0 chữ
Chương 24
Chương 26.1: Ký Ức Phai Nhạt Tái Hiện
Tần Minh chú ý tới, khi còn bé mình ăn mặc không tốt lắm, bất quá rất nhanh hắn liền bị quyển sách kia hấp dẫn.
Sách cổ rất mỏng, sau khi mở ra bên trong đúng là sách lụa.
Bìa da thú của nó hẳn là sau này mới đóng lên, màu sắc ảm đạm, tính chất thô ráp cứng cỏi, dùng để chống đỡ năm tháng ăn mòn, bảo hộ lấy kinh văn chân chính.
Trên trang đầu tiên ghi lại "con đường hoang dã" mà Tần Minh quen thuộc, hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, có tiếng nói nhỏ vang lên, đang đọc những văn tự dày đặc kia.
Sau đó, bàn tay mang theo vết chai kia lại mở ra tờ thứ hai, kiểu chữ vẫn rất nhỏ, bên trên được nối tiếp, trong đó có một phần là văn tự và đồ án mới, việc này lập tức thu hút sự chú ý của Tần Minh, nhanh chóng ghi nhớ.
Có lẽ căn bản không cần nhớ, đây là ký ức khi hắn còn bé phai màu, hắn đang trải qua tân sinh lần thứ hai, tố chất thân thể tăng lên trên diện rộng, tinh thần ý thức cũng theo đó mạnh lên, đang phủi đi bụi bậm thời gian, để cho hắn lần nữa nhìn thấy hình ảnh trước kia, một lần nữa nhớ tới sách lụa ghi lại vốn đã xem qua.
Nửa mê nửa tỉnh, Tần Minh muốn lật sang trang thứ ba, nhưng không thể như nguyện, bàn tay to kia chưa từng giúp hắn mở ra.
Lúc này, hắn cẩn thận đánh giá sách lụa được da thú cứng cỏi bảo vệ.
Trải qua năm tháng mài giũa, nó sớm đã không còn vẻ sáng rọi ban đầu nữa, mà thay vào đó là màu vàng, tản ra vẻ đẹp tang thương, cũng tích lũy hơi thở dày nặng của lịch sử.
Nó xác thực rất mỏng, đoán chừng chỉ có một hai chục trang.
Tần Minh nhiều lần thử lật xem, nhưng thủy chung không cách nào mở ra trang thứ ba.
Hắn không tiếp tục nữa, mà là xuyên qua thời gian loang lổ, cẩn thận đánh giá mình lúc còn nhỏ, bóng người nho nhỏ kia mặc quần áo cũ nát.
Cho dù là khi đã mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Tần Minh cũng có chút xúc động, thì ra khi còn bé mình đã trải qua cuộc sống rất nghèo khó, trên bộ quần áo vốn đã phai màu còn có một ít miếng vá, ống tay áo sớm đã bị mài mòn, cúi đầu nhìn xuống, trên đôi giày nhỏ đều có lỗ thủng.
Hắn khẽ than, nghĩ tới chính mình sau này, kỳ thực thời niên thiếu cũng sống không được tốt, từng bị cước, từng chịu đói, trên người có máu có vết thương, hai năm trước lưu lạc đến ngoài trấn Ngân Đằng rồi ngã bệnh, bị người mang về thôn Song Thụ.
"Năm 14 tuổi..." Tần Minh sờ lên đầu mình, nơi gần sau gáy từng có một vết thương, chảy rất nhiều máu.
Hắn phát hiện mình đã tỉnh, cũng không phải đang ở trong mộng sờ về phía đầu, ngón tay của hắn xuyên qua mái tóc đen, chạm đến nơi đã từng đẫm máu.
Nơi đó đã không còn vết sẹo, hẳn là ở lần đầu tiên tân sinh liền biến mất.
"Ta khi còn nhỏ, ta năm mười bốn tuổi, hai tiết điểm đặc thù, ký ức vô cùng đứt đoạn, mấy gương mặt phai màu kia thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của ta."
Chính vào năm mười bốn tuổi, hắn phiêu bạt khắp nơi, trải qua trắc trở, hiện giờ mới trưởng thành hơn những người đồng trang lứa một chút.
Tần Minh nhìn ra phía ngoài, bóng đêm dày đặc dần dần tan đi.
Hắn đi vào trong sân, hít sâu một hơi hàn khí lạnh như băng, lại nhớ lại một lần ký ức khi còn bé, ghi chép rõ ràng hai trang đầu trên sách lụa.
