Chương 2
Bảy Tội Lỗi [2]
Chương 2: Bảy Tội Lỗi [2]
Dịch và biên: LinhMuội
----------oo0oo----------
Tần Vũ nhìn đám đông kéo đến, đột nhiên mắt hắn trở nên đỏ hoe, chân phải nhấc lên, tay phải anh rút một con dao găm từ chân quần bẩn thỉu, chỉ vào đám đông và hét lên: "Chết tiệt, tưởng rằng ông đây chỉ có một mình thì ai làm gì cũng được sao?"
“Ai không sợ chết thì bước lên đây? Tôi có thức ăn, nhưng tôi chỉ có thể cho một nhát dao mà thôi. "
Mọi người sững người trong giây lát, và người đàn ông khỏe mạnh hét lên một cách lạnh lùng: "Bọn trẻ đứng ở phía trước, có giỏi thì đâm đi. "
“Chết tiệt ...!" - Tần Vũ nói.
"Vào nhà và lấy thức ăn." Người đàn ông khỏe mạnh hét lên lần nữa với một cái vẫy tay.
Lời nói vừa ra, người dân lại ầm ầm tiến về phía trước, những đứa trẻ cũng ngay lập tức đưa tay cầm bát ra trước mặt Tần Vũ.
"Chú, cho cháu một cái gì đó để ăn đi."
"Chú, chúa đã nhiều ngày không được ăn rồi."
"Tất cả cút ra khỏi đây!"
Tần Vũ lấy ra một con dao găm và hét lên một cách bất lực với lũ trẻ: "Nếu không thì tao đâm, tao đâm đó... "
Ở trong nhà, Tiểu Trang thấy vậy thì ngay lập tức ngăn cản Tần Vũ, sau đó hét vào đám đông: "Đừng bốc đồng, có gì thì cũng bĩnh tĩnh lại."
Nhưng những đứa trẻ đói đến nỗi chúng không sợ bất cứ điều gì. Chúng chỉ lao vào Tần Vũ, những người lớn ở phía sau đã tận dụng khoảng trống để chen lấn vào.
Tần Vũ dáng người cường tráng, một chân đạp vào cửa, trừng mắt lớn và hét lên: "Ông đây chỉ sống một mình thôi đấy, đừng có đừng có ép buộc tôi!"
Đám đông chen nhau chạy đến cửa, chẳng có ai nghe hắn ta nói gì cả.
"Chú, chỉ cần cho cháu một bát cơm là được rồi..."
"CÚT!"
Khi một đứa trẻ tầm mười tuổi kéo mạnh Tần Vũ, đứa bé sau đó đã đập tay và chuẩn bị thoát ra, nhưng hắn không ngờ rằng đứa trẻ lại va vào đám đông, bước chân bước hụt vào khoảng không, sau đó ngã xuống..
"Ah!!!"
Một tiếng hét kinh hoàng của đứa trẻ xuất hiện, vang vọng rất lâu.
“Bịch!”
Tiếng của của cơ thể rơi xuống ngay lập tức vang lên từ tầng dưới.
Tần Vũ và Tiểu Trang lúng túng, thở hổn hển và nhìn vào lan can sắt một lúc, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Đám đông cũng im lặng, và cầu thang đã ổn định trở lại.
"Đứa trẻ...đứa trẻ đó ngã xuống rồi." Tiểu Trang dẫn đầu hét lên một tiếng.
Hàng chục người quay đầu nhìn xuống cầu thang, vẻ mặt đờ đẫn. Họ im lặng trong chưa đầy hai giây trước khi quay mặt lại với nhau, mẹ của đứa trẻ sững sờ rồi vội vã xuống lầu.
Tần Vũ sững người.
"Đồ ăn."
"Đứa trẻ đã ngã xuống rồi, nếu cậu ta không cho lương thực thì không cho cậu ta đi."
"Cướp hết đi."
"...!"
Tiếng hét làm rung chuyển cả bầu trời, và cũng chẳng có ai khác quay lại nhìn đứa trẻ bị rơi xuống ki cả. Những đứa trẻ lại tiếp tục chen lấn nhau.
Tiểu Trang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đám đông. Cậu ta biết rất rõ rằng nếu hôm nay cậu ta không làm ra một chút máu, cậu ta chắc chắn sẽ phải bỏ mạng, vì vậy cậu ta liếm môi và hét lên: "OK, mấy người trấu đấy. Thôi được rồi, nếu mấy người đã muốn thì...tôi sẽ cho mấy người."
Tần Vũ nắm lấy cánh tay của Tiểu Trang ngay lập tức, khẽ thì thầm: " Không thể cho họ được, một chút cũng không thể cho. "
Tiểu Trang nhìn vào đám người mênh mông bên ngoài cánh cửa, trừng mắt lớn, trả lời: "Thức ăn đã bị rò rỉ, và nếu cậu không cho họ một chút mật ngọt, nhóm người này chắc chắn sẽ không rời đi ."
