TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Để Nghiêm Như Tuyết Tới Trước, Bệ Hạ Nghĩ Thế Nào?

Dịch: Dưa Hấu

"Bệ hạ..."

Ngoài cửa Dưỡng Tâm Điện, hoàng cung Chu quốc, Ngụy Tầm hô.

Tiêu Mặc rút ý thức ra khỏi Bách Thế Thư, mở mắt, thở dài một hơi: "Vào đi."

"Vâng, bệ hạ."

Ngụy Tầm đáp lời, bước vào Dưỡng Tâm điện, cung kính hành lễ: "Nô tài bái kiến bệ hạ."

"Có chuyện gì?" Tiêu Mặc nhìn Ngụy công công, chậm rãi lên tiếng.

"Hồi bẩm bệ hạ." Ngụy Tầm mỉm cười nói, "Thái hậu nương nương cho gọi ngươi qua dùng bữa."

Tiêu Mặc nhíu mày: "Mẫu hậu có nói là chuyện gì không?"

"Thái hậu nương nương không nói, nhưng mà..." Ngụy Tầm đảo mắt, “Nô gia đoán, hẳn là chuyện tuyển phi."

"Trẫm biết rồi, bãi giá."

Tiêu Mặc không muốn đi, nhưng cũng không còn cách nào khác, thái hậu mời dùng bữa, nếu không đi, e là sẽ bị mang tiếng bất hiếu.

Cho dù nàng không phải mẫu thân thật sự của hắn, hắn chỉ là con nuôi thì cũng vậy thôi.

"Vâng, nô gia sẽ đi chuẩn bị xe rồng cho bệ hạ."

"Khoan đã." Tiêu Mặc gọi Ngụy Tầm lại.

"Bệ hạ còn gì phân phó?"

"Ngươi dọn dẹp một khoảng đất trống trong hoàng cung, phải là nơi vắng vẻ yên tĩnh, bày sẵn các loại pháp khí Đạo gia, bao gồm cả Đào Mộc Kiếm, trẫm muốn lập đàn, hấp thu linh khí thiên địa, bất kể kẻ nào cũng không được phép vào, hiểu chưa?" Tiêu Mặc phân phó.

"Bản gia nhất định sẽ nhanh chóng làm ngay."

"Đi đi."

"Vâng, bệ hạ."

Ngụy Tầm không hề nghi ngờ gì về việc bệ hạ làm như vậy, chỉ cảm thấy bệ hạ đã quá mê muội vào tu đạo, đến mức muốn lập cả pháp đàn...

Từ xưa đến nay, nào có bậc đế vương lại lập pháp đàn trong hoàng cung chứ?

Thực tế, Tiêu Mặc muốn tu luyện Thảo Tự Kiếm Quyết, lập pháp đàn chỉ là cái cớ mà thôi.

Tuy Dưỡng Tâm Điện rộng lớn, nhưng tu luyện Thảo Tự Kiếm Quyết trong phòng thì không được.

Đến lúc đó kiếm khí tung hoành, làm hư hại đồ vật, động tĩnh quá lớn, có thể sẽ khiến Nghiêm Sơn Ngao chú ý.

Nhưng nếu hắn lấy danh nghĩa tu đạo lập đàn tế, ngày ngày ở đó luyện kiếm, Nghiêm Sơn Ngao sẽ không nghi ngờ.

Thậm chí Nghiêm Sơn Ngao sẽ chỉ cảm thấy bệ hạ hoang đường, rồi càng thêm yên tâm về hắn.

Đợi đến khi cảnh giới đủ rồi, hắn sẽ gọi Nghiêm Sơn Ngao vào hoàng cung, tìm cơ hội xử lý hắn.

Không bao lâu, Tiêu Mặc ngồi Long xa đến Linh Tâm cung.

"Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu dạo này vẫn tốt chứ?" Tiêu Mặc đến trước mặt Nghiêm thái hậu, hành lễ.

"Mẫu hậu vẫn khỏe."

Nghiêm thái hậu mỉm cười gật đầu, tiến lên đỡ Tiêu Mặc ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ tay hắn: "Mặc Nhi, mẫu hậu nghe nói ngươi dạo này mải mê tu đạo, giờ còn ăn mặc như đạo sĩ, như vậy không được, ngươi phải chuyên tâm vào quốc sự!"

"Mẫu hậu quá lo lắng rồi, Nghiêm thừa tướng là bậc năng thần trị thế, xử lý mọi việc trên dưới triều đình đâu ra đấy, ai ai cũng ca ngợi thừa tướng thánh hiền, hài nhi không lo lắng, mẫu hậu cũng đừng lo."

Tiêu Mặc trái lương tâm khen ngợi Nghiêm Sơn Ngao một phen.

Thực tế triều đình trên dưới đều đang u ám, dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Sơn Ngao, các triều thần kết bè kết phái, bài xích lẫn nhau, thậm chí còn mua quan bán chức.

Chu quốc lúc này như một quả táo đã hỏng từ bên trong.

Vì sao Nghiêm Sơn Ngao lại vội vàng muốn tìm Vạn Kiếm Tông làm chỗ dựa?

Bởi vì Yến quốc bên cạnh đang nhăm nhe Chu quốc, Nghiêm Sơn Ngao không phải kẻ ngu, hắn biết Yến quốc muốn chiếm đoạt Chu quốc.

"Ngươi thì..." Nghiêm thái hậu thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

Nhưng thực tế, Tiêu Mặc cảm thấy Nghiêm thái hậu đang thầm mừng trong lòng.

