TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 79
Chương 81.1: Ngoại Thánh

"Hai người các ngươi, một kẻ còn xui xẻo hơn kẻ kia!"

Chu Lâm lại một lần nữa hóa thành "Phân Phương tỷ" trông như gà nhúng nước, nàng thề trong thời gian ngắn tuyệt đối không cùng Tần Minh và Từ Thịnh vào núi nữa.

Sau khi trở về thành, Tần Minh bình tâm tĩnh khí, dù không phát hiện ra kẻ khả nghi nào, nhưng theo bản năng, hắn vẫn cảm thấy có điều bất ổn.

Gần khách sạn quả thật không có ai theo dõi, nhưng con chim Tứ Sắc Tước đậu trên mái hiên kia lại có gì đó không bình thường, cả con chim nhỏ màu đen trên nóc nhà cũng vậy.

Tần Minh thoáng chấn động, nếu những con chim này đều có vấn đề, chẳng phải hành tung của hắn đã bị nhìn thấu cả rồi sao?

Thật ra, hắn vẫn luôn cảnh giác với chim sẻ, quạ đen và những loài chim đặc thù khác, bởi từng chứng kiến những sinh vật này có lúc còn tinh ranh hơn cả con người.

Không ngờ, vài con chim sẻ bị hắn bỏ qua, trong mắt lại có ánh sáng mờ mờ như "tặc quang", rất không bình thường.

Tần Minh âm thầm quan sát, đem so với những con chim sẻ bình thường khác, quả nhiên có sáu con tỏ ra khá dị dạng, khác thường rõ rệt.

Từ sau lần tân sinh thứ tư, bản năng của hắn trở nên nhạy bén hơn, lần này hắn lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của chính mình. Hóa ra là hắn đang bị một đám "chim không đứng đắn" giám thị từng hành động.

"Chuyện này không phải do Từ Thịnh quanh năm đi đêm mà nhiễm phải thứ gì, mà là bản thân ta mới có vấn đề." Tần Minh đóng cửa sổ lại, trầm tư suy nghĩ, kẻ nào đang ngấm ngầm nhắm vào hắn?

Hắn cảm thấy thủ đoạn này quá yếu đuối, nếu thật sự là người tàn nhẫn, chắc chắn đã không kiêng dè gì, mà trực tiếp kéo đến đập chết hắn từ lâu rồi.

Ở giai đoạn này, Thôi gia tuyệt đối không muốn hắn chết bất ngờ. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tất cả mọi người sẽ cho rằng Thôi gia quá tàn nhẫn, vô tình và bội bạc.

Hơn nữa, Thôi gia cũng không muốn bất kỳ thế lực nào khác động vào hắn vào lúc này.

Xét từ góc độ đó, hiện giờ là thời điểm Tần Minh an toàn nhất.

"Có quyền thì phải dùng." Giờ trong tay hắn đang nắm một tấm lệnh bài cấp bậc rất cao, chuẩn bị mượn lực lượng thành Xích Hà để điều tra rõ ràng.

Đúng lúc này, một nam tử áo đen đến khách sạn, khách khí nói: "Tần công tử, thành chủ có lời mời."

Tần Minh đứng dậy, theo người đó đến thẳng phủ thành chủ.

Vẫn là gian phòng khách cổ kính ấy, bên trong bày các loại chuông biên, đỉnh ba chân, cùng nhiều món đồ đồng cổ. Lò hương vẫn đang chậm rãi tỏa khói, làn hương an thần nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí.

Mạnh Tinh Hải mỉm cười chào hắn: "Lại đây, thử chút trà đầu xuân năm nay. Là lá trà của cây trà già bên ngoài Lôi Hỏa Luyện Kim Điện, bị sét đánh nhiều lần, hôm nay vừa hái xong, sấy khô rồi đem pha."

Tần Minh hành lễ, ngồi xuống, vừa nhấp trà vừa trò chuyện cùng hắn. Hắn cảm nhận được lão Mạnh lần này nhiệt tình hơn trước rất nhiều.

Mạnh Tinh Hải mấy lần định mở lời, rồi lại thôi. Dù sao chuyện hắn định nhờ Tần Minh không đơn giản, nhất định sẽ đυ.ng tới một đám nhân vật quen mặt đến từ các thế gia.

Dù hắn có thủ đoạn che giấu dung mạo Tần Minh trong vài ngày, nhưng cảnh giới của thiếu niên này vẫn còn thấp, lại chiếm một danh ngạch kim giáp hộ vệ của Lê Thanh Nguyệt để tham gia đối kháng trong một tòa linh động kia, độ nguy hiểm rất cao.

Mạnh Tinh Hải trầm ngâm giây lát, cảm thấy vẫn còn thời gian, tạm thời không nên nói vội chuyện đám môn đồ Phương Ngoại sắp tranh đoạt vật kia trong truyền thuyết.

Hắn hỏi chuyện qua loa: "Ở thành Xích Hà có quen không? Có gặp phải vấn đề gì không?"

