Chương 384
Gậy ông đập lưng ông
Tên kia rõ ràng con có hậu thủ?
Bốn gã Ninja này, mặc dù trong nhà của y chưa phải là những cao thủ lợi hại, nhưng dù sao cũng là những kẻ luyện tập võ thuật và Ninjutsu thuật nhiều năm, hơn nữa là truyền thừa chính tông “Cửu quỷ lưu”, ai ngờ lại không trụ nổi, chỉ một giây lát đã biến thành bốn cỗ thi thể.
Cho dù địch nhân núp trong bóng tối đánh lén, trở tay không kịp, nhưng việc bốn người đồng loạt trúng chiêu, gần như không phải xảy ra trước hay sau, người ẩn giấu này tuyệt đối cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh, trình độ sử dụng ám khí cao siêu.
Chắc có lẽ là người nữ hầu bên cạnh Tiêu Phàm, Abbas đã từng đem tư liệu của Tân Lâm cho y xem, nhưng điều đó cũng không khiến cho Liễu Sinh Hùng quá chú ý tới cô ta, tất cả lực chú ý của y đều đặt ở trên người Tiêu Phàm. Điều này cũng không trách Liễu Sinh Hùng đã xem nhẹ địch, mấu chốt là bởi toàn bộ nam nhân nước Đông Đảo đều có tư tưởng xấu chính là rất xem thường phụ nữ.
Ở trong mắt đàn ông Đông Đảo, mặc kệ là người phụ nữ lợi hại đến cỡ nào thì đều là vật phụ thuộc vào người đàn ông. Loại chủ nghĩa nam tử Hán biến thái này, nhiều khi sẽ ảnh hưởng đến nhận thức của họ đối với phụ nữ, vô tình đánh giá thấp năng lực của họ.
Ai ngờ chẳng những Đàm Hiên lợi hại như vậy, nữ hầu của Tiêu Phàm cũng là người giỏi.
Có một nữ sát thủ tinh thông ám khí như vậy canh giữ bên ngoài, lại là trong đêm tối, gia tướng của gia tộc Liễu Sinh nếu không biết điều này mà lục tục chạy tới, cũng sẽ chịu chết mà thôi.
Đây mới đúng là tới một người giết một người, tới mười người giết mười người.
Nhưng mà trong lúc này, Liễu Sinh Hùng cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, càng không có khả năng phát ra tín hiệu, ngăn chặn gia tướng chạy tới đây. Nếu y và hai vị tộc lão bị diệt ở trong này, bị tên khốn kia giết sạch thì toàn bộ gia tộc Liễu Sinh cũng xong đời, những gia thần gia tướng này còn có ý nghĩa sinh tồn nữa không?
Bọn họ sinh ra là người của gia tộc Liễu Sinh, chết cũng phải làm ma của gia tộc Liễu Sinh!
Hơn nữa chỉ cần các gia thần gia tướng này liên tục không ngừng chạy tới cửa, có thể khống chế Tân Lâm ở bên ngoài, cũng là một công lao lớn lao. Bằng không, một khi Tân Lâm gia nhập vào bên trong chiến đoàn nơi đây, ba chọi ba, thì bọn họ càng thêm nguy hiểm.
Hiện tại hai vị tộc lão đang quyết đấu với Tiêu Phàm, thắng bại còn chưa biết. Ở suy nghĩ của Liễu Sinh Hùng, hai vị tộc lão hẳn là chiếm phần thắng lớn hơn chút.
Bất kể như thế nào, đây là “Sân nhà” của gia tộc Liễu Sinh!
Nếu luận về sân nhà, tên khốn đó từ ngàn dặm xa xôi chạy tới thì làm sao quen thuộc địa thế bằng hai vị tộc lão đã cư ngụ mấy chục năm ở đây? Bên trong binh pháp, “Địa lợi” so với “Thiên thời” càng thêm quan trọng và mấu chốt hơn.
“Baka!”
Tương đối mà nói, Liễu Sinh Cương Phu lại rất xem trọng tính mạng của các hậu sinh vãn bối trong gia tộc, mắt thấy bốn gã gia tướng trẻ tuổi trong nháy mắt đã bị giết, lão quỷ này vừa sợ vừa giận.
“Xuy xuy” hai tiếng.
