TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Đến Quốc Đô

Thời gian như chậm lại trong mắt thiếu nữ khi mà bóng người Thiếu Hoa thoáng bước ra khỏi màn nước. Tay hắn với lấy mảnh vải rồi quấn ngang hông, để lộ ra thân hình cao lớn với cơ bắp rắn chắc, cương mãnh.

Hắn điểm một chỉ, cơ quan khóa lại lồng sắt bị đạo lực phá bỏ. "Rắc" một tiếng, cánh cửa mở ra. Thiếu nữ nghi hoặc và hoảng sợ, nhưng Thiếu Hoa cũng không còn hành động gì khác. Hắn đến một mỏm đá rồi ngồi xuống.

Ấn ký vốn có chín cái, Thiếu Hoa đã kết thành ấn đầu tiên, tính ra phải mất hơn mười lăm năm tính cả thời gian hắn hôn mê. Chuyện này làm hắn đau đầu không hiểu thời gian đó bản thân đã xảy ra tình huống gì.

Nhưng đã luyện thành thì cũng nên xem thử ấn ký thứ hai. Hắn lấy từ không gian trữ vật ra một quyển điển tịch mỏng làm từ da thú. Điển tịch có mười trang, ngoài trang đầu tiên có ghi rất nhiều giải nghĩa thì chỉ còn trang thứ hai là có ấn ký kia. Những trang còn lại trống không.

Thiếu Hoa vung tay, thần niệm hình dung đến ấn ký, lập tức hình tướng trong Thiên Linh Cung bắt ấn.

Tức thì lòng bàn tay hắn bạo phát kim quang. Ấn ký thành, hắn đánh ngay vào ấn ký trên trang thứ hai.

"Oành!"

Ấn ký trong trang thứ hai bạo phát kim quang phát ra một tiếng nổ. Nhưng quyển sách không hề hao tổn mà còn cộng hưởng cùng, ấn ký ẩn ở trang thứ ba bị kim quang nhuộm thành một màu hoàng kim.

Ấn ký này thành liền rút đi sáu thành lực lượng của Thiếu Hoa. Hắn thở hổn hển thu lại quyển bí tịch. Đây có lẽ mới là ấn ký thực thụ, cái trước kia hắn đánh ra chỉ là hình tướng. Thiếu Hoa thở một hơi, rồi đả tọa.

Thiếu nữ ở bên này nhìn hắn, vừa hiếu kỳ vừa kính sợ. Thấy hắn đả tọa thì lén lén định rời đi. Nhưng bước được vài bước nàng lại nhìn chằm chằm Thiếu Hoa. Chẳng hiểu sao nàng có cảm giác không nỡ, đành lòng nàng tìm một phía khuất vời Thiếu Hoa rồi trầm mình xuống dưới thác nước.

Nàng trút hết y phục đã rách đến thảm thương của mình. Lâu lâu lén dòm Thiếu Hoa, thấy hắn không có động tĩnh gì thì mới yên tâm tắm rửa.

Khi ánh bình minh đầu tiên chiếu lên người Thiếu Hoa, hắn mở mắt thu công, nhưng đập vào mắt lại là thiếu nữ đang quỳ trước mặt. Thiếu Hoa hơi bất ngờ hỏi:

- Ngươi chưa đi sao?

Thiếu nữ run người, nàng vội cúi rạp xuống nói:

- Tiểu nữ Lạc Nhữ Yên đa tạ đại nhân cứu giúp! Nhữ Yên xin lấy thân mình báo đáp ân cứu mạng của đại nhân!

Thiếu Hoa xua tay nói:

- Được rồi! Không cần…

Nói tới chuyện của nàng, Thiếu Hoa sực nhớ tới đám người tối qua. Vốn dĩ hắn tìm khí tức của đám yêu vương lại không thấy. Bây giờ ngẫm lại khi tức của bọn chúng đã thay đổi cực lớn khi hóa hình thành nhân dạng. Chuyện này có lẽ do hắn không lường trước được.

Lập tức hắn mở thần thức, quả nhiên cảm ứng được mười khí tức cường đại đang ẩn núp trong Hàn Uyên Lĩnh. Ngay khi bắt được khí tức này, lập tức có mười đạo ấn ký trong Thiên Linh Cung trở nên nổi bật. Thiếu Hoa sửng sốt, hắn nhớ tới đám thú kia, lập tức vận thần thức đến cực hạn. Quả nhiên thấy có mười hai đạo ấn ký như ẩn như hiện.

- Này là…

Hắn chợt như ngộ ra, sau đó thì cười một cách bí ẩn. Khả năng bắt được đám thú đó rất cao.

Lại nhìn về thiếu nữ trước mặt hắn hơi có chút buồn cười bản thân mình. Mười tên Yêu Vương cường đại như thế nàng muốn rời khỏi đây cũng không có bình an được. Hắn chợt hỏi:

- Ngươi ở đâu?

