Chương 378
Quỷ Trảo
Trên gương mặt này, đâu cũng là đường rãnh, từng thớ thịt gập ghềnh không bằng phẳng, gần như không có chỗ nào là láng cả. Mắt phải phát ra ánh lửa quỷ xanh lục, mắt trái thì đã bị chột, chỉ còn một hóc mắt đen tối, không có bất kỳ thứ gì che lại, cứ vậy để lộ ra bên ngoài.
Trên danh nghĩa là một chuyên gia đàm phán, nhưng thực tế là một đặc vụ vương bài, nhãn lực của Đàm Hiên là cực tốt, không thể nào nhìn nhầm được. Bà ta có thể nhìn ra được rằng, gương mặt này rất chân thật, không có che lấp hay gia công gì cả. Rất rõ ràng, người này đã từng bị trọng thương, cả khuôn mặt đã bị hủy hoải. Từ việc ông ta hận Chỉ Thủy tổ sư đến thấu xương như vậy cho thấy, quỷ diện của người này, có lẽ là do Chỉ Thủy tổ sư ban cho.
Thậm chí Đàm Hiên còn không thể phán đoán tuổi tác của người này qua gương mặt đó.
Tuy nhiên từ giọng nói và mái tóc bạc phơ của người này có thể đoán ra, “Lão tổ tông” này của gia tộc Liễu Sinh có lẽ đã ngoài tám mươi rồi, thậm chí là đã tròn trăm tuổi cũng chưa biết chừng.
Chỉ là không biết tên quỷ này đã giao thủ với sư phụ khi nào, phỏng chửng hẳn là vào thời chiến tranh. Trận chiến tranh đó, cách nay cũng đã mấy thập kỉ rồi. Cho dù tên quỷ này năm xưa sức khỏe cường tráng, hiện giờ thì cũng đã gần đất xa trời rồi.
Nhưng mà, tên quỷ luân tuổi tác cũng đã già quá mất như vậy, lại không cho người ta cảm giác già nua chút nào, ngược lại khắp người đều thoát ra một luồng quỷ khí hắc ám, một luồng khí làm người ta cảm thấy buồn nôn xông thẳng lên mặt.
Bộ ki-mô-nô toàn thân màu đen của lão quỷ. Hai tay để ào trong vạt áo, chậm rãi bước về phía Đàm Hiên.
Đàm Hiên tập trung tinh thần, nâng cao phòng bị.
Nếu là người già bình thường, đến từng tuổi này, hoàn toàn không thể đem lại sự uy hiếp gì cho người khác, căn bản là không cần phải đánh gã, không chừng ngay sau đó, gã đã đứt hơi mà chết rồi. Nhưng Đàm Hiên rất rõ, suy nghĩ này đối với lão quỷ trước mắt là không thích hợp.
Năm tháng đã mang đi tuổi thanh xuân, nhưng vẫn chưa lấy mất sự hung ác của ông ta.
- Ngươi tên là Đàm Hiên đúng không? Ngươi là đệ tử thứ mấy của Triệu Chỉ Thủy?
Lão quỷ đi tới cách Đàm Hiên mấy bước, liền dừng lại. Chậm rãi hỏi, thông qua đoạn đối thoại này, miệng lưỡi của ông ta cuối cùng cũng đã lưu loát được một chút rồi, hơn nữa lời nói cũng là hoa ngữ không chuyên chính tông.
Liễu Sinh gia tộc đã truyền thừa mấy đời, cũng đã nghiên cứu rất kỹ Hoa Hạ quốc. Từ đời ông tới đời cháu đều rất tinh thông văn hóa Hoa Hạ.
Đàm Hiên đã từ từ bình phục trở lại trong cơn khiếp sợ, khôi phục sự bình tĩnh, ánh mắt cũng trở lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Ta là đệ tử thứ tư của sư phụ. Ông là tiền bố của gia tộc Liễu Sinh?
Lão quỷ gật gật đầu, quay sang nhìn Liễu Sinh Hùng, nói:
- Ngươi nói tên Tiêu Phàm đó cũng là đệ tử của Triệu Chỉ Thủy?
Liễu Sinh Hùng vội trả lời:
- Vâng ạ, lão tổ tông, theo tuổi tác, có thể thấy, Tiêu Phàm có lẽ là sư đệ của cô gái trung hoa này.