Hai đạo hàn quang như tuyết bay thẳng đến chỗ Liễu Sinh Cương Phu và Liễu Sinh Trực Dã.
Đàn Chỉ thần công.
Loại Phi Đao lá liễu hôm nay Tiêu Phàm mang trên người khá nhiều. Đương nhiên, trong đó chỉ có số ít là dùng huyền thiết tạo ra. Những tiểu đao huyền thiết này, Tiêu Phàm sẽ không dùng làm ám khí bình thường đâu.
Liễu Sinh Cương Phu lập tức múa kiếm để đỡ chiêu.
Liễu Sinh Trực Dã từ trên mặt đất thả người bay lên, hướng về phía bên kia nóc nhà. Nhiều năm như vậy, Liễu Sinh Trực Dã từ lâu đã thích núp trong bóng tối đánh lén người khác, mấy chục năm nay thứ y luyện tập chính là loại chiêu thức này. Hiện giờ bị Tiêu Phàm đảo khách thành chủ, trên cao nhìn xuống tiến hành tập kích, điều này đối với Liễu Sinh Trực Dã mà nói thật đúng là quan niệm mới mẻ chưa bao giờ có.
Tuy nhiên loại suy nghĩ này, Liễu Sinh Trực Dã cũng không dám nghĩ quá nhiều.
Bây giờ là đánh sinh tử!
Một sáng một tối, kỳ chính hỗ trợ, đây mới là sở trường của bọn họ phối hợp mấy chục năm nay, làm sao có thể bị Tiêu Phàm nắm mũi dẫn đi?
Liễu Sinh Cương Phu đánh bay hai miếng Phi Đao, ngẩng đầu nhìn lên trên phát hiện Tiêu Phàm sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Tên khốn này lại muốn cùng bọn họ tỷ thí Ninjutsu thuật ư?
Liễu Sinh Cương Phu buồn bực “Hừ” một tiếng, hai đầu gối uốn khúc nhẹ nhàng bay lên trên xà nhà nóc nhà, lập tức ẩn mình. Gia tộc Liễu Sinh vốn là dùng võ thuật và Ninjutsu thuật, là một trong những gia tộc chủ yếu nhất tổ thành phái Vụ ẩn, cũng là trường phái lớn của “Cửu quỷ lưu” ở đảo phương bắc. Liễu Sinh Cương Phu thân là gia chủ gia tộc tiền nhiệm, đối với Ninjutsu thuật đương nhiên cũng là vô cùng tinh thông đấy. Chỉ có điều tương đối mà nói, huynh đệ Liễu Sinh Trực Dã của lão đối với Ninjutsu thuật càng lợi hại hơn nhiều.
Liễu Sinh Cương Phu vừa ẩn nấp vào chỗ tối, cũng không tiếp tục truy lùng tung tích của Tiêu Phàm, ngược lại nhanh hướng đi về phía Đàm Hiên, dường như muốn hợp lực cùng Liễu Sinh Hùng, đem Đàm Hiên giải quyết trước.
Nếu Tiêu Phàm khó chơi như thế, vậy thì giải quyết Đàm Hiên trước cũng tốt.
“Xuy”!
Một miếng Phi Đao lá liễu lập tức bắn về phía lão.
- Ấu trĩ.
Liễu Sinh Cương Phu cười lạnh một tiếng, vung ngược tay lên, lập tức đã đón được Phi Đao lá liễu, tuy nhiên trên Phi Đao có một kình lực thật lớn, vẫn khiến cánh tay Liễu Sinh Cương Phu run lên một trận.
Tuy nhiên Tiêu Phàm vừa ra tay, lập tức đã khiến lão bại lộ vị trí của mình, ánh đao cách đó không xa chợt lóe, Liễu Sinh Trực Dã vô thanh vô tức đánh về phía Tiêu Phàm, Liễu Sinh Cương Phu cũng hét lớn một tiếng, ánh đao như tuyết, đanh tơi chỗ Tiêu Phàm.
Sân viện này tuy rằng không lớn, kết cấu nóc nhà lại hết sức phức tạp, các loại xà ngang đan xen ngang dọc, giống như mạng nhện vậy.
Tiêu Phàm cong người lại gảy nhẹ, “Xuy xuy” tiếng gió xé mãnh liệt, từng miếng Phi Đao lá liễu hóa thành từng đạo hàn quang, liên tiếp không dứt bay về phía Liễu Sinh Cương Phu.
