Chương 360
Ý tôi đã quyết
- Đồng chí Tiêu Phàm, đồng chí Trọng Minh nói rất có lý, tôi thấy vẫn là nên thương lượng một chút.
Đặng
Bồi Hằng chậm rãi nói.
Ông là cán bộ lãnh đạo cấp bộ trưởng, lại trực tiếp lãnh đạo cục hai, ông vừa mở miệng, mọi người liền tự giác im miệng lại.
Tiêu Phàm trầm ngâm một lát nói: - Đặng bộ trưởng, rõ ràng là Liễu Sinh Hùng nhằm vào tôi, Trần Dương chẳng qua là bị vạ lây. Dưới tình hình như vậy, mặc kệ là phương án cứu người thế nào, đều phải coi đây là điều kiện tiên quyết. Nếu tôi không đúng hạn có mặt ở Bắc Điền, Liễu Sinh Hùng chắc chắn sẽ thương tổn Trần Dương. Người này bề ngoài khiêm tốn, nhưng bên trong rất tàn ác, không có chuyện gì là không thể làm.
- Chính bởi vậy nên chúng tôi mới không thể cho Tiêu trưởng phòng mạo hiểm. Ở một góc độ mà nói, mục tiêu của Liễu Sinh Hùng là Tiêu trưởng phòng, như vậy nếu không gặp được cậu thì đồng chí Trần Dương vẫn được an toàn. Trong khoảng thời gian này chính là cơ hội tốt để cứu người.
Nhạc Thu Phong lập tức nói.
Ông đã quyết định, bất kể như thế nào, an toàn của Tiêu Phàm mới là nhất. Trần Dương có vì vậy mà bị thương thậm chí hi sinh, cũng không thể để Tiêu Phàm đi mạo hiểm được. Đây không phải Nhạc Thu Phong đang nịnh bợ, mà chính là vấn đề trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tiêu Phàm không phải là một chiến sĩ.
Trần Dương là lính đặc công, bản thân chính là một công việc mạo hiểm.
Thật giống như thời kỳ chiến tranh, quân nhân chống lại sự xâm lược mà hăng hái chiến đấu, vì nước hi sinh, đó chính là bổn phận, càng không thể lấy một tiêu chuẩn giống vậy mà theo yêu cầu của một thường dân.
Giả sử Tiêu Phàm là nhân viên tình báo, vậy thì không cần luận tới. Chẳng sợ hắn là con cháu Tiêu gia, thời điểm cần mạo hiểm hay cần dũng cảm đều phải tiến tới.
Tân Lâm bỗng nhiên mở miệng nói: - Nhạc cục trưởng, trong cục các người có thể tìm được người có gương mặt và vóc dáng giống Tiêu Phàm không?
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mặt cô gái đang đứng im lặng phía sau Tiêu Phàm, người ở đây đã sớm hoài nghi thân phận của Tân Lâm. Cảm thấy cô có tám phần chính là “đại nội thị vệ” của Tiêu Phàm.
Bởi vậy có thể thấy được, lão Tiêu gia đối với sự an toàn của cháu trưởng coi trọng thế nào.
Ánh mắt Nhạc Thu Phong lập tức sáng ngời nói: - Ý của Tân tiểu thư là chúng ta có thể thay mận đổi đào ư?
Lúc trước mấy thủ hạ tiêu diệt “Viễn Đông chi hổ”, Tân Lâm cũng có tham dự. Trần Dương đã tỉ mỉ báo cáo lại cho Nhạc Thu Phong, cho nên Nhạc Thu Phong mới biết tên của Tân Lâm.
Tân Lâm gật đầu, nói: - Chỉ cần có bảy phần giống là có thể đạt được 100% hiệu quả.
Tuyệt kỹ dịch dung của Thất Diệu Cung, diệu tuyệt thiên hạ, Tân Lâm nói mấy lời này tự nhiên lại lo lắng mười phần. Hiên tại, mọi người ở đây không phải ai cũng biết diện mạo thực của Tân Lâm. Bất kể là ai, chỉ cần nhìn chằm chằm vào cô một lúc, lập tức sẽ đầu váng mắt hoa.