Sau đó, hắn đem động tác trước kia chưa từng luyện qua, còn có phương pháp điều tiết hô hấp cùng tinh thần, đều vào lúc này bày ra, nghiêm túc nghiền ngẫm và nghiên cứu.
Rất lâu sau hắn mới dừng lại, thân thể vẫn nóng hổi như cũ, nhưng không phát sáng, thoạt nhìn tương đối bình thường.
"Cái bàn tay thô ráp kia..." Tần Minh nhớ lại, ống tay áo của bàn tay to kia đã bị mài mòn rất nhiều, trên tay đầy vết chai, nói rõ hắn khi còn nhỏ sống cuộc sống nghèo khó, hoàn cảnh hiện tại còn tốt hơn nhiều.
Cái gọi là "đại thủ", đó là ở trong mắt mình khi còn bé cảm thấy rất lớn, rất có lực lượng cùng cảm giác an toàn.
Hắn thật muốn nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia cùng bàn tay lớn nắm chặt lấy nhau, đền bù tiếc nuối hắn nhiều năm như vậy cũng không thấy được người thân.
"Tân sinh lần hai còn chưa kết thúc, đêm nay tiếp tục ăn Huyết Xà ẩn chứa vật chất linh tính, khi tố chất thân thể tăng lên, lực lượng tâm linh cũng sẽ mạnh lên theo, có lẽ còn có thể ở trong tiềm thức mộng cảnh nhìn thấy quá khứ, hiện ra càng nhiều ký ức ấu niên đã phai màu."
Tần Minh nghĩ tới những chuyện này thì thần thái trở nên sáng láng, tinh lực dồi dào, hắn cầm một chiếc cối xay đá lên ước lượng, cảm giác rất nhẹ nhàng!
Hắn đại khái đánh giá, mình bây giờ có thể nâng một ngàn năm trăm cân.
Khi trời gần sáng, Tần Minh rửa ráy thân thể nóng lên một lần, hôm nay hắn không định vào núi săn bắn, muốn ở trong nhà nghiên cứu sách lụa kinh văn mới có được.
"Vì sao nói luyện không thành?" Hắn hi vọng sau khi đêm khuya đến, có thể nhìn thấy nguyên nhân trong mộng cảnh.
Rất rõ ràng sách lụa lai lịch không nhỏ, từng bị người cẩn thận bảo tồn, sợ bị hao tổn.
Gió tuyết ngừng, bóng đêm cũng vì vậy mà trở nên mờ đi một chút, đây cũng là "trời nắng" trong thời đại không có mặt trời.
Tần Minh nghiên cứu kỹ sách lụa, tuy rằng chỉ thấy có hai trang, nhưng trên đó ghi chép chi chít, văn tự và đồ án rất nhỏ rất nhiều, trang thứ hai có hơn phân nửa nội dung đối với hắn hiện tại mà nói là một thứ hoàn toàn mới, hồi ức tái hiện ra cần phải cẩn thận nghiền ngẫm, luyện thông luyện thấu.
"Rất tinh diệu, đáng tiếc, không thể so sánh với Minh Tưởng Thuật trung cấp cùng với Ý Khí Công cao cấp, không biết cấp độ chính xác của nó."
Ở nơi xa xôi này, Tần Minh thiếu phương pháp tân sinh, ngoại trừ sách lụa, hắn chỉ đọc qua sơ giải Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật truyền lưu rộng rãi.
Trên sách lụa nhắc tới "Thiên Quang", nhưng rất giản lược sơ lược, hơn nữa không viết như thế nào luyện ra "Thiên Quang Kính", càng không có khả năng có "Như Lai Kính" được người vô cùng tôn sùng.
Tần Minh nhíu mày, sách lụa không thể nghi ngờ là bất phàm, nhưng vì sao không có tiến hành trình bày cặn kẽ đối với Thiên Quang vô cùng quan trọng?
Hắn cẩn thận đọc lại, diễn luyện nhiều lần trong sân, cuối cùng có một vài suy đoán, sách lụa cố gắng dùng bút mực ngắn gọn nhất nói ra càng nhiều thứ hơn, cứ kiên trì luyện tiếp như vậy, trong thân thể máu thịt tự nhiên sẽ sinh ra Thiên Quang, do đó cường tráng tinh khí thần.
Chỉ là Thiên Quang Kính kia, đích xác không có đề cập làm sao luyện ra.
"Sách lụa tựa hồ đang giảng giải về sự tăng lên của cấp độ sinh mệnh, không có thủ đoạn hộ đạo cụ thể?" Suy đoán này làm cho Tần Minh có chút mơ hồ.
