Chương 381
Yêu thuật hay là lừa bịp?
- Tiêu Phàm, hai người kia là nguyên lão của gia tộc Liễu Sinh, có mối thù cũ với Vô Cực Môn chúng ta.
Đàm Hiên nhắc nhở một câu.
Tiêu Phàm thản nhiên cười, nói: - Đệ biết rồi, Nhị sư huynh đã từng nhắc nhở đệ. Năm đó người của ‘Cửu quỷ lưu’ làm xằng làm bậy ở quốc gia chúng ta, bị sư phụ đánh tan tành, chỉ còn lại hai con cá lọt lưới này. Vốn năm đó sư phụ muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng hai tên quỷ này chạy trốn quá nhanh, tính mạng mới tạm thời an toàn cho tới hôm nay. Cũng tốt, ân oán năm đó, hôm nay sẽ kết thúc.
- Được. Hay là để ta đối phó tên này, tên núp trong bóng tối để cho đệ xử lý.
Đàm Hiên hít sâu một hơi, chẩn đốn tinh thần nói, trên mặt lại nổi lên một trận đỏ ửng bất thường. Vừa rồi bị tên kia đánh lén một chút, bị thương không nhẹ.
Tiêu Phàm cười cười, nói: - Sư tỷ, nếu không, tỷ giúp đệ coi chừng vị Gia chủ Liễu Sinh này đi.
Nếu Đàm Hiên đã bị thương, Tiêu Phàm đương nhiên không thể đồng ý để bà mang thương mà ra trận. Liễu Sinh Hùng cũng đang bị thương, Đàm Hiên giám sát gã, không được để gã quấy rối là được rồi.
- Nói nhiều như vậy để làm gì chứ? Các ngươi đều phải chết! Năm đó lão già Triệu Chỉ Thủy kia đã giết rất nhiều sư huynh đệ đồng môn của ta như vậy, hôm nay các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Giết!
Liễu Sinh Cương Phu vừa mới hét lớn một tiếng, Quỷ Trảo vung lên, thẳng hướng Tiêu Phàm đánh tới.
Tiêu Phàm hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, giơ tay liền hướng Quỷ Trảo chộp tới.
- Tiêu Phàm!
Đàm Hiên giật mình kinh hãi, vội vàng kêu lên.
Bà và Liễu Sinh Cương Phu vừa mới giao đấu một trận, biết rõ sự lợi hại của Quỷ Trảo này, bàn tay trần của Tiêu Phàm tiếp chiêu này không khỏi quá mức xem thường nó rồi.
- Muốn chết!
Liễu Sinh Cương Phu càng giận tím mặt hét lên.
Cho dù là năm đó, Triệu Chỉ Thủy cũng không dám tay không tiếp chiêu “Thiên Quỷ Trảo” của lão ta.
Tiểu tử này thật không biết sống chết nữa rồi, bật người đưa cánh tay hắn ra đỡ!
Hàn quang chợt lóe.
Trong tay Tiêu Phàm bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng như có như không.
Liễu Sinh Cương Phu bây giờ mới biết, Tiêu Phàm không phải hướng về phía Quỷ Trảo, mà là hướng về phía sợi dây thừng nối tiếp ở phía sau Quỷ Trảo. Đặc biệt linh hoạt thi triển nhuyễn binh khí. Xuất quỷ nhập thần, càng thi triển uy lực càng lớn. Nhưng có một nhược điểm trí mạng đó chính là yêu cầu rất cao đối với người sử dụng.
Rất rõ ràng, bất kể so với nhãn lực, thủ pháp, phản ứng linh hoạt, Liễu Sinh Cương Phu đều tuyệt đối khó có thể sánh bằng Tiêu Phàm. Những thứ khác không nói, chỉ riêng chênh lệch tuổi tác đã là điểm đáng nói.
Liễu Sinh Cương Phu khóe miệng hiện lên một nụ cười độc ác!
Nếu Tiêu Phàm cho rằng phía sau “Thiên Quỷ Trảo” là một sợi dây thừng thì sai rồi. Sợi dây thừng này được hỗn hợp không ít sợi tơ ô kim. Đao kiếm bình thường tuyệt đối không thể làm nó bị thương.