- Tiêu Phàm là lục sư đệ.
Đàm Hiên thản nhiên nói.
- Hả? Vậy hắn hiện giờ đang ở đâu?
Không phải nói muốn đối phó Tiêu Phàm sao, tại sao lại chạy tới một cô gái như vây? Đương nhiên, nếu cũng là đệ tử của Triệu Chỉ Thủy, thì cũng rất tốt. Chỉ cần là những tên có liên quan đến lão già Triêu Chỉ Thủy, thấy một tên giết một tên, tuyệt không sợ nhiều.
- Lão tổ tông. Tiêu Phàm đã bị con dụ đến công viên Tĩnh Xuyên rồi, có mười mấy tay bắn tỉa chuyên phụ trách đối phó hắn, phỏng chừng là đã bị giết chết rồi...
- Tay súng bắn tỉa? Hừ!
Lão quỷ hừ một tiếng, có vẻ bất mãn với an bài này của Liễu Sinh Hùng.
Phái tay súng bắn tỉa đi giết chết kẻ thù từ đằng xa, đâu đáng là bản lĩnh gì?
- Nằm mơ đi?
Đàm Hiên cười lạnh một cách không khách sáo.
Mặc kệ là tay súng giỏi như thế nào, muốn giết chết chưởng môn chân nhân đương nhiệm của Vô Cực Môn, chỉ là mơ tưởng hảo huyền mà thôi.
- Lão tổ tông, giết chết ả người Hoa Hạ này đi. Tránh đêm dài lắm mộng!
Liễu Sinh Hùng đã sớm lộ rõ bản tính bạo ngược của mình, nhìn chằm chằm Đàm Hiên, hung tợn nói. Sự thật là, lời nói của Đàm Hiên đã đánh trúng “điểm yếu” của gã, trước mắt, gã vẫn chưa nhận được hồi báo của Thu Tử chứng thật việc Tiêu Phàm đã bị tiêu diệt.
Đàm Hiên là sư tỷ đồng môn của Tiêu Phàm, sức chiến đấu mạnh như vậy, liên tiếp phá lục đạo quan tạp, ngay cả gã đích thân ra tay cũng không phải là đối thủ của bà ta, nếu trình độ của Tiêu Phàm và sư tỷ của hắn tương đương nhau, phen này Thu Tử Chính Dã bon họ gặp phiền phức rồi.
Lão tổ tông quả quý cuối cùng này của gia tộc, là đòn sát thủ cuối cùng mà gã ẩn dấu, vốn là dùng để đối phó Tiêu Phàm, bây giờ lửa đã cháy tới nơi, vả lại cũng tranh thủ trước mắt. Thừa dịp Đàm Hiên một mình ở đây, tiêu diệt cô ta rồi tính sau.
Liễu Sinh Hùng hít một hơi dài, hai tay nắm chặt thanh đao võ sĩ, chỉ xéo về phía Đàm Hiên, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
- Hung Nhất, ngươi lui ra.
Lão quỷ hằng giọng nói.
- Lão tổ tông?
- Lui ra!
Lão quỷ không để gã nói gì thêm, vung vạt áo, quả quyết nói.
- Ha-i (Dạ)!
Liễu Sinh Hùng không còn cách nào khác, chỉ đành cuối đầu tuân theo.
Nói thật, lão tổ tông cũng là vì muốn tốt cho gã, lúc nãy bị Đàm Hiên kích trúng một chưởng, cho dù là có hộ tâm kính bảo vệ vùng hiểm, lúc nguy cấp lại được lão tổ tông ứng cứu, những vẫn bị thương nặng đến mức nôn ra máu. Cứ cho là thương không nặng lắm, nếu lại tiếp tục chiến đấu kịch liệt, nhất định sẽ thương càng thêm nặng.
Liễu Sinh Hùng Nhất là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Liễu Sinh, cũng là đệ tử thiên phú kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của gia tộc Liễu Sinh, các trưởng bối của gia tộc Liễu Sinh kỳ vọng rất nhiều vào gã.
Lão quỷ sau đó quay sang Đàm Hiên, ánh mắt độc nhãn của ông ta phát ra một luồng khí u ám.