"..."

"Thôi thôi, đệ đệ ta tuy kém cỏi, nhưng cũng có chút bản lĩnh, bệ hạ muốn tu đạo thì cứ tu đạo đi." Nghiêm thái hậu ôn tồn nói, "Nhưng bệ hạ tu đạo thì tu đạo, việc căn bản vẫn không thể bỏ qua."

"Mẫu hậu muốn nói gì?"

"Trước đây, Nghiêm thừa tướng đã tâu với bệ hạ, tuổi bệ hạ cũng không còn nhỏ, nên tuyển phi, danh sách các nữ tử đến tuổi của các đại thần đều đã trình lên. Mẫu hậu xem qua, các tiểu thư khuê các này quả thực không tệ, nhưng luôn cảm thấy chưa thật phù hợp. Phù hợp nhất, vẫn là Nghiêm Như Tuyết của Nghiêm thị nhất tộc, chắc hẳn bệ hạ cũng đã từng nghe danh Như Tuyết."

"Tự nhiên là từng nghe." Tiêu Mặc gật đầu, "Nghiêm Như Tuyết là đệ nhất tài nữ Đại Chu ta, đọc nhiều thi thư, kiến thức uyên bác, thông hiểu kim cổ, dù là triều thần hay bá tánh, ai ai cũng đều khen ngợi."

Nói đến đây, Tiêu Mặc mới nhận ra, việc mình đặt tên cho tiểu bạch xà là Như Tuyết lại trùng hợp với tên của vị tài nữ Nghiêm thị kia.

Nghe Tiêu Mặc khen ngợi Nghiêm Như Tuyết, Nghiêm thái hậu vui mừng, khóe miệng khẽ nhếch lên:

"Theo lễ chế, vốn nên tuyển mười vị khuê tú danh môn vào cung làm phi, sau một năm, bệ hạ sẽ chọn ra người tài đức vẹn toàn làm hậu. Nhưng ta lo lắng, hiện giờ bệ hạ đang tu đạo, không có nhiều tinh lực. Một lúc nạp nhiều phi tần như vậy, e rằng không tốt cho thân thể bệ hạ. Hơn nữa quốc triều không thể một ngày không có hoàng hậu, lễ chế là do người đặt ra. Vậy nên ta đề nghị, chi bằng để Như Tuyết vào cung hầu hạ bệ hạ trước, với thân thế và tài danh của Như Tuyết, nếu làm hoàng hậu Đại Chu chúng ta, ắt sẽ làm mọi người tâm phục khẩu phục. Sau đó Như Tuyết sẽ giúp bệ hạ quản lý hậu cung, tuyển thêm phi tần, làm cho hậu cung thêm phong phú. Không biết bệ hạ thấy sao?"

"..." Trong lòng Tiêu Mặc hiểu rõ ý tứ của Nghiêm thái hậu.

Ban đầu nàng ta định cho tuyển phi, rồi chọn Nghiêm Như Tuyết của Nghiêm thị nhất tộc vào cung, một năm sau sẽ đưa lên ngôi hoàng hậu.

Nhưng hiện tại, nàng ta cảm thấy quá chậm, lại còn ẩn chứa nguy hiểm.

Nhỡ đâu có nữ tử khác được sủng ái thì sao?

Nhỡ đâu phi tần khác mang thai trước thì sao?

Hơn nữa, phía sau các phi tần khác cũng có không ít thế lực.

Nhỡ đâu hắn cấu kết với thế gia khác thì sao?

Vì vậy Nghiêm thái hậu nghĩ đi nghĩ lại, quyết định để Nghiêm Như Tuyết một mình vào cung trước, để nàng ta ngồi vững vàng ngôi vị hoàng hậu rồi tính tiếp, tránh đêm dài lắm mộng.

Còn việc nàng ta nói tuyển thêm nữ tử khác làm cho hậu cung thêm phong phú thì ít nhất phải đợi sau khi Nghiêm Như Tuyết sinh hạ hoàng tử.

Không phải Tiêu Mặc không mong muốn hậu cung giai nhân ba nghìn, mà là cảm giác bị bọn họ khống chế, hoàn toàn trở thành công cụ của bọn họ, thật sự vô cùng khó chịu.

Hắn như một con rối gỗ bị giật dây vậy.

"Nhi thần không có ý kiến gì, nếu Như Tuyết tiến cung, chắc hẳn nhi thần cũng bớt lo lắng phần nào, hơn nữa Như Tuyết còn có thể trò chuyện cùng mẫu hậu." Tiêu Mặc cung kính nói.

"Tốt... Tốt..." Nghiêm thái hậu càng nhìn Tiêu Mặc hiểu chuyện thì càng thêm hài lòng.

"Hiện giờ các trưởng lão của Vạn Kiếm Tông đã đến địa phận Chu quốc chúng ta, Vạn Kiếm Tông là kiếm tông thiên hạ đệ nhất, chúng ta không thể chậm trễ, phải tiếp đãi thật tốt. Đến lúc đó, khi các trưởng lão Vạn Kiếm Tông đến, Như Tuyết cũng sẽ vào cung, cử hành đại điển phong hậu. Vừa đúng lúc để các trưởng lão Vạn Kiếm Tông cùng dự lễ, thể hiện lễ nghi đãi khách của Đại Chu ta."

Tiêu Mặc cúi đầu nói:

"Mọi việc đều nghe theo mẫu hậu.”

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.