Hàng loạt mũi tên!
Không ngờ hắn lại lấy Đàn Chỉ thần công để xuất ra hàng loạt mũi tên.
Liễu Sinh Cương Phu kinh hãi, lập tức một tay bám vào xà nhà, cứng rắn cố định thân mình, đao võ sĩ trong tay tạo thành một đoàn bạch quang, đem toàn thân đều bảo vệ tốt.
Nhưng y đã từng chứng kiến sự lợi hại Phi Đao của Tiêu Phàm, quả là không chịu nổi, bảy tám miếng liên tiếp không ngừng phóng tới, cũng không phải là điều thú vị nữa. Nếu sơ ý chỉ sợ lập tức sẽ bị Phi Đao cắm lên người.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng va chạm đinh đang giòn vang không dứt, va chạm với kình lực liên hoàn thật lớn của Đàn Chỉ thần công, Liễu Sinh Cương Phu chỉ cảm thấy cánh tay phải vung đao tê mỏi, gần như sắp không chịu được nữa rồi.
Y không giống như Trực Dã, luyện tập kiếm pháp một tay.
Một tay vận kiếm, vốn là việc ngu xuẩn.
Ngay tại khi Liễu Sinh Cương Phu đang hết sức luống cuống tay chân, Liễu Sinh Trực Dã đã đuổi giết đến trước mặt Tiêu Phàm.
Lại là hàn quang chợt lóe, Liễu Sinh Trực Dã kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào trong tay Tiêu Phàm đã cầm một thanh đoản kiếm. Chuôi đoản kiếm này, không phải Tiêu Phàm mang theo, mà là do Đàm Hiên khi bị Liễu Sinh Hùng một kích đánh bay găm vào trên xà nhà, bây giờ được Tiêu Phàm cầm trong tay khi nào không biết.
Sau đó, Liễu Sinh Trực Dã lại kinh ngạc phát hiện, Tiêu Phàm hề né tránh y, mà còn đón y giết tới.
“Vụt”!
Mũi kiếm tương giao, Liễu Sinh Trực Dã cảm thấy một cỗ lực đạo thật lớn trên thân kiếm đánh úp lại, đang ở giữa không trung, không chỗ mượn lực, Liễu Sinh Trực Dã thân hình còm nhom giống như sao băng, hướng mặt đất rơi xuống thẳng tắp, Tiêu Phàm kiếm quang soàn soạt, như bóng với hình, theo sát giết xuống.
Tình thế chợt trở nên nguy ngập vạn phần.
Trong lúc này, Liễu Sinh Trực Dã cũng bất chấp, hít sâu một hơi, bắt đầu điên cuồng khởi động nội lực đan điền, dung cánh tay còn sót lại đem hết toàn lực ngăn cản Tiêu Phàm tiến công.
Kiếm quang tung hoành, giòn vang không dứt, đoản kiếm Tiêu Phàm cầm dường như trực tiếp dính lên trên đao võ sĩ của Liễu Sinh Trực Dã, bất kể Liễu Sinh Trực Dã múa kiếm như thế nào, cũng không bỏ rơi được Tiêu Phàm. Hắn một tay vận dụng Đông Dương đao, vốn đã cố hết sức rồi, hơn nữa hiện giờ sức mạnh từ thân hình hơn năm mươi cân của Tiêu Phàm cùng thanh đoản kiếm liên miên truyền đến không dứt, chỉ một lát sau Liễu Sinh Trực Dã đã thở hồng hộc, cả người mồ hôi đầm đìa.
Đông Dương đao nháy mắt trở nên nặng hơn ngàn cân, mỗi một lần giương lên đều cố hết sức.
Điều càng làm Liễu Sinh Trực Dã tức giận đến hộc máu chính là, chiêu thức này vốn được y thường xuyên dùng để đối phó địch, năm đó khi y còn nguyên vẹn hai cánh tay, cũng dùng loại chiêu thức này, không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng võ sư ở nước kia. Cao cao tại thượng, nhìn tận mắt đám võ sư mồ hôi đổ như mưa, đem hết toàn lực chống đỡ, đem mỗi một giọt tiềm lực trong cơ thể đều bức bách ra, cuối cùng không phải bị y giết chết mà do mệt quá mà chết đấy. Liễu Sinh Trực Dã đã cảm thấy vô cùng đắc ý.