- Mấy chục năm rồi...
Nói một cách nhẹ nhàng, lần này là bằng tiếng Đông Đảo.
Đàm Hiên cũng có thể nghe hiểu.
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng có thể nghe ra được sự ai oán vô tận và thù hận sâu sắc.
Đàm Hiên hơi lùi về sau một bước, người hơi nghiêng, một tay phía trước, một tay phía sau, thủ ra thế phòng ngự.
Nhìn qua, lão quỷ già nua ốm yếu, nhưng tệ thì không tệ chút nào, thủ thế tấn thật vững trước rồi hãy nói, không cầu công thắng, chỉ cầu bất bại.
Nhìn dáng vẻ như đón địch thủ lớn của Đàm Hiên, độc nhãn của lão quỷ hiện lên vẻ châm chọc, đồng thời hiện lên ý tham lam và hưng phấn, tựa như sài lang khát máu gặp được con mồi vậy.
“Vụt...”
Một âm thanh xé gió truyền đến cực kỳ nhỏ.
Năm điểm hàn tinh trong nháy mắt đã đến trước mắt Đàm Hiên.
Thế tới của năm điểm hàn tinh này quá nhanh, quả thật như tia chớp, đến khi tới trước mắt Đàm Hiên, Đàm Hiên mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ được, đó là “Quỷ trảo” đen như quạ, toàn thân đều đen nhánh, chỉ là những điểm hàn quang trên đầu năm ngón tay, dây thừng phía sau quỷ trảo, cũng đen nhánh, ánh sáng trong trạch viện quá mờ, căn bản là không thể nhìn rõ được.
Quỷ trảo này là binh khí mà lão quỷ Liễu Sinh Cương Phu đã luyện mấy mươi năm, dùng rất là thuận tay. Năm xưa thời chiến, Liễu Sinh Cương Phu viễn chinh nước Hoa Hạ, dùng quỷ trảo này không biết đã kết liễu bao nhiêu tính mạng của người Hoa Hạ. Không ít võ sư bị Liễu Sinh Cương Phu và sư huynh đệ đồng môn của ông ta diệt môn, đàn ông trong nhà đều bị giết hại, phụ nữ trẻ thì bị đám sư huynh đệ bắt làm tình nô, chơi chán rồi mới giết chết.
Đó đúng là những năm tháng giống như thần tiên.
Những người Hoa Hạ đó quá yếu, cứ như đàn cừu ở trong vòng, chỉ có thể chờ bị tàn sát, bị xâu xé.
Cho đến khi tên sát tinh tên Triệu Chỉ Thủy đó đột nhiên giết đến đây, bọn súc sinh “Cửu Quỷ Lưu” mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cứ thế từ thiên đường rớt xuống địa ngục, chỉ với Triệu Chỉ Thủy độc nhất một người, tám sư huynh đệ bọn họ đồng loạt xông lên, nhưng gần như đều bị tiêu diệt trong một lần.
Triệu Chỉ Thủy dũng mãnh đến khó tin, không ai có thể chống đỡ được.
Vết sẹo trên mặt của Liễu Sinh Cương Phu, là do chính quỷ trảo của ông ta mà tạo thành.
Triêu Chỉ Thủy dùng gậy ông đập lưng ông, Liễu Sinh Cương Phu bị chính quỷ trảo của mình hủy đi dung nhan.
Thật không ngờ sau hơn mấy chục năm, đệ tử của Triệu Chỉ Thủy lại xuất hiện trước mặt của ông ta, hơn nữa còn đả thương đứa cháu mà ông ta xem trọng nhất, xém chút nữa là hủy diệt tương lại của gia tộc Liễu Sinh. Thù mới nợ cũ, bây giờ sẽ cùng tính sổ một lượt.
Cho dù quỷ trảo này đã từng lưu lại trên mặt của Liễu Sinh Cương Phu vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa sạch được, nhưng mấy chục năm qua, Liễu Sinh Cương Phu của ngày hôm nay đã không còn là Liễu Sinh Cương Phu của năm xưa nữa. Sự lĩnh ngộ và nhận thức về “Cửu quỷ lưu” sớm đã đạt tới cảnh giới mà người thường khó mà đạt tới được.
