Chương 389
Cung điện
Cung điện không phải là quá lớn.
Toàn bộ mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi này, diện tích đều không lớn, chỉ có điều mấy tiếng đồng hồ luôn đi trên đường núi ngoằn nghèo hiểm trở, đột nhiên nhìn thấy một quảng trường bằng phẳng như vậy, cảm giác là một nơi vô cùng rộng lớn mà thôi. Sở dĩ cung điện này có thể đem đến cho người ta cảm giác rộng lớn, cũng bởi vì có những dãy nhà lợp mái xung quanh so sánh.
Nghiêm chỉnh mà nói, đây là một quần thể kiến trúc được bảo tồn một cách tương đối hoàn hảo, hoặc nói là một đống hoang tàn. Kỳ thật, nếu thêm một chút sửa chữa, đây hẳn sẽ là một điểm tham quan vô cùng thú vị. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, không có được sự khai thác phát triển du lịch.
Có lẽ, có liên quan đến “Cửu Quỷ Lưu”
Gia tộc Liễu Sinh không muốn nơi này tiến hành khai thác phát triển du lịch, dựa vào thế lực của gia tộc Liễu Sinh ở thành phố Bắc Điền, muốn đạt được mục đích như vậy, là việc dễ như trở bàn tay.
Khi đến gần hai pho tượng kia, Tiêu Phàm dừng bước, lại tỉ mỉ đánh giá thêm một phen, càng thêm kiên định suy nghĩ của bản thân.
Trong truyền thuyết của các quốc gia phương Đông, vẻ mặt có liên quan đến “ác quỷ”, trăm nghìn kỳ quái. Thế nhưng không ngoài ngoại lệ là hung ác dữ tợn, mặt mày đáng ghét. Nhưng hai pho tượng này, cực kỳ giống với pháp tướng tu luyện của “ác quỷ đạo trong luân hồi tướng”, phong cách vẽ cơ bản thống nhất. Tiêu Phàm tin rằng, hẳn không chỉ đơn giản là trùng hợp như thế.
Các khẩu quyết tu luyện và pháp tướng của các tướng thuật trong “Vô Cực Cửu Tương Thiên”, khẳng định không phải là truyền thừa võ thuật, nhưng cũng không thể nói là không hề có chút liên hệ gì với võ thuật. Nhất là tu luyện nội công tâm pháp cao minh, thành tựu cao thấp, có liên quan mật thiết với tâm thái của người tu luyện.
Sự ngã xuống trên cảnh giới tu vi thuật pháp, kỳ thật đã ảnh hưởng đến việc phát huy võ thuật của Tiêu Phàm.
Ví dụ như tối qua quyết đấu với hai đại lão tộc của gia tộc Liễu Sinh, nếu như Tiêu Phàm ở thời kỳ cường thịnh, thực ra không cần phải kéo dài thời gian lâu như vậy, càng không cần đến Hắc Lân phải hỗ trợ. Bởi vì tâm cảnh bất ổn, vì vậy cảnh giới cao nhất của “Hạo Nhiên Chính Khí” cũng khó có thể phát huy được.
Giao chiến với cao thủ bình thường, sự khác biệt này không có quan hệ gì lớn lao, Tiêu Phàm căn bản vốn không cần phải xuất toàn lực. Nhưng quyết đấu với cao thủ thực sự, thời khắc mấu chốt mất đi một li, kết quả liền đi một ngàn dặm rồi.
Theo Chỉ Thủy tổ sư nói, pháp quyết tu luyện của “Hạo Nhiên Chính Khí” nằm trong quá trình không ngừng tu luyện, cũng tham khảo pháp quyết tu luyện của Vô Cực Cửu Tương Thiên. Nếu đã là thần công vô thượng của Vô Cực Môn, chặt chẽ kết hợp với Vô Cực Cửu Tương Thiên, rất nên làm như vậy.
Đại đạo chi cực, vạn pháp giai thông!
Tân Lâm chỉ là có chút hiếu kỳ nhìn lướt qua hai pho tượng mà thôi, liền không để ý đến nữa. Lực chú ý của cô toàn bộ đặt trong cung điện.
Liễu Sinh Hùng nếu muốn dụ bọn họ đến đây quyết chiến, ắt hẳn có nguyên nhân.
