TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4.2

Tình cảnh của Mã Dương cũng không khá hơn. Vừa mới ló đầu lên khỏi lớp tuyết, hắn đã bị Tần Minh đá một cú thẳng vào mũi. Cơn đau xen lẫn cảm giác buốt nhói khiến hắn không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lăn lộn dưới nền tuyết.

Vương Hữu Bình nghe thấy động tĩnh bất thường, sợ hãi chui sâu vào trong tuyết, không dám thò đầu ra. Nhưng hắn lại bất ngờ cảm nhận được cơn đau nhói nơi lưng, xiên sắt sắc bén đâm xuyên qua lớp quần áo, khiến máu bắt đầu chảy ra.

"Đừng... đừng gϊếŧ ta." Hắn run rẩy nói, môi cũng run lập cập. Điều càng khiến hắn xấu hổ và nhục nhã là, hắn đã sợ tới mức tè ra quần, chỉ sợ mình bị đâm thủng tim.

Tần Minh cũng không định lấy mạng hắn. Dựa vào cảm giác, hắn chỉ đâm thủng da thịt, vừa đủ để máu rỉ ra.

Sau đó, hắn lôi Vương Hữu Bình ra ngoài, nhấc chân đá bay hắn ra xa ba mét, ngã sóng soài vào đống tuyết.

"Tần... Minh..."

"Minh ca, chúng ta là người cùng thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, xin hạ thủ lưu tình, lần này bọn ta sai rồi."

Ba người, sau khi thấy rõ là ai, lại nhìn thấy trong tay Tần Minh cầm cây xiên sắt sáng loáng, lập tức run rẩy sợ hãi.

Thực ra, trên người chúng đều mang theo dao và gậy gộc, nhưng đối mặt với vẻ hung hãn và sát khí đằng đằng của Tần Minh, trong lòng chúng tràn ngập sợ hãi. Lại thêm việc đang bị thương, bọn chúng vốn hèn nhát, không dám phản kháng.

Ngày thường bọn chúng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, gặp phải người cứng rắn liền không dám làm càn.

Hành vi của ba kẻ này tuy đáng giận, nhưng Tần Minh cũng chưa đến mức vì thế mà gϊếŧ người. Một trận "giáo huấn" thì không thể tránh được. Hắn dùng xiên sắt chọc vào người bọn chúng, bắt chúng ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất.

Sau đó, hắn cho chúng một trận đòn để vận động gân cốt.

Cuối cùng, ba người mặt mũi bầm dập, miệng đầy máu, kêu la thảm thiết suốt một hồi lâu mới được tha đi sau một trận cảnh cáo nghiêm khắc.

Tần Minh cảm thấy, loại người này ngoài cứng trong yếu, căn bản không có gan làm chuyện ác lớn, cũng chẳng có thực lực ấy. Đánh cho một trận để nhớ đời là đủ.

Cùng lúc đó, bên ngoài cánh rừng nơi Tần Minh từng giằng co với sinh vật biến dị, một con lừa đang thong thả tiến lại từ vùng đất trống xa xa, tựa hồ đã rất quen thuộc với lối đi, hướng thẳng vào trong núi.

Trên lưng lừa lại có một con chồn trắng muốt như tuyết, không lẫn một sợi lông tạp. Trong thời đại mặt trời lặn không mọc lại này, sinh vật màu trắng lại càng hiếm hoi.

Nó không hề hiếu động như những con vật nhỏ thông thường, ngược lại, rất trầm tĩnh, thậm chí có thể gọi là "già dặn", ngồi xếp bằng trên lưng lừa, cưỡi ngược, mặt quay về phía sau.

Khí chất của nó cũng chẳng giống động vật hoang dã, trái lại, thần thái cực kỳ ổn trọng, đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ cùng lừa vượt núi băng đồng.

Sinh vật biến dị từng bị Tần Minh ép lui, khi thấy con lừa và chồn tiến lại gần, ban đầu định lao ra, nhưng ngay khi nhận ra con chồn trắng tuyết trên lưng lừa, nó lập tức khựng lại. Cuối cùng, sinh vật ấy rụt người lẩn vào rừng rậm, vùi mình dưới lớp tuyết dày, toàn thân khẽ run lên.

Con lừa chỉ liếc nó một cái, không hề hoảng sợ, thong dong chở chồn trắng đi sâu vào trong núi.

...

"Hỏa tuyền" đã ở ngay trước mắt, hai cây đen trắng đung đưa lay động.

Tần Minh lập tức tăng tốc, chẳng bao lâu đã về tới cổng thôn, lòng hắn cũng hoàn toàn thả lỏng.

"Tần Minh đã trở về!" Một người đang chẻ củi, ngẩng đầu lên vừa vặn trông thấy hắn.