Chỉ cần Tiêu Phàm một kích không trúng, cắt không đứt dây thừng, móng vuốt sắc bén xoay ngược lại, tuyệt đối không có thời gian cho hắn trốn tránh, nói không chừng thật sự sẽ bị chặt đứt một cánh tay.
“Hí...”
Một tiếng vang nhỏ.
Nụ cười độc ác nơi khóe miệng của Liễu Sinh Cương Phu chưa biến mất thì cảm giác trong tay nhẹ bẫng, cũng chỉ còn lại một sợi dây thừng nhẵn bóng, “Thiên Quỷ Trảo” mấy chục năm của lão đâu rồi. Dĩ nhiên đã rơi vào trong tay của Tiêu Phàm.
- Baka!
Liễu Sinh Cương Phu lập tức giận như phát điên.
Đàm Hiên giật mình kinh hãi, kinh ngạc nói: - Tiêu Phàm, Phi Đao của đệ...
Ánh mắt của bà tốt hơn nhiều so với Liễu Sinh Cương Phu, hơn nữa khoảng cách cũng tương đối gần. Liếc thấy trong tay Tiêu Phàm chính là Phi Đao hình lá liễu rất tinh xảo kia, rất giống với Phi Đao bà có trong tay, nhưng không ngờ rằng nó có uy lực lớn như vậy.
Tiêu Phàm cười cười, nói: - Sư tỷ, Phi Đao này là dùng Huyền Thiết tạo ra đấy. Mấy năm trước khi đệ cùng sư phụ đi Lũng Tây dạo chơi, tìm được nó. So với sắt thép bình thường thì cứng hơn nhiều.
- Thì ra là thế. Khó trách...
Đàm Hiên bừng tỉnh.
- Tên tiểu tử họ Tiêu kia, ngươi cũng giống như lão sư phụ chưa chết kia, quá giảo hoạt.
Binh khí tùy thân bên mình nhiều năm như vậy, vừa mới giao thủ đã bị Tiêu Phàm phá huỷ rồi, Liễu Sinh Cương Phu không kìm nổi tức giận, nổi trận lôi đình.
- Ta hôm nay phải bằm thây ngươi làm vạn đoạn, thù mới hận cũ, cùng tính một lượt rõ ràng với các ngươi!
Tiêu Phàm xoay người nhìn lão ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Liễu Sinh tiên sinh, qua mấy chục năm các ngươi vẫn nhớ mãi không quên việc năm đó, quá cố chấp rồi. Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ dùng vô cực kế thừa chính tông nhất, đưa tiễn các ngươi ra đi. Tiếp chiêu đi!
Một tiếng quát nhẹ, mọi người thấy hoa mắt, Tiêu Phàm liền biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn liền ra hiện ra trước mặt Liễu Sinh Cương Phu, huy chưởng trực thẳng đến diện môn Liễu Sinh Cương Phu.
Tên mặt quỷ Liễu Sinh Cương Phu này cũng thật sự làm cho Tiêu chân nhân thấy không vừa mắt.
Vẫn là một chưởng đã bóp nát, xong hết mọi chuyện.
- Thuật độn thổ?
Liễu Sinh Cương Phu chấn động, bất chấp tức giận, thân mình bay lên, cực nhanh lui về sau. Tiêu Phàm vừa rồi thi triển chính là thuật độn thổ cực kỳ cao minh, gần như có thể nói là “Thuấn di thuật”.
Nhưng “Thuật độn thổ” hay là “Thuấn di thuật”, không phải là một trong bản lĩnh xuất chúng của Ninja nước Nhật Bản sao?
Tại sao người này cũng biết sử dụng, hơn nữa trình độ còn cao như thế!
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Sinh Cương Phu trong lòng vô cùng chấn động, không ngờ không dám nhận chiêu, đành lùi về sau.
- Nhận thức nông cạn, đây là Súc Địa của truyền thừa từ cổ Vô Cực Môn. Nhẫn Thuật của các ngươi chẳng qua là học lỏm một chút võ thuật của Hoa Hạ chúng ta mà thôi, đã dám khoe khoang rồi.
Đàm Hiên cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Lại bóng người chợt lóe, Tiêu Phàm lại biến mất tại chỗ không thấy gì nữa, giây lát sau đã lấn đến trước mặt Liễu Sinh Cương Phu, xuất ra một chưởng đánh về phía Liễu Sinh Cương Phu.