Trong miệng Tân Lâm đối với Liễu Sinh Hùng Nhất không thèm để ý chút nào, thế nhưng trong lòng lại không dám khinh địch như thế. Ít nhất từ khi xuất đạo cho đến nay, mấy tên quỷ tử của gia tộc Liễu Sinh, là người Đông Đảo lợi hại nhất mà cô từng gặp.
Vừa tiến vào trong đại điện, ánh mặt trời vừa mới ló dạng, ngay lập tức liền bị che chắn bên ngoài, trong phút chốc lại biến thành một mảng tối thui.
Tân Lâm không hề nghĩ ngợi, nhuyễn kiếm trong tay “soạt” một tiếng múa thành một đoàn kiếm hoa, bao phủ hoàn toàn bản thân mình lại. Lúc như thế này, bất luận là ai, hai mắt đều sẽ xuất hiện tình trạng “mù”, chính là lúc dễ dàng chịu tập kích nhất.
- Tân tiểu thư, không cần phải như vậy! Đối với sự tập kích của các ngươi, ta không có hứng thú!
Bên tai Tân Lâm lập tức vang lên giọng nói nhàn nhạt của Liễu Sinh Hùng, mang theo ý khinh thường vô cùng rõ ràng.
Tân Lâm không hề để ý, lắc thân mình sang bên cạnh, đợi hai mắt dần dần thích ứng với sự mờ tối bên trong cung điện, động tác trong tay mới dần chậm lại.
Tiêu Phàm chậm rãi đi vào trong điện.
Đây là một đại điện mang theo phong vị cổ đại rất rõ ràng, cực kỳ giống với một số phòng khách nghị sự của các bang phái tổng đà thường xuất hiện trong các phim võ hiệp trên truyền hình. Hơn mười cột đá cao lớn, chống đỡ phần đỉnh của đại điện.
Trong đại điện trống không.
Chỉ có ở cuối đại điện, có một bậc tam cấp bằng đá, sừng sững một chiếc ghế có ngai bằng đá cao lớn, kiểu dáng có chút giống ngự tọa của các hoàng đế Trung Hoa cổ đại, chính giữa ngự tọa, một nam tử ngồi ngay ngắn, chính là Liễu Sinh Hùng.
Sau lưng Liễu Sinh Hùng, lại là một bức tường đá, trên tường đá điêu khắc một đầu quỷ dữ tợn kinh khủng, hai mắt trợn trừng, miệng mở lớn, đối diện với Liễu Sinh Hùng ngồi ngay ngắn ở ngự tọa trung ương. Mà xung quanh đầu quỷ này, lại vây quanh tám tên ác quỷ, hình thái khác nhau, nhưng không ngoài ngoại lệ đều vô cùng dữ tợn.
Không hề nghi ngờ, nơi này hẳn là tổng đàn trước kia của “Cửu Quỷ Lưu”.
Dù sao theo sự tiến bộ của thời đại, những truyền thừa cổ xưa này hoặc là xuống dốc, hoặc là sáp nhập vào xã hội hiện đại. Giống như gia tộc Liễu Sinh, làm rất tốt việc đem truyền thừa cổ xưa và xã hội hiện đại liên kết lại với nhau, hơn nữa từ trước đến nay luôn duy trì lực ảnh hưởng hùng mạnh trong xã hội chủ lưu. Bất luận thế sự biến đổi như thế nào, gia tộc Liễu Sinh vĩnh viễn là đại gia tộc có nội tình nhất, cũng là có thế lực nhất của thành phố Bắc Điền.
Trên thực tế, “Cửu Quỷ Lưu” ngày hôm nay so với “Cửu Quỷ Lưu” trong quá khứ, cũng không thể nói là xuống dốc. Chỉ là thời đại tiến bộ đến bây giờ, một trường phái lớn như vậy, môn nhân đệ tử nhiều, không có khả năng tập trung cư trú ở trong rừng núi sâu thẳm này.
Giống như Vô Cực Môn, cũng đã không có “sơn môn” của chính mình, Chỉ Thủy Quan chỉ là nơi ở riêng của Chỉ Thủy tổ sư, không thể xem là tổng đàn thực sự của Vô Cực Môn. Nếu quả thật ở một ngọn núi cao sông rộng nào đó xây dựng một đạo quan thật to, thu nhận rộng rãi môn nhân đệ tử, làm cho thanh thế lớn mạnh, chỉ sợ không những không thể phát huy ánh hào quang rộng lớn của Vô Cực Môn, ngược lại còn biến thành một trò cười.
