trong cơ thể ông cụ chỉ là hơi có ngọn, nhưng lại không chút nào được áp chế. Tiêu Phàm truyền “Hạo Nhiên Chính Khí” từ người mình vào cơ thể Tiêu lão gia. Mặc cho Tiêu Phàm có truyền bao nhiêu chân khí đi nữa kết quả đều giống nhau.

Loại ác khí này “miễn dịch” đối với Tiêu chưởng giáo của Vô Cực Môn.

Lực thiên cơ thần ký như thế, trực tiếp đã gạt Tiêu Phàm qua một bên. Cho dù hắn có nghịch thiên cải mệnh một lần nữa, cũng không thể thi triển cho ông nội của mình.

Ban đầu hắn cũng biết rằng, bản thân sau khi Nghịch Thiên Cải Mệnh, sẽ khó có thể thăm dò thiên cơ được nữa. Nhưng loại tình hình quỷ dị “biết rõ ác khí tồn tại lại không có cách nào khác” này vẫn là khiếnTiêu Phàm không tưởng tượng được.

Cảm giác bất lực này thật sự khiến người ta khó chịu.

399-bat-luc/1162106.html

399-bat-luc/1162106.html

566

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.