TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14.1: Lần Đầu Gϊếŧ Người

"Đủ sắc bén rồi!" Tần Minh đứng dậy khỏi tảng đá mài dao, con dao rựa trong tay đã loại bỏ hết những vết rỉ sét, sáng bóng như gương, lại giống như làn nước thu.

"Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong, loại người này chết không đáng tiếc, nhưng nếu có người tốt đi theo mà gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy thì thật đáng tiếc." Hắn muốn làm rõ chuyện này.

Buổi tối, Lưu lão đầu đang uống rượu cùng Hứa Nhạc Bình, mỗi người chỉ có một chén, mỗi lần hai người đều nhấp một ngụm nhỏ, nếm thử hương vị của rượu, cũng chỉ có bấy nhiêu, vò rượu cay nồng trong nhà Hứa Nhạc Bình đã cạn đến tận đáy.

"Một con hoẵng đổi một mạng người, thật sự là không có chút nhân tính nào!" Lưu lão đầu vừa uống rượu vừa mắng, trong lòng lão uất ức, những lời này còn không thể nói cho người nhà họ Tiền.

Mà điều Hứa Nhạc Bình lo lắng nhất chính là, loại người như Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cuối cùng thật sự tân sinh lần hai, như vậy sẽ càng tồi tệ hơn.

"Tuần Sơn Tổ không có một người tốt nào sao?" Tần Minh đi tới.

Lưu lão đầu thở dài: "Một giỏ lê nếu đã hỏng hơn phân nửa, không xử lý thì những quả còn lại cũng khó mà giữ được. Tuần Sơn Tổ đầy đủ có thể có mười hai người, nhưng bây giờ lại chỉ có chín người, những kẻ không hợp với họ, không phải là bị xa lánh, thì cũng là gặp chuyện ngoài ý muốn ở trong núi rồi."

"Không ai có thể kiềm chế hoặc đối phó với bọn họ sao?" Tần Minh thuận miệng hỏi.

Hứa Nhạc Bình dùng sức lắc vò rượu mới rót ra cho hắn một chút rượu, kéo hắn ngồi xuống cùng uống.

Lưu lão đầu suy nghĩ một chút, nói: "Những tiểu đội tuần sơn khác có đội ngũ không hòa thuận với bọn họ, hoặc là bởi vì không ưa, hoặc là bởi vì cạnh tranh linh vật trong núi, giữa bọn họ đã từng xảy ra đổ máu."

Hứa Nhạc Bình nói: "Còn có thôn Thanh Tang sát vách, bọn họ không bị cưỡng chế trồng Hắc Nguyệt, xem ra bản lĩnh của người họ hàng của Nhị Bệnh Tử cũng không nhỏ."

Nói tới đây, hắn nhìn về phía Tần Minh, nói: "Tiểu Tần, ngươi có nền tảng hoàng kim vững chắc, nên có kế hoạch cho tương lai, chờ đầu xuân năm sau hãy ra ngoài nhìn ngắm một phen, đừng để bị trói buộc ở nơi này."

Hắn hiểu rõ tính cách của đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong, sợ Tần Minh sẽ bị những tên tuần sơn giả lang sói kia hãm hại.

Tần Minh trầm ngâm, nói: "Kế hoạch ư? Ta rất muốn biết, năm đó ta đã chạy nạn từ đâu tới."

"A, ngươi không nói ta cũng suýt quên mất, cứ luôn coi ngươi là người ở đây." Hứa Nhạc Bình không biết phải an ủi thế nào, đành phải chuyển chủ đề.

Hắn kể về sự phồn hoa của thành Xích Hà, vô cùng náo nhiệt, nhân kiệt địa linh, có lẽ ở đó sẽ có cơ hội đạt được minh tưởng pháp cao cấp, ý khí công các loại.

Lưu lão đầu cũng phụ họa: "Ta cũng ủng hộ Tiểu Tần ngươi đi ra ngoài, thiếu niên nên có nhuệ khí, có mộng tưởng, bằng không đợi đến tuổi này của ta, ngay cả chân cũng đã mềm nhũn, chẳng đi được đâu, uổng công thở dài tiếc nuối."

Hứa Nhạc Bình cười nói: "Lưu thúc, ta nghe nói chí hướng của người năm đó rất cao xa."

Lưu lão đầu bị khơi gợi lại chuyện cũ cũng không hề lúng túng, nói: "Ai mà chưa từng có thời niên thiếu?"

"Chí hướng ban đầu của ngài là gì?" Tần Minh cảm thấy rất hứng thú.