Chẳng hạn như như một trường phái võ thuật danh tiếng nào đó và một ngôi chùa miếu trứ danh nào đó, chính là ví dụ có sẵn.
- Liễu Sinh, chuyện đến bước này, vẫn phải có một cái kết thúc. Thì không cần phải giả thần giả quỷ lãng phí thời gian nữa.
Nhìn Liễu Sinh Hùng trên “ngự tọa” cao cao, đôi lông mày của Tiêu Phàm nhíu lại, nói.
Liễu Sinh Hùng cười, lạnh lùng nói: - Tiêu Phàm, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại. Ta cũng thừa nhận, nếu một chọi một, ta không phải là đối thủ của ngươi. Thế nhưng không bao gồm nơi này. Nơi này là tổng đàn này xưa của “Cửu Quỷ Lưu” chúng ta, cũng là thánh địa của “Cửu Quỷ Lưu”. Chỉ cần là ở đây, đệ tử của phái Cửu Quỷ là vô địch.
- Nói vớ vẩn!
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Tân Lâm liền cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
- Tân tiểu thư, ta đã xem thường cô. Tên người Hồ Tây Vực Abbas kia, từng cung cấp tin tức có liên quan đến cô cho ta, nói cô là vệ sĩ bên người của Tiêu Phàm, thế nhưng không hề thu hút sự xem trọng của taSơn Khẩu, Thu Tử bọn bọ, đều là cô giết phải không? Còn có em trai ta Liễu Sinh Hùng Nhị, cũng là cô giết?
Liễu Sinh Hùng nghiêng đầu, nhìn về phía Tân Lâm, chậm rãi hỏi.
- Người Hồ Tây Vực Abbas? Là ai?
Tân Lâm nhướn mày, đối với Liễu Sinh Hùng nghi ngờ không để ý, lập tức nắm được mấu chốt vấn đề. Cô hiện tại đã cơ bản đoán định, tên Ninja Nhật Bản bị cô giết ở trấn Dương Tây kia, hẳn là Liễu Sinh Hùng Nhị - em trai của Liễu Sinh Hùng. Nhưng người đem chuyện này nói cho Liễu Sinh Hùng, chính là đám người núp trong bóng tối kia.
Tên người Hồ Tây Vực Abbas, đây là lần đầu tiên Tân Lâm nghe thấy cái tên này.
Trên mặt Liễu Sinh Hùng lại lộ ra một tia trào phúng nói: - Tiêu tiên sinh, xem ra ngươi cũng không có hùng mạnh như trong tưởng tượng của ta, bị người ta đuổi giết đánh lén, ngay cả tên của đối thủ cũng không biết. Ngược lại lại là người Đông Đảo ta đây biết trước.
- Đó là bởi vì, người ta muốn ngươi làm bia đỡ đạn cho họ.
Vẫn là Tân Lâm ứng tiếp chủ đề này.
Cô biết Tiêu Phàm tuyệt đối không có hứng thú giải thích với Liễu Sinh Hùng. Chuyện liên quan đến nghịch thiên cải mệnh, liên quan đến hồng trần đại kiếp như vậy, Tiêu Phàm làm sao có thể nhắc đến với Liễu Sinh Hùng.
Khóe miệng Liễu Sinh Hùng co rút một chút, sắc mặt lập tức trở nên âm u, hung quang trong mắt bắn ra giống như sói đói. Câu nói này của Tân Lâm, thực sự đã kích thích gã.
Liễu Sinh Hùng là một người tự phụ cực đoan thậm chí tự đại, từ khi bắt đầu chấp chưởng gia tộc Liễu Sinh, chưa từng nếm thiệt thòi. Hôm nay lại bị Abbas lợi dụng một phen, thế nên mới rơi vào kết cục hiện giờ, căm hận trong lòng gã đối với Abbas, chỉ sợ không kém nỗi căm hận với Tiêu Phàm và Tân Lâm. Nếu không phải Abbas “dụ dỗ” Liễu Sinh Hùng Nhị đi Hoa Hạ quốc tham gia nhiệm vụ ám sát Tiêu Phàm, làm sao có thể xảy ra tất cả mọi chuyện ngày hôm nay.
