0 chữ
Chương 16
Chương 16.1: Diệt Địch
Vượn tuyết bị một đao chém làm hai đoạn, một màn này làm Thiệu Thừa Phong và Phùng Dịch An kinh hãi, không tự chủ được lui về phía sau, lần nữa hoài nghi, tổ trưởng thật sự có thể đối phó hắn sao?
Sắc mặt Phó Ân Đào khẽ biến, nhưng tấn công vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, lợi dụng sơ hở mà Tần Minh nghiêng người né tránh vượn tuyết, trường đao sáng như tuyết bổ ra gió tuyết, chém về phía trước, sức mạnh vô cùng lớn.
Tần Minh dường như đã dự đoán được trước, tay trái cầm thiết thương đón đỡ ở phía sau, dùng tư thái đeo thương đưa lưng về phía hắn, tiếp theo tung người nhảy lên, mượn một đao nặng nề hung mãnh bổ vào cán thương sắt của Phó Ân Đào, tăng tốc xông về phía trước.
Người bình thường không dám làm như thế, bởi vì dù không bị chém chết tại chỗ thì cũng sẽ bị kình lực cường mãnh kia chấn thương, thậm chí còn ho ra đầy máu.
Tần Minh không hề hấn gì, thân hình nhảy lên đã đến gần mục tiêu.
Tên tuần sơn giả thân thể to lớn kia lông tóc dựng đứng, đối phương đây là hướng về phía hắn, hung mãnh như cự thú trong núi, sau khi hạ xuống ánh đao sáng như tuyết trực tiếp chém tới.
Hắn lập tức vung đao phản kích, muốn cùng đối phương so đao đối công, nhưng trong nháy mắt hắn liền cảm giác sắp nắm không được chuôi đao, lực đạo của đối phương quá lớn.
Hai lần va chạm ngắn ngủi mà dồn dập, phần thịt mềm giữa năm ngón tay hắn liền bị đánh nứt, máu tươi chảy dài, nhuộm đỏ chuôi đao, đã không còn sức cầm đao.
Phập!
Dưới ánh lửa Hỏa Tuyền, một ánh đao sáng lóa xẹt qua, đầu của hắn bị chém bay ra ngoài, thân thể đổ ầm xuống đất.
Tần Minh quay phắt người lại, hắn dùng thiết thương ngăn cản trường đao của Phó Ân Đào, sát khí đằng đằng nhìn về phía Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong.
Hai người phía sau trong lòng hoảng hốt, ngày thường bọn họ cũng là hạng người tàn nhẫn, tâm địa như sài lang, âm hiểm ác độc có thủ đoạn, nhưng thiếu niên trước mắt này quá hung tàn, không nói một câu liền gϊếŧ người, khiến bọn họ một trận sợ hãi.
Trong lòng Phó Ân Đào cũng hiện lên bóng ma, thiếu niên mới tân sinh lần hai này mang cho hắn áp lực rất lớn, mỗi một thương, mỗi một đao đều chấn động đến cánh tay hắn hơi tê dại.
Lúc này hắn rất muốn rời đi, trốn vào sâu trong núi rừng tối đen, nhưng lại sợ sau khi chiến đấu sẽ để lộ phía sau lưng cho đối phương, gặp phải sát chiêu trí mạng.
Tần Minh mở miệng: "Cứ điểm trên núi có tổng cộng bảy thủ cấp chờ chém, hiện tại đã chém rụng bốn cái, chỉ còn lại ba người các ngươi."
Phó Ân Đào ngẩn ra, sắc mặt âm trầm, thiếu niên này đem Kim Ngao, Tuyết Viên cùng bọn họ năm người đặt chung một chỗ tính toán, đem bọn họ cùng hai con súc sinh ngang hàng đối đãi?
Thiệu Thừa Phong, Phùng Dịch An đều nắm chặt thiết thương và trường đao, nếu ngày thường có người dám hạ thấp bọn họ như vậy, quả thực là không biết chữ chết viết như thế nào.
