TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 72.1: Thiếu Chút Nữa Đã Vùng Dậy

Vào thời điểm này, mặt đất bốc lên hơi nóng, nơi dã ngoại ánh sáng mưa bay tán loạn, ngay cả tầng mây đen kịt trên cao cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tiếng sấm mùa xuân đầu tiên vang lên, phương xa lấp ló ánh điện yếu ớt.

"Vù" một tiếng, bên cạnh Tần Minh đột nhiên xuất hiện một nhóm người, cả nam lẫn nữ, đồng loạt lao vào Lôi Hỏa Luyện Kim Điện, ai nấy đều vô cùng căng thẳng.

“Gấp cái gì chứ? Sấm mùa xuân mới chỉ bắt đầu chuyển động thôi, còn cách thời khắc ‘nổ’ thật sự một đoạn nữa. Thiên tượng biến hóa ra sao, còn phải xem địa quang.” Triệu lão đầu bảy mươi hai tuổi thật sự đã đến. Trước đây lão từng nói, năm nay sẽ liều một phen tại Lôi Hỏa Luyện Kim Điện, mong cây khô gặp được mùa xuân.

“Các ngươi vẫn còn quá trẻ, ngày thường không bước vào hỏa điền, không quan sát địa hà, chẳng phân biệt được tiết khí. Suối lửa ngủ đông dưới đất tuy đã dẫn động thiên tượng, nhưng vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.”

Một đám lão giả chậm rãi bước tới, người nào cũng đã khoác lên mình áo liệm, khiến đám tráng niên trong Lôi Hỏa Luyện Kim Điện không khỏi cảm thấy buồn bực, thật chẳng may mắn chút nào.

“Đừng vội, vẫn còn thời gian. Mọi người tranh thủ viết di ngôn đi, tiện thể ăn chút gì đó, uống vài ly rượu. Trước khi rời khỏi nhân thế cũng đừng để bản thân chịu thiệt. Cũng nên suy nghĩ kỹ, có thật sự muốn đi tìm cái chết hay không.”

Dưới sự dẫn đầu của Triệu lão đầu, hơn mười lão giả không chỉ mặc áo liệm mà còn đeo ngọc quý, mang theo những vật dụng yêu thích nhất, chuẩn bị mang theo “lên đường”.

“Các ngươi định mượn Lôi Hỏa Luyện Kim Điện để tự thiêu luôn sao?” Một đại hán râu ria xồm xoàm lên tiếng, tính khí không tốt, rõ ràng cảm thấy bị xúc phạm.

“Người trẻ tuổi, tức giận rồi hả? Lão phu không có ác ý đâu. Dựa theo kinh nghiệm những năm qua, mỗi lần như vậy mà sống sót được một người đã là hiếm có rồi. Xem chừng, chúng ta sắp thành bạn đồng hành trên đường hoàng tuyền, làm quen trước đi, tiện tạo chút mối quan hệ.”

Đám tráng niên bị những lời ấy làm cho tức nghẹn, nhưng nghĩ kỹ lại thì... cũng chẳng sai.

“Sớm biết thế thì ta cũng đeo vàng bạc trước, lỡ chết ở đây thì cũng không đến nỗi thiệt thân.” Một nam tử trẻ tuổi thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, một lão giả đã gần rụng hết răng quay ra ngoài điện hỏi: “Quan tài làm bằng gỗ Kim Ti Nam Mộc của ta mang tới chưa vậy?”

Đám tráng niên im lặng. Đám lão già này e là ngay cả vật bồi táng và mộ địa cũng đã sắp xếp đâu vào đấy.

“Đừng khách sáo, tới đây, cùng nhau uống vài chén, ăn miếng thịt. Chúng ta đều là ‘bạn cùng chết’, đều là người một nhà cả.” Một ông lão khác lên tiếng mời, đã cho người mang rượu ngon và món ăn tới.

Đám tráng niên càng thêm trầm mặc, cảm thấy bản thân thật không thể nào cởi mở như đám lão già kia. Họ coi cuộc đời như một giấc mộng lớn, thản nhiên đón nhận đoạn kết của chính mình.

“Các ngươi ngay cả áo liệm và quan tài cũng chuẩn bị xong cả rồi, đã biết không có hy vọng gì, vậy sao còn cố gắng? Không bị sét đánh chết, để thân thể còn nguyên vẹn không phải tốt hơn sao?”

“Không thử thì sao biết được? Vạn nhất thành công thì sao? Trên đời này, làm việc gì cũng có rủi ro, ai lại không muốn trở thành ‘một’ người ấy chứ?”

Cả đám người ngồi xuống, đếm qua thì tổng cộng có sáu mươi chín người, số lượng chẳng khác mấy so với mọi năm. Đã xác định là “bạn đồng tử”, ai nấy đều buông lỏng tinh thần, mặc kệ nam nữ già trẻ, cùng nhau ăn uống, có người còn bắt đầu kể lại chuyện cũ của mình.