Buổi chiều, lúc trời sáng nhất, Tần Minh day day huyệt Thái Dương, nghiên cứu nửa ngày, tinh thần của hắn có chút mỏi mệt, bất quá hắn hẳn là đã triệt để hiểu được nội dung mới trên sách lụa.
Khi hắn lần nữa diễn luyện, linh hoạt trôi chảy, cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, ánh mắt chuyên chú mà trong suốt, sợi tóc tung bay, cả người hiển thị rõ dáng vẻ tự nhiên tiêu sái.
Sách cổ rất mỏng, sau khi mở ra bên trong đúng là sách lụa.
Bìa da thú của nó hẳn là sau này mới đóng lên, màu sắc ảm đạm, tính chất thô ráp cứng cỏi, dùng để chống đỡ năm tháng ăn mòn, bảo hộ lấy kinh văn chân chính.
Trên trang đầu tiên ghi lại "con đường hoang dã" mà Tần Minh quen thuộc, hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, có tiếng nói nhỏ vang lên, đang đọc những văn tự dày đặc kia.
Sau đó, bàn tay mang theo vết chai kia lại mở ra tờ thứ hai, kiểu chữ vẫn rất nhỏ, bên trên được nối tiếp, trong đó có một phần là văn tự và đồ án mới, việc này lập tức thu hút sự chú ý của Tần Minh, nhanh chóng ghi nhớ.
Có lẽ căn bản không cần nhớ, đây là ký ức khi hắn còn bé phai màu, hắn đang trải qua tân sinh lần thứ hai, tố chất thân thể tăng lên trên diện rộng, tinh thần ý thức cũng theo đó mạnh lên, đang phủi đi bụi bậm thời gian, để cho hắn lần nữa nhìn thấy hình ảnh trước kia, một lần nữa nhớ tới sách lụa ghi lại vốn đã xem qua.
Lúc này, hắn cẩn thận đánh giá sách lụa được da thú cứng cỏi bảo vệ.
Trải qua năm tháng mài giũa, nó sớm đã không còn vẻ sáng rọi ban đầu nữa, mà thay vào đó là màu vàng, tản ra vẻ đẹp tang thương, cũng tích lũy hơi thở dày nặng của lịch sử.
Nó xác thực rất mỏng, đoán chừng chỉ có một hai chục trang.
Tần Minh nhiều lần thử lật xem, nhưng thủy chung không cách nào mở ra trang thứ ba.
Hắn không tiếp tục nữa, mà là xuyên qua thời gian loang lổ, cẩn thận đánh giá mình lúc còn nhỏ, bóng người nho nhỏ kia mặc quần áo cũ nát.
Cho dù là khi đã mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Tần Minh cũng có chút xúc động, thì ra khi còn bé mình đã trải qua cuộc sống rất nghèo khó, trên bộ quần áo vốn đã phai màu còn có một ít miếng vá, ống tay áo sớm đã bị mài mòn, cúi đầu nhìn xuống, trên đôi giày nhỏ đều có lỗ thủng.
"Năm 14 tuổi..." Tần Minh sờ lên đầu mình, nơi gần sau gáy từng có một vết thương, chảy rất nhiều máu.
Hắn phát hiện mình đã tỉnh, cũng không phải đang ở trong mộng sờ về phía đầu, ngón tay của hắn xuyên qua mái tóc đen, chạm đến nơi đã từng đẫm máu.
Nơi đó đã không còn vết sẹo, hẳn là ở lần đầu tiên tân sinh liền biến mất.
"Ta khi còn nhỏ, ta năm mười bốn tuổi, hai tiết điểm đặc thù, ký ức vô cùng đứt đoạn, mấy gương mặt phai màu kia thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của ta."
Chính vào năm mười bốn tuổi, hắn phiêu bạt khắp nơi, trải qua trắc trở, hiện giờ mới trưởng thành hơn những người đồng trang lứa một chút.
Hắn đi vào trong sân, hít sâu một hơi hàn khí lạnh như băng, lại nhớ lại một lần ký ức khi còn bé, ghi chép rõ ràng hai trang đầu trên sách lụa.
Sau đó, hắn đem động tác trước kia chưa từng luyện qua, còn có phương pháp điều tiết hô hấp cùng tinh thần, đều vào lúc này bày ra, nghiêm túc nghiền ngẫm và nghiên cứu.
Rất lâu sau hắn mới dừng lại, thân thể vẫn nóng hổi như cũ, nhưng không phát sáng, thoạt nhìn tương đối bình thường.