Tần Minh chính là muốn khơi dậy cơn giận của bọn họ, bởi vì hắn cảm giác ba người sợ chiến, đại khái có ý nghĩ chạy trốn, hắn sợ đuổi không kịp Phó Ân Đào đã tân sinh lần thứ hai.
Quả nhiên, bóng ma trong lòng Phó Ân Đào vừa hiện lên bị kí©h thí©ɧ đến tiêu tán, ở mảnh đất này chính là những tổ trưởng lão làng của các Tuần Sơn Tổ khác cũng không dám nhục nhã hắn như vậy.
Phó Ân Đào tích lũy nhiều năm như vậy, có hi vọng nâng cao một bước, đã sắp chạm đến ngưỡng cửa.
"Hắn là Tần Minh của thôn Song Thụ kia?" Phó Ân Đào hỏi hai người phía sau.
Trước đây bọn họ đàm luận về rừng Huyết Trúc thì Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong đều từng nhắc tới Tần Minh, muốn lợi dụng thiếu niên có căn cơ hoàng kim này để dò đường, thuận thế diệt trừ.
"Là hắn." Râu quai nón Phùng Dịch An gật đầu.
Phó Ân Đào gật đầu sau lạnh lùng mở miệng: "Được, quay đầu đem thôn Song Thụ tắm máu, nam nữ già trẻ một cái cũng không để lại, giai đoạn đặc thù, sau khi bắt đầu hành động quét núi, trong núi sâu ngẫu nhiên xông ra một đầu "Danh thú" vượt quá dự đoán, đồ thôn cũng coi như bình thường."
Nụ cười của hắn rất lạnh, như mang theo mùi máu tanh, chậm rãi nâng trường đao lên.
Tần Minh cũng không hề bị chọc giận, hắn chỉ muốn kích động tâm tình của đối phương, trong thời gian ngắn như vậy thì mới không mất đi dũng khí chiến một trận mà chạy trốn.
Hắn lại bỏ thêm một mồi lửa, nói: "Ta vừa rồi nói các ngươi không đúng sao? Bên Xích Hà thành phát cho các ngươi bổng lộc cao, thôn dân cũng kính ngưỡng các ngươi, tình nguyện ruộng Hỏa Điền giảm sản lượng cũng phải giúp Tuần Sơn Tổ trồng Hắc Nguyệt. Các ngươi làm thế nào? Tát ao bắt cá, nạo vét đến tận xương tủy, hận không thể một ngụm ăn hết tất cả linh tính trong Hỏa Tuyền, mặc kệ năm sau nạn đói xuất hiện sẽ chết đói bao nhiêu người, càng tùy ý gϊếŧ chết những thôn dân vô tội kia tiến hành uy hϊếp cùng chấn nhϊếp. Ở trong mắt các ngươi mạng những người đó còn không bằng một con hoẵng, càng xa không bằng Kim Ngao các ngươi nuôi, các ngươi còn có nhân tính sao? Mang các ngươi cùng ác khuyển, Tuyết Viên đặt song song có sai sao? Các ngươi càng nguy hại hơn so với tổ trưởng Tuần Sơn Tổ đã qua đời, còn có những Tuần Sơn Giả phụ trách kia, các ngươi căn bản không xứng với bọn họ."
Tần Minh bình tĩnh nói, không sục sôi, không tức giận, thanh âm cũng không cao.
Nhưng điều này lại khiến tay cầm đao của Phó Ân Đào đều nổi gân xanh, hắn không nói lời nào, chủ động ép tới.
Ngay cả Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cũng đều trở nên đằng đằng sát khí, hận không thể lập tức gϊếŧ chết thiếu niên giọng nói bình tĩnh nhưng lại đâm thẳng vào nội tâm bọn họ.