Tần Minh liên tục nhìn ra ngoài kim điện. Người dọn xác mà Từ Thịnh tìm cho hắn rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Đừng làm lỡ đại sự. Hắn cảm thấy người kia không đáng tin lắm.

“Tiểu ca, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, sao lại tới liều mạng sớm thế?” Một lão giả lên tiếng hỏi.

Lúc này mái tóc dài đen nhánh của Tần Minh rối tung, che kín nửa khuôn mặt, lại thêm mặt mũi lấm lem, thế nhưng lão giả vẫn nhận ra hắn còn rất trẻ.

Tần Minh than: “Hết cách rồi, phương xa có cự thú ngàn năm đang lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, chẳng biết nó định làm gì. Nếu ta không nhanh chóng nâng cao cấp độ sinh mệnh, thì không thể nào nắm giữ vận mệnh của chính mình.”

Dù sao mọi người ở đây cũng sắp âm dương cách biệt, giờ hắn nói gì cũng chẳng quan trọng nữa.

“Thiếu niên, ngươi chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, sao lại cũng tới đây?” Triệu lão đầu lại hỏi một thiếu niên chất phác bên cạnh.

Thiếu niên tên Tiền Thành ngơ ngác đáp: “Bọn họ nói ta ngốc, cứ bắt nạt ta, ép ta làm việc nặng. Ta không muốn bị người khác lấy chân đạp mặt nữa. Bà nội đã qua đời, chỉ còn lại một mình ta, nên ta tới đây thử vận may.”

“Chuyện này... Haizz! Hài tử, rời khỏi nơi này đi, có thể tới nhà ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi việc chăn ngựa.” Triệu lão đầu nói.

“Không được. Được người thương hại thì tình nghĩa kiểu gì cũng bị thời gian làm phai mòn.” Tiền Thành đáp, giọng bình thản.

Tần Minh hơi kinh ngạc, cảm thấy cậu thiếu niên này không ngốc chút nào.

“Sấm mùa xuân đã vang, sao còn chưa đánh xuống? Thật là tra tấn người mà!” Một đại hán hung hãn cằn nhằn, trên mặt có hình xăm, trông chẳng khác gì phạm nhân.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, hắn mở miệng: “Đừng nhìn nữa, ta chính là tử tù, bị đưa tới để gánh sét thay người khác. Nếu sống sót, cũng không cần bị chém đầu nữa.”

“Đây là dược nhân à, thịt lôi!” Một lão giả thì thào.

“Ngươi nói gì đó?” Đại hán hỏi, giọng đanh lại.

“Bao năm qua, quý tộc đều làm vậy cả. Đưa tử tù vào, ít nhiều vẫn giữ lại chút thiên quang. Sau đó mang thi thể về, đem cho dị loại ăn.”

“Cũng chưa chắc cho dị loại ăn đâu. Nếu răng còn tốt, đủ mạnh, nói không chừng... chính quý tộc cũng ăn đấy.”

Khi đại hán hung hãn nghe tới đây, cả người liền mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất, thấy còn thê thảm hơn chờ bị xử chém.

Tốt lắm, đầu tiên là bị sét đánh, sau đó không phải cho dị loại ăn, mà là vào bụng quý tộc? Thật quá bi ai!

“Không được! Ta không làm nữa! Ta muốn rời khỏi Lôi Hỏa Luyện Kim Điện!” Hắn hét lớn đứng bật dậy.

“Ngươi hét cái gì? Người nhà ngươi đã nhận tiền, con trai ngươi cũng đã được vào học đường, ngươi còn muốn lật lọng sao?” Phía xa có người lạnh lùng bước tới.

Đại hán thất thần ngồi xuống, không nói gì nữa.

Hiển nhiên, hắn không phải trường hợp cá biệt. Trong Lôi Hỏa Luyện Kim Điện còn có hơn mười người mặt mày xám ngoét như tro tàn, đều bị quý tộc hoặc kẻ có tiền đưa vào.

Sau khi ăn uống no nê, Tần Minh lại lần mò trong “biển cảm xúc” màu đen để tìm trân bảo. Không tìm thấy cũng chẳng sao, bởi hắn phát hiện loại “sóng biển” này có thể rèn luyện ý thức lực.

“Hả?” Khi không còn chú ý quá mức, chỉ xem việc cộng hưởng như một cách tu hành, bất ngờ xuất hiện dị biến, hắn chạm phải một gợn sóng vô cùng mạnh mẽ.

Trong biển cảm xúc đen ngòm ấy, một nam tử trẻ tuổi đang rống giận, toàn thân bắn ra ánh bạc nhàn nhạt...

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.