Nhìn qua, một chưởng này nhẹ tênh đấy, dường như không chứa chút kình lực, giống như con người Tiêu Phàm, như có như không, rất không chân thực.
Lại lần nữa bị Tiêu Phàm ức hiếp, lửa giận trong lòng Liễu Sinh Cương Phu bùng cháy mạnh, đứng vững hai chân, lập tức ổn định thân mình, hét lớn một tiếng, hữu chưởng giương lên, mạnh mẽ xuất kích, trong phút chốc cuồng phong gào thét, khí thế kinh người.
Nếu như đã không biết chính xác lai lịch của Tiêu Phàm, vậy không được để mình đánh mình đấy.
Nói thật, ngay từ khi Tiêu Phàm xuất hiện trong tòa nhà này, Liễu Sinh Cương Phu đã có chút không thuận mắt với hắn. Cho dù y đã được chứng kiến thủ đoạn của một người đệ tử khác của Triệu Chỉ Thủy. Tuy rất giỏi, nhưng cũng không phải không có cách đối phó. Tiêu Phàm so với Đàm Hiên còn trẻ hơn, không đến ba mươi tuổi. Cho dù tài năng thiên phú cao tới đâu, cũng phải khổ công rèn luyện. Năng lực có thể mạnh tới đâu chứ?
Đợi đến khi Tiêu Phàm vừa ra tay đã hủy diệt “Thiên Quỷ Trảo” của y, Liễu Sinh Cương Phu mới cảnh giác hơn.
Nhưng cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Đầu cơ trục lợi.
Tiêu Phàm này quả nhiên thực lực không đủ. Chỉ có thể lợi dụng đầu cơ trục lợi mà thôi. Nếu là y, Liễu Sinh Cương Phu cũng biết sử dụng đấu pháp tương tự. Chỉ ỷ vào chính mình tuổi trẻ, phản ứng linh hoạt, đi mưu lợi, chẳng lẽ còn mạnh hơn lão già có công lực thâm hậu kia sao?
Kế tiếp, Tiêu Phàm dùng đấu pháp “Thuấn di”, mạnh hơn phán đoán lúc trước của Liễu Sinh Cương Phu.
Nếu kẻ thù muốn đầu cơ trục lợi, chính mình lại muốn dùng phương pháp trái ngược, lấy cứng chọi cứng. Lấy lực đánh lực, khiến đấu pháp đầu cơ trục lợi này của hắn không có chỗ dùng đến.
Hai bàn tay mạnh mẽ đụng vào nhau, cũng không phát sinh va chạm mạnh mẽ kinh thiên như mọi người tưởng tượng, ngược lại vô thanh vô tức, không có một chút bụi, thật giống như bạn bè bắt tay nhau.
Liễu Sinh Cương Phu là người trong cuộc, đương nhiên lại không “Lãng mạn” như vậy.
Hai chưởng vừa mới tương giao, Liễu Sinh Cương Phu liền ý thức được điều bất ổn.
Dính chặt rồi!
Hai chưởng khi giao chiến, lòng bàn tay Tiêu Phàm lập tức truyền ra một cỗ dẫn lực thật lớn. Dính chặt bàn tay Liễu Sinh Cương Phu, Liễu Sinh Cương Phu chỉ cảm thấy kình lực trên lòng bàn tay của chính mình, sau khi xông lên phía trước, liền bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Liễu Sinh Cương Phu không cần suy nghĩ, lại đột nhiên đẩy ra chưởng lực.
Kết quả, giống như cùng trâu đất xuống biển. Không thấy bóng dáng nữa.
- Yêu thuật...
Liễu Sinh Cương Phu quá sợ hãi.
Trong số ít tà phái Đông Đảo, bọn họ cũng có loại “Yêu thuật” hút nội lực con người. Thậm chí “Cửu quỷ lưu” cũng có loại võ công này, chỉ có điều Liễu Sinh Cương Phu chưa từng tu luyện thôi.
Từ xưa tương truyền, một khi bị loại “Yêu thuật” này bò lên, nhẹ thì tổn thương nội lực, nặng thì bị nó trực tiếp hút khô nội công tinh lực cả người, biến thành một tên phế nhân.