"Mạnh thúc, ta không khách khí đâu, thật sự có chuyện." Tần Minh đáp, "Ta bị người giám thị hành tung, suýt chút nữa gặp chuyện trong núi."

Mạnh Tinh Hải thầm nghĩ, tiểu tử này thật không biết giữ miệng, vừa nghe hỏi là lập tức tuôn ra hết.

Thế nhưng lần này hắn không thấy phiền, ngược lại còn thấy vui, nếu không nhắc tới chuyện của đám người Phương Ngoại kia thì hắn không nợ gì Tần Minh, có thể xem là báo đáp lại chút ân tình.

"Có chuyện như vậy à? Dám giở trò ở thành Xích Hà, phải tra rõ cho bằng được!" Mạnh Tinh Hải nghiêm mặt, phân phó tâm phúc lập tức điều tra.

"Đa tạ Mạnh thúc." Tần Minh đứng dậy, đích thân rót trà, thành khẩn cảm tạ.

"Khách sáo gì với ta." Mạnh Tinh Hải nhấp trà, rồi như tiện miệng hỏi: "Lần trước ngươi trúng sáu bảy đợt thiên quang, không bị thương gì sao?"

"Có bị chút thương, phải tĩnh dưỡng hai ngày mới khỏi." Tần Minh định kể thêm, nhưng chợt nhớ sau hai ngày đó hắn đã gặp Mạnh Tinh Hải rồi.

"Tiểu tử này còn giấu nghề với ta." Mạnh Tinh Hải bật cười: "Hai ngày đó nhất định là lúc ngươi đang tân sinh. Thật không thể xem thường, có thể chống được thiên quang ăn mòn, sau này nói không chừng còn cần ngươi hỗ trợ."

"Mạnh thúc cứ việc phân phó." Tần Minh nghiêm túc đáp.

"Không vội, cứ xem tình hình đã." Mạnh Tinh Hải xua tay, rồi thở dài nhìn Tần Minh: "Thiên phú của ngươi xuất chúng như vậy, nếu có hậu thuẫn của thế gia, không bị giới hạn bởi độ tuổi hoàng kim, để sớm bước vào con đường tân sinh, thì hiện tại hẳn đã có thể thiên quang ngoại phóng rồi."

"Ý thúc là... Ngoại Thánh?" Tần Minh hỏi.

"Giờ không còn dùng cách gọi đó nữa. Mật giáo hay Phương Ngoại chi nhân đều lấy làm trò cười, chế nhạo chúng ta là ‘ngoại sanh’." Mạnh Tinh Hải xúc động nói: "Nghĩ lại thời kỳ khai hoang, con đường tân sinh rực rỡ đến thế nào, lĩnh vực Ngoại Thánh từng huy hoàng cỡ nào. Nhưng giờ càng đi càng khó, càng đi càng hẹp."

Tần Minh gật đầu, nói: "Đây là con đường của người bình thường, muốn tiến lên chỉ có thể dựa vào thân thể dị biến. May mà các tiền bối đã nghiên cứu, giờ cảnh giới tân sinh cũng có thể khống chế được phần nào."

"Con đường này vô cùng gian nan." Mạnh Tinh Hải thở dài: "Sau khi vượt qua tân sinh, thân thể không thể tiếp tục biến dị nữa, chỉ có thể từng bước tiến lên."

Hắn nhìn Tần Minh, dặn dò: "Ngươi cố gắng tân sinh chín lần đi!"

Tần Minh sau khi khôi phục ký ức, tự nhiên hiểu rõ điều này.

Dù là thế gia ngàn năm, chín lần tân sinh cũng cực kỳ hiếm thấy. Tám lần đã là đỉnh cao, khó có thể vượt qua.

Hiểu đơn giản thì, một người có thể biến dị tám lần đã là cực hạn. Khi ấy chỉ có thể nhờ vào đại dược đột phá, khiến thiên quang ngoại hiển, bước vào lĩnh vực Ngoại Thánh. Từ đó có thể bắt giữ linh tính vật chất trong hư không mà tiến lên.

Trên thực tế, tân sinh bảy lần đã là giấc mộng cuối cùng của rất nhiều người. Sau đó nhờ đại dược khiến thiên quang ngoại hiển, mới có thể bước tiếp.

Tần Minh khiêm tốn nói: "Mạnh thúc quá khen rồi, chín lần tân sinh... nhiều năm rồi chưa từng có ai đạt được."

Mạnh Tinh Hải ánh mắt sáng rực: "Hiện chỉ có hai chúng ta, không cần khiêm tốn. Chỉ cần hiện tại ngươi có thể chống được sáu bảy đợt thiên quang, ta tin chắc ngươi có thiên phú tuyệt luân, có tư chất chín lần tân sinh."

Sau khi bệnh cũ ở đầu đã hoàn toàn bình phục, Tần Minh càng hiểu rõ hơn: muốn chín lần tân sinh, với người thường đúng là khó như lên trời.

Bởi vì, ngay từ lần tân sinh đầu tiên, yêu cầu đôi tay phải có lực gần ngàn cân, chỉ thế thôi đã có thể gọi là dị nhân thiếu niên rồi.

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.