"Cậu cho ngon cho ngọt sẽ còn rắc rối hơn." tần vũ vô cùng nhiêm túc mà đáp lại, nói: “Thà ranwgfg liều mạng cũng không thể đưa choi họ!”
"Nhảm nhí! " Quan điểm của Tiểu Trang và Tần Vũ là khác nhau, cậu nhấn mạnh:
“Cả hai chúng ta đều có thể nhẫn nhịn, nhưng có rất nhiều người ở đó, cậu có chắc chắn cậu làm cho họ bình tĩnh được không? Nếu cậu không thể làm được, sau đó chúng ta nhất định sẽ bị cướp hết sạch. Đôi mắt của họ đỏ hết lên rồi, cậu không thấy nó sao? "
“Cậu nghe tôi nói đi, tôi đi lấy một chút ra.”
"Tiểu Vũ, cậu không thấy sao? Đứa trẻ kia đã rơi ra mà bọn họ còn không quan tâm đến, họ đã mất hết nhân tính rồi... " Tiểu Trang kéo cánh tay của Tần Vũ, nhẹ nhàng nói: " Chúng ta đã đủ ăn rồi, có thể đổi tiền cũng đã đổi. Đưa cho họ một cái bát cơm chúng ta cũng không mất gì nhiều, tôi không muốn liều mình. Tôi có một phần ngũ cốc, và tôi có quyền quyết định sử dụng nó như thế nào.”
Tiểu Trang đứng thẳng, nhìn chằm chằm và hét vào người đàn ông dẫn đầu: "Khu vực quy hoạch có luật sinh tồn của khu vực quy hoạch, lấy gạo nhanh lên rồi cút đi, đừng có gây rắc rối nữa!"
Người đàn ông dẫn đầu gật đầu.
Tiểu Trang lùi lại, bước vào nhà và lấy một bát gạo lớn. Cậu ta đập mạnh xuống đất: "Cút đi."
Hàng chục người nhìn vào bát gạo trên mặt đất, tất cả đều có vẻ mặt tham lam, nhưng họ không chủ động bước tới lấy nó.
Người đàn ông dẫn đầu vẫn im lặng trong vài giây, sau đó lấy cái túi vải buộc ở quanh eo, rồi đổ một hơi đổ hết gạo vào trong đó.
"Cút đi!" Tiểu Trang không kiên nhẫn được xua đuổi.
Đám đông đứng yên ở cửa, người đàn ông dẫn đầu nhìn hai người họ, không hề rời đi ngay lập tức.
“Tôi bảo mấy người cút đi, nghe không hiểu sao?" Tiểu Trang cau mày.
Sau một hồi im lặng, trong đám đông không biết là ai đã hét lên: "Chết tiệt, cậu ta chỉ cho chúng ta một bát cơm, ít nhất cũng phải đầy một túi gạo chứ!"
"Hãy cho thêm một chút đi, có quá nhiều người, bao nhiêu đây căn bản là ăn không đủ no."
"Đưa thêm."
"Nếu không, chúng tôi sẽ cướp hết sạch."
"...!"
Tiếng la hét và chửi rủa một lần nữa lan khắp tòa nhà sáu tầng, lần này có cả người bí mật rút dao, vũ khí ra, liếc nhìn Tiểu Trang với vẻ mặt hả hê, vẻ mặt không hề biết ơn.
Người đàn ông dẫn đầu dang hai lòng bàn tay ra, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng thấy đất, những người này đang đói đến phát điên rồi, tôi không thể áp chế được. Bằng không thì cậu lấy gạo của cậu ra, chúng ta chia một nửa là được rồi."
"Đồ khốn ...! "Tiểu Trang nóng nảy, rút con dao ra từ trong lòng ngực.
"Làm gì? Tưởng dọa được bọn tôi sao?"
"Bọn tôi sợ chắc? Chúng tôi đằng nào cũng chết đói, còn sọ động dao động sao làm gì?"
"...!"
Mọi người không sợ Tiểu Trang, và bước vào nhà cùng với người đàn ông khỏe mạnh.
Tiểu Trang choáng váng, đứng đó mà không biết phải làm sao. Cậu ta rất muốn làm điều đó vào lúc này, nhưng cậu lại không có can đảm để làm dịu những kẻ đang ăn cướp thức ăn trước mặt cậu ta. Mà không làm điều đó, rõ ràng cậu không thể bảo vệ được những thứ của mình.
“Lạch cạch”
Lúc này, Tần Vũ rút ra một khẩu súng lục ba nòng cỡ lớn, dài khoảng 20cm từ trong tủ ra, sau đó xoay tay áo để lấy viên đạn ra.
Đám đông dừng lại theo bản năng sau khi nhìn thấy khẩu súng.