Toàn bộ gia tộc Liễu Sinh, trong một sớm một chiều, gần như đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Nếu đã như vậy, Liễu Sinh Hùng liền cảm thấy bản thân mình có “nghĩa vụ” đem chuyện của Abbas thông báo cho Tiêu Phàm và Tân Lâm biết. Abbas biết mượn đao giết người, Liễu Sinh Hùng sao lại không biết?
Thế nhưng điều này không có nghĩa là Liễu Sinh Hùng có thể tiếp nhận sự giễu cợt của Tân Lâm với gã.
Người phụ nữ Hoa Hạ kia, lại dám coi thường gã.
Thật buồn cười.
- Đúng rồi, Tiêu tiên sinh, Abbas là một thuật pháp đại sư, ta đã từng tận mắt chứng kiến gã thi triển thuật pháp, rất tài giỏi. Ngươi không phải đối thủ của y, bị người ta một mực đuổi giết đánh lén, cũng là hết sức bình thường.
Liễu Sinh Hùng áp chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng gượng cười, nói với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không tiếp lời của hắn, gã cố tình nói với Tiêu Phàm, không nói với Tân Lâm, dùng cái này để biểu thị sự khinh rẻ của gã với Tân Lâm.
Tiêu Phàm thản nhiên nói: - Liễu Sinh tiên sinh, đạo thuật pháp, ngươi không hiểu. Hơn nữa ngươi cũng không cần khích tướng ta, Abbas và đám bằng hữu kia của y, ta cuối cùng là phải đối phó với bọn chúng, ngươi còn có lời gì nhắn nhủ không?
Nếu như không có, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!
Liễu Sinh Hùng Nhất cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiêu tiên sinh, chiếu theo lời ngươi nói như vậy, ngươi là nuốt sống ta chắc rồi sao? Nếu đến nơi này, ai sống ai chết, còn chưa chắc đâu.
- Nói nhảm ít thôi.
Tân Lâm sớm đã không thể nhẫn nại thêm nữa, nhuyễn kiếm trong tay rung lên, dưới chân nhẹ nhàng nhún, phi thân lên, mượn thêm lực của một cây cột đá, kiếm quang như sương, tiến thẳng đến Liễu Sinh Hùng đang ngồi trên “ngự tọa” để giết.
Mặc dù nơi này là bên trong rừng sâu núi thẳm, chung quy vẫn là nằm trong lãnh thổ Đông Đảo, Tân Lâm lo rằng đêm dài lắm mộng, vẫn là gấp rút giải quyết Liễu Sinh Hùng mới được. Đến bây giờ, Tiêu Phàm vẫn còn bị cảnh sát thành phố Bắc Điền truy nã, muốn rời khỏi Bắc Điền e rằng phải tìm cách khác.
Liễu Sinh Hùng lạnh lùng nhìn Tân Lâm bay trên không giết tới, nhưng không hề đứng dậy, càng không hề múa may binh khí nghênh chiến, chỉ nhẹ nhàng một chưởng, đánh vào trên tay vịn của “ngự tọa”.
Lập tức một trận “ầm ầm” nổ ra bên trong đại điện.
Tân Lâm giật mình kinh hãi, nhuyễn kiếm trong tay lập tức vẽ một đường kiếm hoa, thân mình ở giữa không trung một chút, từ từ nhẹ nhàng hạ xuống đất. Nơi này nếu đã là tổng đàn trên mặt đất của phái Cửu quỷ, mặc dù đã hoang phế, luôn có chút cổ quái, vẫn là cẩn thận chú ý một chút là diệu kế.
Tiếng động nổ ẩm ầm, càng lúc càng lớn, bậc thềm bằng đá bên dưới “ngự tọa” đột nhiên nứt ra một thông đạo, toàn bộ ngự tọa và người của Liễu Sinh Hùng, đột nhiên chìm sâu vào trong thông đạo, không nhìn thấy nữa.
390-cung-dien/1162097.html
390-cung-dien/1162097.html
410
1
6 tháng trước
1 tháng trước