[ tru
yen cua❤tui . net ] - Đó là một cách rất tốt
Phương Trọng Minh cũng hưng phấn hẳn lên.
Mặc dù “huyền thoại” về Tiêu Phàm, Trần Dương đã từng báo cáo với thủ trưởng là ông, nhưng dù sao ông cũng chưa từng được chứng kiến, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ. Trong suy nghĩ của Phương Trọng Minh, loại hành động này bọn họ đã từng trải qua khóa huấn luyện cảnh sát an ninh chuyên nghiệp. Một cảnh sát an ninh giả trang Tiêu Phàm, vừa có thể thỏa mãn yêu cầu của Liễu Sinh Hùng, vừa có thể khiến Tiêu Phàm đứng ngoài chuyện này, đúng là biện pháp vẹn cả đôi đường.
- Tân nhi, không được.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu.
Đôi mắt xinh đẹp của Tân Lâm chăm chú nhìn hắn.
Tiêu Phàm nói:
- Liễu Sinh Hùng đã cùng tôi giao thủ, y đã rất quen thuộc với tôi rồi. Dường như quen thuộc tới mức chỉ cần người khác dịch dung giả trang y, tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra. Đây chính là một loại trực giác.
Giống như Tiêu Phàm siêu cấp cao thủ, trên người luôn tản mát một loại khí chất không giống như bình thường, người bình thường có lẽ không thể phân biệt được, nhưng một cao thủ như Liễu Sinh Hùng nhất định có thể phát hiện. Trên cơ bản, ở Bộ An ninh muốn tìm một cảnh sát cao thủ trẻ tuổi tương xứng với Tiêu Phàm, chỉ e là không dễ dàng gì.
- Chỉ cần không phải đối mặt, tôi cam đoan y sẽ không nhận ra.
Thái độ Tân Lâm ngược lại với bình thường, rất kiên trì ý kiến của mình. Đối với thuật dịch dung của mình, Tân Lâm rất có lòng tin.
Tiêu Phàm vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Không phải hắn không tin thuật dịch dung của Tân Lâm, điểm then chốt chính là không thể đem tính mạng của Trần Dương ra đánh cuộc được. Không cần nói quan hệ mật thiết của hắn vơi Trần Dương, cho dù là bằng hữu bình thường, Trần Dương vì hắn mà bị bắt, Tiêu Phàm cũng sẽ không thể ngồi yên làm ngơ được.
- Tân nhi, em phải hiểu rằng mục tiêu của Liễu Sinh Hùng là anh, nếu không đạt được mục đích, y sẽ không bỏ qua đâu.
Trần Dương chỉ là bị vạ lây, cho dù Tiêu Phàm không quan tâm, mặc kệ Trần Dương hi sinh, Liễu Sinh Hùng khẳng định sẽ tiếp tục ra tay.
Tân Lâm trầm mặc.
- Tiêu trưởng phòng, bất kể thế nào, đây cũng là nhiệm vụ của cơ quan an ninh chúng tôi. Chúng tôi rất cảm tạ sự quan tâm của cậu đối với đồng chí Trần Dương, chuyện này nhất định phải do chúng tôi làm chủ.
Nhạc Thu Phong kiên định nói.
Tiêu Phàm khoát tay nói: - Nhạc cục trưởng, tâm ý của ngài, tôi hiểu. Chuyện này không cần nghiên cứu thêm nữa, tôi sẽ đi Bắc Điền. Nếu vấn đề xảy ra thì phải đối mặt. Việc này tôi sẽ xử lý, hi vọng toàn bộ các đồng chí Bộ An ninh đừng hành động thiếu suy nghĩ, tránh rút dây động rừng.
Mặt Nhạc Thu Phong không khỏi hiện lên chút kì quái, sắc mặt mấy cảnh sát an ninh khác cũng không sai biệt cho lắm.
Lời này của Tiêu Phàm như thế nào lại không đúng vị cho lắm.