Rốt cuộc không ngờ tới, ngày hôm nay chính mình cũng bị nếm mùi vị như thế.
Loại mùi vị này thật khó chịu.
Nhưng mà lúc này, Liễu Sinh Trực Dã cũng không còn cách khác, chỉ có thể đem tất cả tiềm lực trong cơ thể mình đều bức bách ra, nghiến răng nghiến lợi cố gắng chống đỡ, có thể chống được bao lâu thì chống.
Quả nhiên là nguyên lý tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
May mà đây không phải ở nước kia, mà là ở gia tộc Liễu Sinh, Liễu Sinh Trực Dã không phải một mình chiến đấu.
- Baka!
Liễu Sinh Cương Phu rốt cục đánh bay tất cả Phi Đao lá liễu, thật vất vả ổn định trận tuyến, không đợi lão thở một cái, bỗng nhiên liền phát hiện Liễu Sinh Trực Dã đã lâm nạn ở phía bên kia.
Thấy Tiêu Phàm nội lực mạnh, hơn nữa loại đấu pháp “Vô lại” này, Liễu Sinh Trực Dã thật sự không chịu đựng thêm được nữa rồi.
Liễu Sinh Cương Phu không hề nghĩ ngợi, hét lớn một tiếng, củng cố tinh thần, quơ đao võ sĩ liền giết tới. Nhìn qua, ánh đao soàn soạt như cũ, dường như không giảm nửa phần dũng mãnh, trên thực tế, kiếm pháp Liễu Sinh Cương Phu đã có chút biến dạng rồi.
Vừa rồi cánh tay phải của lão bị tê mỏi, làm sao có thể lập tức đã khôi phục như thường được?
Chỉ có điều Liễu Sinh Trực Dã đang gặp nguy, lão không được nửa phần chần chừ do dự!
“Đinh” một tiếng vang thật lớn.
Liễu Sinh Trực Dã rốt cuộc đắn đo không được, đao võ sĩ trong tay bay ra, không cần suy nghĩ, lập tức vội vàng thối lui. Giờ này khắc này, cũng chính là lúc y yếu ớt nhất, nếu Tiêu Phàm thừa thắng xông lên, y tuyệt không chống đỡ được.
May mà Liễu Sinh Cương Phu đã chạy tới, Tiêu Phàm không thể không bỏ lại y để đi ứng phó với Liễu Sinh Cương Phu.
Liễu Sinh Trực Dã dùng sức một chút, cả người mồ hôi đầm đìa thân mình nhẹ tênh tênh bay lên, hướng về một chỗ xà nhà bay đi. Trốn trong bóng đêm thở gấp mấy hơi thở, khôi phục nội lực một chút mới được.
Tên khốn kiếp này rất giảo hoạt.
Liễu Sinh Trực Dã vừa mới đứng vững thân mình trên xà nhà, còn chưa kịp thở dốc, chợt một cỗ hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ phía sau truyền đến, cảm giác có một kẻ thù trí mạng ở phía sau y, cách y rất gần.
Nhưng vừa rồi khi y nhảy về phía xà nhà này, rõ ràng không có phát hiện bất cứ sự bất thường nào. Là một gã Ninjutsu cao thủ, có kẻ thù ẩn núp ở không gian nhỏ như vậy lại có thể qua mặt được y sao.
Nhưng loại hơi thở nguy hiểm này rất thật, không có nửa phần giả dối.
Liễu Sinh Trực Dã nghiêng đầu.
Gần như cả khuôn mặt và cái mũi đụng vào nhau!
Trong đêm tối, một đôi mắt xanh lóng lánh làm người ta lạnh người.
Mèo!
Đây là một cái mặt mèo!
“Meo meo”
Hắc lân hướng về phía Liễu Sinh Trực Dã chìa ra răng nanh bén nhọn, dựa vào ánh sáng nến nhìn qua, “nụ cười” của hắc lân quả là quỷ dị, tràn đầy châm chọc và khinh thường.
Một cỗ hơi thở tử vong kinh khủng chợt nhéo vào tim Liễu Sinh Trực Dã!
385-gay-ong-dap-lung-ong/1162092.html
385-gay-ong-dap-lung-ong/1162092.html
476
2
6 tháng trước
1 tháng trước