Liễu Sinh Cương Phu rất tin rằng, nếu bây giờ để ông ta một lần nữa giao đấu với Triệu Chỉ Thủy của năm xưa, không cần tám sư huynh đệ cùng lên, chỉ cần một mình ông ta cũng đã đủ rồi.
Phỏng chừng Triệu Chỉ Thủy đã sớm chết già, thù này cả đời khó trả.
Vậy thì, đệ tử của Triệu Chỉ Thủy, ả người Hoa Hạ kia, chịu chế đi!
Thế tới của “Quỷ trảo” này nhanh như vậy, Đàm Hiên giật nẩy người, trong lúc nguy cấp không kịp suy nghĩ nhiều, “vụt” một chưởng kích về phía trước, một cỗ sức mạnh vô biên được phát ra, gần như là không hề yếu hơn chưởng lúc nãy đánh trúng Liễu Sinh Hùng.
Đồng thời thân hình thối lui về sau.
Dù là như vậy, vẫn chậm hơn nửa nhịp.
Quỷ trảo trong phút chốc thu trở về, dưới ánh nến, mu bàn tay của Đàm Hiên máu chảy đầm đìa, bị cào thương hai vết. Đây cũng là nhờ Đàm Hiên ứng biến cực nhanh, nhanh chóng lùi về sau, bằng không chỉ sợ cả bàn tay của bà đã bị Quỷ Trảo khóa chặt rồi.
Năm xưa không biết đã có bao nhiêu võ sư Hoa Hạ trong lúc không kịp phòng bị đã bị Quỷ Trảo này đoạt mất vũ khí.
Đàm Hiên “hừ” lạnh một tiếng, mắt nhìn Liễu Sinh Cương Phu, thân hình từ từ trùng xuống, tay nắm chặt thanh đoản đao cột chặt trên đùi.
Lần này không phải là đoản kiếm, thật sự là một cây dao găm.
- Hừ, rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhi, thua xa sư phụ của ngươi năm xưa...
Một kích chưa dốc toàn lực, Liễu Sinh Cương Phu cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy vết thương trên tay của Đàm Hiên, Liễu Sinh Cương Phu không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Tuy là ta kém xa so với sư phụ, nhưng muốn được giết ngươi, cũng không có gì là khó!
Đàm Hiên cũng cười lạnh một tiếng, liền đứng thẳng người lên.
- Mạnh miệng lắm!
Liễu Sinh Cương Phu “hừ” lạnh một tiếng, vạt áo run lên, quỷ trảo trong tay vô thanh vô tức bay ra, thẳng đến cổ họng của Đàm Hiên.
Đàm Hiên giơ tay phải ra, thanh dao găm trong tay đón đánh quỷ trảo không chút do dự, đồng thời cong ngón tay trái bắn ra một dòng âm thanh xé gió vô cùng bén nhọn, trong ánh nến mờ nhạt, hàn quang chợt lóe lên, một mảnh cực kỳ nhỏ, hệt như tiểu phi đao lá liễubay thẳng tới mặt của Liễu Sinh Cương Phu.
Ở một bên khoanh chân ngồi, điều khí trị thương, quan sát cuộc chiến, đôi long mày của Liễu Sinh Hùng khẽ dương lên.
Truyền nhân của vô cực môn quả nhiên không có người nào là tầm thường.
Đàm Hiên mặc dù là phận nữ lưu, nội lực lại vô cùng hung hồn bá đạo. “Đạn Chỉ Thần Thông” tu luyện tới cảnh giới như vậy, quả thật là đáng sợ.
Mặc kệ Liễu Sinh Hùng “Hoa Hạ thông” như thế nào, gã cũng muôn vàn không biết được, võ công mà Đàm Hiên thi triển bây giờ, không phải hoàn toàn là truyền thừa từ Vô Cực Môn. Càng không thể biết Đàm Hiên bởi vì gia thế đặc thù, chỉ là đệ tử ký danh của Triệu Chỉ Thủy.
Tuy nhiên khi kết hợp với võ thuật của Vô Cực Môn, uy lực vẫn không hề nhỏ chút nào.
379-quy-trao/1162086.html
379-quy-trao/1162086.html
495
0
6 tháng trước
1 tháng trước