Tần Minh giành trước làm khó dễ, một tay nắm chặt thiết thương tương đối nặng cũng có thể điều khiển như cánh tay, mũi thương sắc bén đâm ra, tàn ảnh từng đạo, quấy lên tuyết lớn lông ngỗng đầy trời, khi Phó Ân Đào nghiêng đầu tránh né, mũi thương đâm xuyên một gốc cây thông rụng lá to bằng miệng chén phía sau, Tần Minh nắm cán thương hơi dùng sức đong đưa, thân cây liền răng rắc một tiếng đứt gãy.
Sắc mặt Phó Ân Đào khẽ biến, nhưng tấn công vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, lợi dụng sơ hở mà Tần Minh nghiêng người né tránh vượn tuyết, trường đao sáng như tuyết bổ ra gió tuyết, chém về phía trước, sức mạnh vô cùng lớn.
Tần Minh dường như đã dự đoán được trước, tay trái cầm thiết thương đón đỡ ở phía sau, dùng tư thái đeo thương đưa lưng về phía hắn, tiếp theo tung người nhảy lên, mượn một đao nặng nề hung mãnh bổ vào cán thương sắt của Phó Ân Đào, tăng tốc xông về phía trước.
Người bình thường không dám làm như thế, bởi vì dù không bị chém chết tại chỗ thì cũng sẽ bị kình lực cường mãnh kia chấn thương, thậm chí còn ho ra đầy máu.
Tên tuần sơn giả thân thể to lớn kia lông tóc dựng đứng, đối phương đây là hướng về phía hắn, hung mãnh như cự thú trong núi, sau khi hạ xuống ánh đao sáng như tuyết trực tiếp chém tới.
Hắn lập tức vung đao phản kích, muốn cùng đối phương so đao đối công, nhưng trong nháy mắt hắn liền cảm giác sắp nắm không được chuôi đao, lực đạo của đối phương quá lớn.
Hai lần va chạm ngắn ngủi mà dồn dập, phần thịt mềm giữa năm ngón tay hắn liền bị đánh nứt, máu tươi chảy dài, nhuộm đỏ chuôi đao, đã không còn sức cầm đao.
Phập!
Dưới ánh lửa Hỏa Tuyền, một ánh đao sáng lóa xẹt qua, đầu của hắn bị chém bay ra ngoài, thân thể đổ ầm xuống đất.
Tần Minh quay phắt người lại, hắn dùng thiết thương ngăn cản trường đao của Phó Ân Đào, sát khí đằng đằng nhìn về phía Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong.
Trong lòng Phó Ân Đào cũng hiện lên bóng ma, thiếu niên mới tân sinh lần hai này mang cho hắn áp lực rất lớn, mỗi một thương, mỗi một đao đều chấn động đến cánh tay hắn hơi tê dại.
Lúc này hắn rất muốn rời đi, trốn vào sâu trong núi rừng tối đen, nhưng lại sợ sau khi chiến đấu sẽ để lộ phía sau lưng cho đối phương, gặp phải sát chiêu trí mạng.
Tần Minh mở miệng: "Cứ điểm trên núi có tổng cộng bảy thủ cấp chờ chém, hiện tại đã chém rụng bốn cái, chỉ còn lại ba người các ngươi."
Phó Ân Đào ngẩn ra, sắc mặt âm trầm, thiếu niên này đem Kim Ngao, Tuyết Viên cùng bọn họ năm người đặt chung một chỗ tính toán, đem bọn họ cùng hai con súc sinh ngang hàng đối đãi?
Tần Minh chính là muốn khơi dậy cơn giận của bọn họ, bởi vì hắn cảm giác ba người sợ chiến, đại khái có ý nghĩ chạy trốn, hắn sợ đuổi không kịp Phó Ân Đào đã tân sinh lần thứ hai.