Lưu lão đầu nhớ lại: "Lúc trước tuổi trẻ ngông cuồng, dám nghĩ dám làm là chuyện rất bình thường, ví dụ như, ta muốn sau khi quật khởi sẽ hàng phục một con danh thú trong núi, càng muốn cưới cô nương xinh đẹp nhất vùng này."

"Kết quả như thế nào?"

"Có lần phối hợp với Tuần Sơn Tổ hành động, ngoài ý muốn gặp phải con danh thú kia, nó xông tới, chỉ là đi ngang qua thôi mà suýt chút nữa đã diệt sạch cả đội. Ta bị thương nguyên khí, cánh cửa tân sinh lần thứ hai vĩnh viễn không thể chạm tới, đành từ bỏ ý định, mà vị cô nương kia lại bị một đối thủ của ta cưới mất."

Tần Minh nâng chén kính hắn, sao chỉ có một chữ "thảm" mà diễn tả hết được.

Lưu lão đầu ha ha cười nói: "Sau đó, ta thực sự tức giận, bèn cưới tỷ tỷ của đối thủ kia, để cho hắn phải gọi ta bằng tỷ phu cả đời."

"Vẫn là ngài cao tay!"

Ba người, mỗi người đều chỉ có nửa chén rượu, vậy mà uống trọn vẹn cả một buổi tối.

Sau khi Tần Minh về đến nhà, hắn lau chùi Thiết Thai Cung có khắc hoa văn quái thú, đáng tiếc là bây giờ đối với hắn mà nói, nó đã không còn là cung cứng nữa, hắn dùng sức quá mạnh sẽ kéo đứt nó.

"Miễn cưỡng có thể dùng được."

Sau đó, hắn nhét đầy thiết tiễn vào ống đựng tên bọc da thú, rồi lại lấy quần áo dự phòng ra đặt vào trong tay nải.

"Ngày mai chính là giữa tháng." Hắn nhìn bầu trời đêm sâu thẳm.

Đêm nay hắn ngủ rất sớm, muốn điều chỉnh tinh khí thần đến trạng thái tốt nhất.

Nửa đêm, hắn tỉnh dậy, thời gian ngủ đã đủ, tuy rằng bây giờ còn lâu mới đến rạng sáng, nhưng hắn đã lặng lẽ đẩy cửa sân ra.

Đêm khuya, vạn vật đều tĩnh lặng, bóng đêm đen kịt đến rợn người, người bình thường gần như không nhìn thấy gì.

Sau khi Tần Minh tân sinh, tố chất thân thể đã được nâng cao toàn diện, bao gồm cả thị lực, ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, hắn vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật, cũng không ảnh hưởng đến việc di chuyển.

Hắn không đi qua chỗ Hỏa Tuyền, mà lựa chọn một con đường nhỏ hẻo lánh nhất để đi vòng qua.

Mấy ngày liên tiếp, tuyết rơi lả tả, hơn nữa càng lúc càng dày.

Mái tóc đen xõa ngang vai hắn tung bay trong gió đêm, thân hình cao lớn nhưng không hề đơn bạc, cường tráng hữu lực, bước chân vô cùng kiên định hướng về phía núi lớn.

Khuôn mặt của những thôn dân bị thương lần lượt hiện lên trước mắt hắn, còn có cảnh tượng lúc đưa tang Tiền bá, Phùng Dịch An đưa một con hoẵng, tất cả cứ quanh quẩn mãi trong lòng hắn, hắn không thể nhịn được nữa, hôm nay hắn phải đi đối phó với người của Tuần Sơn Tổ!

Tần Minh rất bình tĩnh tiến vào núi, trong lòng sớm đã có nguyện vọng, hiện tại không hề có bất kỳ sự căng thẳng hay bất an nào, tựa như là đang bước trên con đường trở về nhà.

Trong rừng rậm, tiếng gầm rú của các loài sinh vật vang lên không ngớt, càng có những bóng đen lướt qua giữa không trung. Giống như trong khu rừng hắc ám tựa vực sâu xuất hiện rất nhiều ánh mắt ác ý, có những đôi mắt đỏ tươi như máu, có những đôi mắt xanh biếc như lửa ma trơi, có những đôi mắt trắng bạc lạnh lẽo, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào hắn. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc của dị thú, tiếng xé gió của mãnh cầm, tất cả đều ở rất gần, đêm khuya trong núi lớn vô cùng nguy hiểm.

1

0

3 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.