Rất nhanh, mấy cánh cổng sân ven đường đều mở ra.

Chuyện Tần Minh một mình ra ngoài mạo hiểm đã sớm lan truyền khắp nơi. Ai nấy đều suy đoán hắn liệu có thể sống sót trở về, có thu hoạch gì hay không.

"Thiển dạ vừa đến mà đã mang đủ đồ ra ngoài..."

Thôn Song Thụ vốn không lớn, thôn dân nghe động liền túa ra.

Nhà nhà đều có "thái dương thạch", tỏa ánh sáng như lửa, khiến con đường cũng sáng lên đôi phần.

Khi nhìn thấy trên xiên săn của Tần Minh treo lủng lẳng một con sóc đỏ, mọi người lập tức im lặng như tờ.

Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ.

Lục Trạch bước nhanh tới, thấy Tần Minh bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng yên ổn.

Hắn là người chất phác, bèn phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Đều nói ngươi vào núi săn gấu, kết quả lại bắt được... một con sóc?"

"Ta còn lục soát luôn nhà nó." Tần Minh cười đáp.

Mọi người chú ý tới túi da thú hắn đeo bên người, lập tức hiểu bên trong chứa vật gì, trong mắt đều lộ vẻ thèm thuồng.

Ngay sau đó, họ phát hiện bộ lông đỏ rực của con sóc đang phát sáng, đây rõ ràng là sinh vật biến dị, giá trị không hề nhỏ.

"Chuyến này ngươi không chỉ an toàn trở về, mà thu hoạch còn lớn." Lưu lão đầu đứng ở cổng thôn tấm tắc khen.

Một số thôn dân liền tranh thủ hỏi thăm tình hình bên ngoài có an toàn hay không.

Tần Minh thành thật kể lại những gì mình đã trải qua, không dám dối gạt láng giềng. Bởi nếu không cẩn thận, rất dễ dẫn tới án mạng.

Nghe hắn nhắc tới việc bên ngoài rừng núi xuất hiện sinh vật biến dị nguy hiểm, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Trong thời gian tới, e rằng chẳng ai dám đơn độc ra ngoài.

Sau đó, Tần Minh cũng không giấu giếm chuyện của ba tên Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình, lập tức khiến cả thôn, từ già tới trẻ, phẫn nộ không thôi.

"Thật không biết xấu hổ! Chính mình không dám vào núi, còn muốn giở trò với người cùng thôn, không chỉ định chặn đường mà còn muốn hại mạng người ta?"

Ba tên kia đang dìu nhau khập khiễng bước tới cổng thôn, vừa ló mặt ra đã bị Lục Trạch dẫn người đánh cho một trận tơi bời.

"Lục ca, Dương thúc, Lưu đại gia, đừng đánh nữa, cứu mạng a!" Ba người nước mũi lẫn máu đông lại trên mặt, kêu gào thảm thiết. Chủ yếu bởi ngày thường chúng đã đắc tội không ít người, ai ai cũng muốn trút giận.

Tần Minh thì chia cho mỗi đứa trẻ trên đường một nắm lớn quả hạch, lập tức khiến lũ nhỏ reo hò ầm trời.

Sau đó, hắn thấy Chu bà bà sắc mặt tái nhợt, đang dựa người vào cổng sân, bèn nhanh chóng bước tới, không nói nhiều, để lại cho bà ít lương khô.

...

"Tiểu thúc, thúc lợi hại thật! Quả óc chó ngon quá, hạt thông cũng thơm ơi là thơm!"

Trong nhà Tần Minh, Văn Duệ không tiếc lời khen ngợi, vui vẻ nếm thử đủ loại quả khô, cái miệng nhỏ nhắn gần như không thể ngừng lại.

"Mứt táo... ngon... ngọt." Tiểu Văn Huy, mới hơn hai tuổi, líu lo nói, vừa ăn mứt táo đỏ hấp chín giã nhuyễn, vừa hôn chụt một cái lên má Tần Minh.

Bên cạnh, con sóc đỏ bị treo trên xiên săn từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, nó đã nhìn thấy mấy người đang lục lọi "của cải" của mình, lập tức tuyệt vọng không thôi.

"Không hổ là sinh linh biến dị, thật chăm chỉ và tháo vát, cất giữ được hơn ba mươi cân lương thực." Lương Uyển Thanh tán thưởng.

Con sóc đỏ trợn tròn mắt, hận không thể phun ra lửa.

Lúc này, Lục Trạch bỗng nghiêm túc nói: "Tiểu Tần, ta thấy thân thể ngươi đã hồi phục khá nhiều, nên nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện tân sinh rồi."

1

0

3 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.