Tiêu nhất thiếu không tin đồng chí Bộ An ninh, sợ bọn họ làm hỏng chuyện a!
Rốt cuộc ai mới là chuyên gia ở đây vậy?
- Đồng chí Tiêu Phàm, tôi không đồng ý!
Sau một lúc, Đặng Bồi Hằng trầm giọng nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Phàm nhẹ lắc đầu, từ tốn kiên định nói: - Đặng bộ trưởng, tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của ngài. Đây là quyết định của tôi. Nhưng tôi hi vọng Đặng bộ trưởng và các vị lãnh đạo nhất định đừng xem nhẹ Liễu Sinh Hùng. Người này không phải là người đơn giản, phía sau y rốt cuộc có thế lực như nào, chúng ta không hề biết. Nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể tạo thành thương vong lớn hơn nữa.
Đoàn người lại ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt của Đặng Bồi Hằng trở nên hết sức khó coi.
Qua nhiều năm như vậy, đã không có người dám ở trước mặt Đặng Bồi Hằng nói thẳng ra như vậy. Tiêu Phàm là con cháu Tiêu gia, Đặng Bồi Hằng có thể hiểu người trẻ tuổi trước mặt này không tránh được có chút cuồng vọng.
Dường như chỉ cần hắn quyết định, tất cả mọi người đều phải nhất định nghe theo hắn vậy.
- Đặng bộ trưởng, Nhạc cục trưởng, các vị lãnh đạo. Cáo từ!
Không đợi đám người Đặng Bồi Hằng nói thêm gì nữa, Tiêu Phàm liền đứng dậy, khom người làm lễ, sau đó xoay người rời đi.
- Đồng chí Tiêu Phàm!
Sĩ diện của Đặng Bồi Hằng có chút không chịu được, mặt âm trầm kêu lên.
Dù sao nơi này cũng là Bộ An ninh. Ông ta đang ngồi cùng những lãnh đạo khác, Trần Dương lại là cấp dưới, chuyện này nhẽ ra phải là do chính ông làm chủ. Thể thống nhất định phải chú ý.
Tiêu Phàm dừng bước, hướng ông ta gật đầu, không nói một lời, lập tức kéo cửa đi ra ngoài. Tính tính của Tiêu chân nhân hòa nhã, khiêm tốn là vậy, nhưng một khi đã quyết định, người khác muốn thay đổi quyết định của hắn là vô cùng khó khăn.
Đại nhân vật chân đều có loại tính cách đặc biệt này.
Trong phòng hội nghị bao trùm một mảnh yên lặng.
Sắc mặt Đặng Bồi Hằng càng thêm âm trầm.
- Bộ trưởng, mặc kệ cậu ta, chúng ta vẫn sẽ áp dụng cách làm của chúng ta.
Phương Trọng Minh gân cổ tức giận nói.
Rất rõ ràng, thái độ này của Tiêu Phàm khiến mọi người ở đây không thoải mái, Phương Trọng Minh còn cảm nhận thấy sự coi khinh trong đó. Cảnh quan cao cấp Bộ An ninh, đặc công tinh anh, ở phương diện động lực không ngờ bị đồng chí phòng Tôn giáo nghi ngờ, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải là chuyện cười hay sao?
Phương Trọng Minh không tin sức chiến đấu của Tiêu Phàm mạnh mẽ hơn chuyên gia bọn họ.
Nhạc Thu Phong trừng mắt nhìn ông một cái, sau lại nhìn Đặng Bồi Hằng, hạ giọng nói: - Bộ trưởng, con người Tiêu Phàm không thể nhìn tướng mạo, thâm sâu không lường được Có lẽ, hắn thực sự có nắm chắc được phần nào đó
- Nắm chắc ư? Có gì mà nắm chắc chứ? Hắn nắm chắc, cậu có nắm chắc không?
Nhạc Thu Phong chưa nói xong, đã bị Đặng Bồi Hằng ngắt lời, liên hồi chất vấn.