Tần Vũ kéo một túi ngũ cốc lớn ra khỏi tủ một cách lạnh lùng, ném nó xuống sàn, hét lên: "Gạo ở đây, các người hãy lấy nó nếu các người muốn."
Đám đông im lặng.
“Cậu đang dọa ai vậy?" Người đàn ông dẫn đầu hét lên với đôi mắt đỏ ngầu: “Không được ăn thì đằng nào cũng chết thôi, chúng tôi còn phải sợ cái khẩu súng đó sao?”
Tần Vũ ngoái cổ nhìn đối phương, tay trái chỉ vào túi đồ ăn và hét lên : "Thức ăn ở đây, chỉ cần anh có tay dài là có thể lấy được rồi, anh đi lên nha?!"
Người đàn ông dẫn đầu chỉ do dự trong nửa giây, sau đó quay lại và hét lên: "Chúng ta có nhiều người như vậy, cậu ta cũng chỉ có một khẩu súng, tôi không tin cậu ta có thể bắn được chết hết chúng ta.”
Nói xong, người đàn ông dẫn đầu bước tới, duỗi tay ra nắm lấy túi lương thực.
"BÀNG!"
Tiếng súng mạnh mẽ vang lên.
Người đàn ông dẫn đầu bay ra xa nửa mét, máu chảy trên sàn, trên ngực anh ta là một cái lỗ máu lớn.
Tần Vũ, cầm một khẩu súng trong tay phải của mình, hét lên một cách vô cảm. "Nếu các người không có thực phẩm để ăn, các người có thể bị bỏ đói đến chết trong một vài ngày. Nhưng bây giờ bất cứ ai đi lên đây lấy, người đó sẽ ra đi chỉ trong một giây."
Mọi người nghe vậy, tất cả nhìn nhau mà không nói lời nào.
"Tôi vẫn còn hai viên đạn, các người cso muốn thử chúng không?" Tần Vũ đột nhiên quát lớn hỏi.
Mọi người lùi lại hai bước.
Tần Vũ bước tới và cúi xuống, lấy đi chiếc túi quấn quanh eo của người đàn ông dẫn đầu vừa bị bắn kia, nói: "Tiểu Trang, lấy đồ đi, chúng ta rời khỏi đây."
Tiểu Trang ngay lập tức trở về phòng.
Tần Vũ hét lên với khẩu súng nằm trong tay phải: "Lập tức tránh ra, nhường đường cho tôi."
Đám đông không di chuyển.
Tần Vũ giơ tay và chĩa súng vào người gần mình nhất, hét lên: "Có để cho tôi đi hay không?"
Người đàn ông do dự trong nửa giây, rồi ngay lập tức tránh ra. [TruyenYY] Những người ỏn lại cũng theo đó tránh ra, tạo nên một con đường.
Năm phút sau, Tần Vũ đi xuống cầu thang và thấy người mẹ đang khóc với đứa trẻ bị ngã xuống.
Tần Vũ im lặng trong vài giây, đưa tay ra và ném gạo vừa lấy được từ chỗ người đàn ông khỏe mạnh và nói: "Họ sẽ xuống ngay lập tức, hãy giấu nó đi."
Người mẹ sửng sốt, lập hức cầm lấy túi gạo và nói: "Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều...... "
Tần Vũ dẫn theo Tiểu Trang và biến mất trong màn đêm một cách nhanh chóng.
...
Hơn ba giờ sáng, trên sa mạc Gobi bất tận, Tần Vũ ném lương thực cho Tiểu Trang và nói: "Hãy lấy đồ của cậu, chúng ta tách ra đi."
Tiểu Trang bối rối, khó hiểu mà hỏi: "Đến mức này sao? Chỉ là vừa đôi chúng ta có một chút không hieur ý nhau... Tôi không nghĩ mình có ..."
Tần Vũ ngắt lời: "Tiểu Trang, tôi sẽ đi đến Khu thứ chín....cậu hãy tự chăm sóc bản thân mình.”
Nói xong, Tần Vũ không có một chút lưu luyến nào mà quay người rời đi, đi đến một trạm dừng chân mới cảu cuộc đời mình- Đặc khu thứ chín.
...
Trong doanh trại quân đội ở phía bên trái của khu vực quy hoạch, một người da đen với hàm răng trắng hỏi bằng tiếng Hoa một cánh lưu loát: "Tôi vừa mới nghe thấy tiếng súng ở bên đó, có nên đi xem không?”
"Xem xem cái qq gì! Ngày nào ở đây mà chẳng có người đi cướp thức ăn, ngày nào chẳng có người chết! Xe của quân đội mà họ còn dám phục kích, chúng ta tuổi gì mà đi xem...!?”
----------oo0oo----------
Dịch giả: Lần đầu dịch truyện thể loại này, có gì sai sót thì vui lòng nói cho mình biết để mình còn sửa nha!
57
1
6 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