Quả nhiên, bóng ma trong lòng Phó Ân Đào vừa hiện lên bị kí©h thí©ɧ đến tiêu tán, ở mảnh đất này chính là những tổ trưởng lão làng của các Tuần Sơn Tổ khác cũng không dám nhục nhã hắn như vậy.
Phó Ân Đào tích lũy nhiều năm như vậy, có hi vọng nâng cao một bước, đã sắp chạm đến ngưỡng cửa.
"Hắn là Tần Minh của thôn Song Thụ kia?" Phó Ân Đào hỏi hai người phía sau.
Trước đây bọn họ đàm luận về rừng Huyết Trúc thì Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong đều từng nhắc tới Tần Minh, muốn lợi dụng thiếu niên có căn cơ hoàng kim này để dò đường, thuận thế diệt trừ.
"Là hắn." Râu quai nón Phùng Dịch An gật đầu.
Phó Ân Đào gật đầu sau lạnh lùng mở miệng: "Được, quay đầu đem thôn Song Thụ tắm máu, nam nữ già trẻ một cái cũng không để lại, giai đoạn đặc thù, sau khi bắt đầu hành động quét núi, trong núi sâu ngẫu nhiên xông ra một đầu "Danh thú" vượt quá dự đoán, đồ thôn cũng coi như bình thường."
Nụ cười của hắn rất lạnh, như mang theo mùi máu tanh, chậm rãi nâng trường đao lên.
Tần Minh cũng không hề bị chọc giận, hắn chỉ muốn kích động tâm tình của đối phương, trong thời gian ngắn như vậy thì mới không mất đi dũng khí chiến một trận mà chạy trốn.
Hắn lại bỏ thêm một mồi lửa, nói: "Ta vừa rồi nói các ngươi không đúng sao? Bên Xích Hà thành phát cho các ngươi bổng lộc cao, thôn dân cũng kính ngưỡng các ngươi, tình nguyện ruộng Hỏa Điền giảm sản lượng cũng phải giúp Tuần Sơn Tổ trồng Hắc Nguyệt. Các ngươi làm thế nào? Tát ao bắt cá, nạo vét đến tận xương tủy, hận không thể một ngụm ăn hết tất cả linh tính trong Hỏa Tuyền, mặc kệ năm sau nạn đói xuất hiện sẽ chết đói bao nhiêu người, càng tùy ý gϊếŧ chết những thôn dân vô tội kia tiến hành uy hϊếp cùng chấn nhϊếp. Ở trong mắt các ngươi mạng những người đó còn không bằng một con hoẵng, càng xa không bằng Kim Ngao các ngươi nuôi, các ngươi còn có nhân tính sao? Mang các ngươi cùng ác khuyển, Tuyết Viên đặt song song có sai sao? Các ngươi càng nguy hại hơn so với tổ trưởng Tuần Sơn Tổ đã qua đời, còn có những Tuần Sơn Giả phụ trách kia, các ngươi căn bản không xứng với bọn họ."
Tần Minh bình tĩnh nói, không sục sôi, không tức giận, thanh âm cũng không cao.
Nhưng điều này lại khiến tay cầm đao của Phó Ân Đào đều nổi gân xanh, hắn không nói lời nào, chủ động ép tới.
Ngay cả Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cũng đều trở nên đằng đằng sát khí, hận không thể lập tức gϊếŧ chết thiếu niên giọng nói bình tĩnh nhưng lại đâm thẳng vào nội tâm bọn họ.
Tần Minh giành trước làm khó dễ, một tay nắm chặt thiết thương tương đối nặng cũng có thể điều khiển như cánh tay, mũi thương sắc bén đâm ra, tàn ảnh từng đạo, quấy lên tuyết lớn lông ngỗng đầy trời, khi Phó Ân Đào nghiêng đầu tránh né, mũi thương đâm xuyên một gốc cây thông rụng lá to bằng miệng chén phía sau, Tần Minh nắm cán thương hơi dùng sức đong đưa, thân cây liền răng rắc một tiếng đứt gãy.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