Thiếu nữ thấy hắn hỏi vậy thì trả lời:

- Tiểu nữ là đệ tử thân truyền của Tinh Vân Tông. Tông môn nằm ở Tinh Hà Sơn, phía tây nam Dược Thiên Quốc. Tiểu nữ bị Vạn Kiếm Tông mai phục trên đường tham gia Dược Thần Đại Điển. Bị áp giải về Vạn Kiếm Sơn. May có đại nhân ra tay cứu giúp! Ân tình này tiểu nữ mãi không quên!

Nếu Thiếu Hoa không nhầm thì bọn thú kia đã có sự đề phòng với hắn. Muốn tìm chúng thì dễ, bắt chúng lại hơi chút vấn đề.

Ngẫm sâu xa một chút nữa, Thiếu Hoa quyết định ẩn mình không tạo động tĩnh quá lớn. Hắn nói:

- Có bộ y phục dạ hành nào không?

Thiếu nữ hơi ngạc nhiên. Nàng là nữ nhân, cũng chỉ có đồ của nữ nhân. Nàng nói:

- Tiểu nữ là phận nữ nhi! Cũng chỉ có…

Nàng ấp úng không biết nói như thế nào. Thiếu Hoa day day trán, cuối cùng thì bất đắc dĩ nói:

- Cũng được! Bộ y phục nào rộng nhất đưa ta mượn! Ta đưa ngươi về tông môn!

Thiếu nữ… À! Gọi là Nhữ Yên chứ! Nàng ban đầu hơi sửng sốt, nhưng rồi vui mừng, sau lại khó xử. Đủ loại cảm xúc khiến nàng bối rối. Mãi sau Thiếu Hoa nhắc nàng mới lục tìm trong giới chỉ lấy ra một bộ y phục màu đen. Nàng đưa tới cho hắn rồi quay phắt người đi, khuôn mặt đỏ ửng.

Bộ y phục này trơn mịn, làm từ lụa cao cấp. Thân váy thuôn dài, không có họa tiết gì bắt mắt. Y phục còn kèm một cái nón tre đen trùm kín mặt.

Thiếu Hoa nhìn bộ y phục mà tặc lưỡi. Bát đại gia ta lại có một ngày phải mượn quần áo nữ nhân để mặc. Nói ra cả Nam Thần Quốc cười cho thúi mặt.

Thiếu Hoa mặc bộ y phục lên, có hương thơm thoang thoảng.

" Ây da! Bát gia ta còn là xử nam nha! Còn chưa nếm chuyện đời! Này sao ta chịu nổi!"

Hắn hơi bất đắc dĩ nhìn Nhữ Yên nói:

- Được rồi! Đi thôi! Coi như ta là thị nữ của ngươi! Khi nào đến thành thị lớn thì may giúp ta mấy bộ đồ!

Thiếu nữ vui mừng quay lại, nhưng khi nhìn Thiếu Hoa nàng ngẩn ngơ cả người. Chỉ biết thốt lên hai chữ:

"Quá đẹp!"

Nam nhân này đẹp đến phi giới tính, nếu không phải nàng đã thấy hắn trần truồng, thứ đó xác định đúng là của nam nhân thì còn tưởng hắn chính là tuyệt sắc giai nhân.

Thiếu Hoa ký đầu nàng một cái nói:

- Nghĩ bậy bạ gì đó!

Nhữ Yên cười duyên, nhưng nàng chợt nhớ ra gì lại ấp úng không nói được. Thiếu Hoa bảo:

- Có gì cứ nói đi!

Như Yên ấp úng một hồi mới nói:

- Đại nhân! Ta chưa biết tên ngài!

- Cứ gọi Hoa Thần!

- Gọi là Hoa Thần tỷ tỷ nha! Hay Thần tiên tỷ tỷ?

- Tùy!

- Đại nhân! Ta… ta đang trên đường đến Quốc Đô dự Dược Thần Đại Điển. Chưa tới Quốc đô đã bị người bắt! Hay là…

-Thì đi Quốc đô thôi! À! Có thứ gì che mặt ta đi không?

- Vâng! Có!

Nhữ Yên vui mừng vội lục lọi giới chỉ lấy ra cái mạng che mặt, nàng chu đáo hơn lấy thêm một cái áo choàng đen. Thiếu Hoa nhận lấy. Nhưng suy nghĩ lại, hắn vận thần thức tìm một cái ấn ký.

Bây giờ thần thức của hắn đã bị hình tướng dung nhập, thần thức cùng hình tướng đã là một. Hình tướng điểm vào ấn ký. Hắn truyền thần thức vào.

"Đến gặp ta!"

Ở cách hạp cốc khá xa, một thân ảnh trắng run rẩy. Nàng rùng mình một cái rồi vội chạy tới hạp cốc. Sau hơn chục hơi thở đã xuất hiện trước mặt Thiếu Hoa. Ban đầu nàng hơi sững sốt khi nhìn tạo hình của Thiếu Hoa, nhưng lý trí nàng đã bắt nàng cúi rạp xuống.