Liễu Sinh Cương Phu rốt cuộc không ngờ tới, đường đường là đương đại chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn Hoa Hạ, không ngờ cũng tu luyện loại “Yêu thuật” làm cho người ta khinh thường này.
Người này, chẳng lẽ là giả mạo truyền nhân Triệu Chỉ Thủy?
Năm đó cái lão già kia, lòng lang dạ sói, giết sư huynh đệ của Liễu Sinh Cương Phu cũng không chớp mắt cái nào, nhưng Liễu Sinh Cương Phu không muốn thừa nhận cũng không được, đó là một Võ sư chân chính, thủ đoạn quang minh lỗi lạc.
Làm sao truyền nhân của ông ta lại có thể biết sử dụng “Yêu thuật” hút nội lực của người khác?
Dưới sự kinh hãi, Liễu Sinh Cương Phu không chút do dự lập tức đem nội lực thu về.
Sau đó, Liễu Sinh Cương Phu liền phát hiện mình lại bị lừa một lần nữa!
Nội lực biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi kia bỗng nhiên lại tuôn ra, lập tức phá tan kinh mạch của y, giống như sóng dữ cuồng phong, theo đường mạch của y vọt vào trong cơ thể.
Tràn trề mà không thể chống đỡ!
- Baka...
Liễu Sinh Cương Phu chỉ kịp kêu la nửa tiếng, cả người liền giống như diều đứt dây, bay về phía sau, mạnh mẽ văng vào một cột trụ hành lang, hoa mắt chóng mặt, cổ họng ngòn ngọt, há mồm liền phun ra một ngụm máu tươi.
Thay đổi xảy ra trong khoảng khắc, khiến Đàm Hiên và Liễu Sinh Hùng đang xem cuộc chiến liền giật nảy mình.
Chỉ vừa mới giao thủ, còn không hiểu được sao lại thế này, vị lão tổ tông của gia tộc Liễu Sinh này liền trực tiếp bay lên, máu tươi điên cuồng phun ra?
- Ngươi, tên lừa đảo!
Liễu Sinh Cương Phu lập tức sùi bọt mép, giơ ống tay áo lên, lau vết máu ở khóe miệng, nổi trận lôi đình.
Tên này quả rất gian trá!
Nhìn qua thì hào hoa phong nhã, là một quân tử vui vẻ kính nhường, ai biết được nội lực lại giả dối như thế.
Tiêu Phàm chậm rãi đưa bàn tay thu trở về, liếc mắt nhìn gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Liễu Sinh Cương Phu một cái, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, thản nhiên nói: - Nội lực thu phát, chẳng qua cũng chỉ là một phương pháp luyện tập bình thường mà thôi. Mỗi người tập võ đều hiểu điều này. Ngươi lại không hiểu được, chỉ có thể chứng minh kiến thức của chính ngươi quá nông cạn mà thôi.
Liễu Sinh Cương Phu không khỏi chán nản.
Lời này của Tiêu Phàm quả không sai, Liễu Sinh Cương Phu hiện tại tự nhiên đã hiểu được, Tiêu Phàm vẫn chưa tu luyện loại “Yêu thuật” hút nội lực của con người, chỉ là thủ đoạn bịp bợm nho nhỏ mà thôi. Nhưng trước mặt một người cáo già như Liễu Sinh Cương Phu, hắn cũng dám chơi loại thủ đoạn bịp bợm này, đủ để chứng minh Tiêu Phàm rất tự tin vào trí tuệ của mình.
Đây là sự tự tin nhất định có thể thắng được nội lực trong người Liễu Sinh Cương Phu.
Nếu không, chỉ cần nội lực bên trong Liễu Sinh Cương Phu mạnh hơn hắn, nếu không thể dụ địch xâm nhập, chỉ sợ giây lát thôi sẽ bị Liễu Sinh Cương Phu phá tan phòng tuyến, làm cho kinh mạch toàn thân bị hao tổn.
Thật giống như hắn đánh cho Liễu Sinh Cương Phu bị thương, là cùng một đạo lý vậy.
382-yeu-thuat-hay-la-lua-bip/1162089.html
382-yeu-thuat-hay-la-lua-bip/1162089.html
518
1
6 tháng trước
1 tháng trước