"Cái bàn tay thô ráp kia..." Tần Minh nhớ lại, ống tay áo của bàn tay to kia đã bị mài mòn rất nhiều, trên tay đầy vết chai, nói rõ hắn khi còn nhỏ sống cuộc sống nghèo khó, hoàn cảnh hiện tại còn tốt hơn nhiều.
Cái gọi là "đại thủ", đó là ở trong mắt mình khi còn bé cảm thấy rất lớn, rất có lực lượng cùng cảm giác an toàn.
Hắn thật muốn nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia cùng bàn tay lớn nắm chặt lấy nhau, đền bù tiếc nuối hắn nhiều năm như vậy cũng không thấy được người thân.
"Tân sinh lần hai còn chưa kết thúc, đêm nay tiếp tục ăn Huyết Xà ẩn chứa vật chất linh tính, khi tố chất thân thể tăng lên, lực lượng tâm linh cũng sẽ mạnh lên theo, có lẽ còn có thể ở trong tiềm thức mộng cảnh nhìn thấy quá khứ, hiện ra càng nhiều ký ức ấu niên đã phai màu."
Tần Minh nghĩ tới những chuyện này thì thần thái trở nên sáng láng, tinh lực dồi dào, hắn cầm một chiếc cối xay đá lên ước lượng, cảm giác rất nhẹ nhàng!
Hắn đại khái đánh giá, mình bây giờ có thể nâng một ngàn năm trăm cân.
Khi trời gần sáng, Tần Minh rửa ráy thân thể nóng lên một lần, hôm nay hắn không định vào núi săn bắn, muốn ở trong nhà nghiên cứu sách lụa kinh văn mới có được.
"Vì sao nói luyện không thành?" Hắn hi vọng sau khi đêm khuya đến, có thể nhìn thấy nguyên nhân trong mộng cảnh.
Rất rõ ràng sách lụa lai lịch không nhỏ, từng bị người cẩn thận bảo tồn, sợ bị hao tổn.
Gió tuyết ngừng, bóng đêm cũng vì vậy mà trở nên mờ đi một chút, đây cũng là "trời nắng" trong thời đại không có mặt trời.
Tần Minh nghiên cứu kỹ sách lụa, tuy rằng chỉ thấy có hai trang, nhưng trên đó ghi chép chi chít, văn tự và đồ án rất nhỏ rất nhiều, trang thứ hai có hơn phân nửa nội dung đối với hắn hiện tại mà nói là một thứ hoàn toàn mới, hồi ức tái hiện ra cần phải cẩn thận nghiền ngẫm, luyện thông luyện thấu.
"Rất tinh diệu, đáng tiếc, không thể so sánh với Minh Tưởng Thuật trung cấp cùng với Ý Khí Công cao cấp, không biết cấp độ chính xác của nó."
Ở nơi xa xôi này, Tần Minh thiếu phương pháp tân sinh, ngoại trừ sách lụa, hắn chỉ đọc qua sơ giải Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật truyền lưu rộng rãi.
Trên sách lụa nhắc tới "Thiên Quang", nhưng rất giản lược sơ lược, hơn nữa không viết như thế nào luyện ra "Thiên Quang Kính", càng không có khả năng có "Như Lai Kính" được người vô cùng tôn sùng.
Tần Minh nhíu mày, sách lụa không thể nghi ngờ là bất phàm, nhưng vì sao không có tiến hành trình bày cặn kẽ đối với Thiên Quang vô cùng quan trọng?
Hắn cẩn thận đọc lại, diễn luyện nhiều lần trong sân, cuối cùng có một vài suy đoán, sách lụa cố gắng dùng bút mực ngắn gọn nhất nói ra càng nhiều thứ hơn, cứ kiên trì luyện tiếp như vậy, trong thân thể máu thịt tự nhiên sẽ sinh ra Thiên Quang, do đó cường tráng tinh khí thần.
Chỉ là Thiên Quang Kính kia, đích xác không có đề cập làm sao luyện ra.
"Sách lụa tựa hồ đang giảng giải về sự tăng lên của cấp độ sinh mệnh, không có thủ đoạn hộ đạo cụ thể?" Suy đoán này làm cho Tần Minh có chút mơ hồ.
Buổi chiều, lúc trời sáng nhất, Tần Minh day day huyệt Thái Dương, nghiên cứu nửa ngày, tinh thần của hắn có chút mỏi mệt, bất quá hắn hẳn là đã triệt để hiểu được nội dung mới trên sách lụa.
Khi hắn lần nữa diễn luyện, linh hoạt trôi chảy, cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, ánh mắt chuyên chú mà trong suốt, sợi tóc tung bay, cả người hiển thị rõ dáng vẻ tự nhiên tiêu sái.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