- Mị Nhi tham kiến đại nhân!

Khí tức Yêu vương trên người nàng đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là khí tức cường đại thuần khiết làm Thiếu Hoa cũng hơi bất ngờ. Hắn nói:

- Đi theo ta!

Mị Nhi đáp:

- Vâng!

Nhữ Yên hơi hiếu kỳ khi nhìn Mị Nhi. Hôm qua nàng đã chứng kiến sức mạnh của Mị Nhi. Thậm chí còn hơn sư phụ nàng một bậc.

Ba người rời khỏi hạp cốc, nhằm về phương bắc mà đi.

Đường đến Quốc đô phải đi qua Hàn Uyên Lĩnh. Thực tế đây là con đường tắt, vô cùng nguy hiểm. Hầu hết mọi người đều chọn đường vòng đi qua Tây thổ. Đường đi xa hơi gấp đôi nhưng an toàn cực kỳ. Ban đầu Như Yên cùng đoàn người Tinh Vân Tông đi đường đó. Nàng không may bị Vạn Kiếm Tông bắt mới bị Dong binh áp giải về theo đường Hàn Uyên Lĩnh.

Có Mị Nhi trấn nhiếp, đoạn đường đi trong Hàn Uyên Linh vô cùng an toàn. Đám Yêu vương kia nay đã sắp được tính là Yêu hoàng rồi nhưng nhìn thấy Thiếu Hoa cả đám còn sợ hơn. Không kẻ nào ngu ngốc mà nhảy ra. Viên Chấn Thành thậm chí thấy Thiếu Hoa còn không tự chủ được đánh "bùm" một cái.

Một đường băng qua Hàn Uyên Lĩnh với Thiếu Hoa chỉ nhẹ nhàng như không. Chớp mắt ngày thứ ba đã thấy một con đường lớn.

Tới đây Nhữ Yên đi theo hướng mà mình biết đến tòa thành nhỏ phụ cận cấm địa. Nơi này tập hợp rất nhiều Dong binh. Nàng trả linh thạch mua được một xe ngựa lớn. Ba người lên xe tiếp tục hành trình.

Bốn ngày sau, những tòa thành phồn hoa liên tiếp xuất hiện trong mắt mọi người. Đến ngày thứ mười thì một con đường lớn tràn ngập xe ngựa cùng người đi đường hiện ra.

Trong những ngày này Thiếu Hoa không lãng phí thời gian mà luôn nhập định nghiên cứu ấn ký thứ hai. Đã có kinh nghiệm cùng cơ sở rồi nên lần này hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhữ Yên thì cả ngày cứ lén nhìn hắn. Mị Nhi thì ngồi một góc, đến thở mạnh cũng không dám.

Thời gian cứ như vậy trôi, sau hai ngày thì xe ngựa đã tiến vào một con rất cao. Từ con đèo này nhìn xuống là một thành phố cực kỳ lớn trải dài cả một vùng đồng bằng.

Ở phía chân trời xa xa, người ta nhìn thấy một dãy cung điện tuyệt mỹ. Cung điện nằm dưới chân một ngọn núi cao ngất như cây cột đâm thẳng trong mây.

Từng tòa nhà cổ kính san sát nhau, có một dòng sông lớn uốn lượn cắt ngang tòa thành chia thành phố làm hai phần. Tòa thành hùng vĩ bao nhiêu, con sông hùng vĩ bấy nhiêu. Ở một đoạn sông giữa thành có một hòn đảo. Trên đảo dựng một pho tượng ngọc lớn hình một vị nữ thần. Một con đường lớn trải dài từ cổng lớn cung điện đi qua chân pho tượng rồi nối thẳng đến cổng thành. Trên đường người ra vô tấp nập, xếp thành một hàng dài.

Bên ngoài cổng thành là từng thôn trang san sát nhau. Có những mảnh ruộng xanh mướt.

Xe ngựa từ từ tiến đến dung nhập vào đoàn người.

Bởi vị Dược Thần Đại Điển sắp bắt đầu, người đến Quốc đô không ngừng, quân lính lại canh phòng nghiêm ngặt hơn nên đoàn người cứ như vậy bị kẹt lại rất lâu.

Thế nhưng đến một đoạn đường thì dòng người bắt đầu đổi hướng đến một cánh cổng phụ. Còn cổng chính rất ít người đi lại, chỉ có quân lính thủ vệ canh phòng dày đặc. Thiêu Hoa hơi thắc mắc thì Như Yên đã nói:

- Cổng chính chỉ dành cho quý tộc và các đại môn phái lớn! Thường nhân và tông môn giang hồ không được phép đi.

- À! Nói vậy Tinh Vân Tông là tiểu môn phái rồi!

Thiếu Hoa gật đầu như đã hiểu. Như Yên xấu hổ nói:

- Tông môn tứ phẩm!

17

0

5 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.