Nhạc Thu Phong lập tức rụt cổ lại, hơi ngượng ngùng cười một cái. Đặng Bồi Hằng là lão cục trưởng cục hai, ông có thể nói là do một tay Đặng Bồi Hằng bồi dưỡng nên. Đối với ông, Đặng Bồi Hằng vừa là cấp trên vừa là thầy của ông. Bị Đặng Bồi Hằng “răn dạy”, Nhạc Thu Phong đã sớm tập thành thói quen, nên không còn cảm thấy mất sĩ diện nữa rồi.
Hơn nữa, Đặng Bồi Hằng chất vấn như vậy cũng rất có lý.
Ngươi có nắm chắc không?
Có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tiêu Phàm hay không?
Nếu chẳng may xảy ra việc gì, ngươi đi tới Tiêu gia cho Tiêu lão gia tử một cái công đạo được không?
- Nhưng, coi cái tư thế ấy, chỉ sợ chúng ta không cản nổi hắn, chúng ta dù sao cũng không thể cấm hắn xuất cảnh chứ?
Nhạc Thu Phong nói thêm.
- Vì sao không thể? Thông báo cho sân bay thủ đô, cấm Tiêu Phàm xuất cảnh. Mặt khác, lập tức nghiên cứu một phương án giải cứu đồng chí Trần Dương, lập tức hành động, động tác nhanh nhẹn lên!
Đặng Bồi Hằng vung tay, quả quyết nói.
Rốt cuộc lão giang hồ đã trải qua sóng to gió lớn, thời điểm gấp rút, nửa điểm không được hàm hồ.
- Vâng!
Nhạc Thu Phong đứng thẳng lên, đáp.
Ngay lúc ấy, điện thoại di động của Đặng Bồi Hằng vang lên. Đặng Bồi Hằng cầm lấy di động, vừa nhìn một cái sắc mặt liền đổi, đi tới góc phòng họp, nhấn nút trả lời.
- Lão bí thư
Đặng Bồi Hằng giảm thấp giọng nói.
- Đồng chí Bồi Hằng, nghe nói một đồng chí trẻ tuổi các cậu gặp chuyện ngoài ý muốn ở nước Đông Đảo, rốt cuộc tình huống là sao? Cậu nói tôi nghe một chút.
Ở đầu điện thoại bên kia, truyền tới một giọng nam già nua, tràn đầy uy nghiêm.
Đặng Bồi Hằng kinh ngạc, như thế nào lại kinh động tới lão nhân gia rồi?
Lúc này, Đặng Bồi Hằng cũng không thể chần chừ, lập tức tóm tắt tình hình cho Bí thư, kể cả chuyện liên quan tới Tiêu Phàm, không hề giấu diếm.
- Có liên quan tới cậu thanh niên Tiêu gia sao? Đồng chí Bồi Hằng, không cần ấu trĩ nữa, nguyên tắc nhất định phải nói. Nếu có liên quan tới con cháu Tiêu gia, phải kịp thời báo cáo cho đồng chí Khả Đức, hiểu không?
Đặng Bồi Hằng không khỏi có chút sững sờ.
Theo ý tứ của lão nhân gia, rõ ràng là đồng ý cho Tiêu Phàm tham gia chuyện này, chỉ là muốn ông thông báo cho Tiêu gia một tiếng. Nếu không, cần gì phải kinh động tới Tiêu lão gia tử?
- Lão Bí thư
Đặng Bồi Hằng vẫn có chút không rõ, chần chừ nói. Để cháu trưởng Tiêu gia tới nước Đông Đảo mạo hiểm, trách nhiệm nặng nề như vậy, thực sự có chút không thể đảm đương nổi.
Trong điện thoại vang lên tiếng “tút tút”, điện thoại bên kia đã bị ngắt.
Hai hàng lông mày Đặng Bồi Hằng nhíu thật chặt.
361-y-toi-da-quyet/1162068.html
[ tru
yen cua❤tui . net ]
361-y-toi-da-quyet/1162068.html
508
2
6 tháng trước
1 tháng trước