Chương 19
Nhưng Hạ Thiền À, Dù Sao Nàng Cũng Là Đệ Tử Của Ta
Dịch: Dưa Hấu
Dưới chân núi, thi thể đệ tử Huyết Điệp Các nằm ngổn ngang khắp mặt đất.
Tiêu Mặc ngồi trên một tảng đá, cúi đầu, tay cầm một mảnh vải, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Không biết bao lâu sau, Tiêu Mặc chậm rãi mở miệng: "Ngươi đến để cười nhạo ta sao?"
Hạ Thiền bước từng bước về phía Tiêu Mặc, dừng lại cách hắn ba mét, nghiêng đầu: "Buồn cười sao?"
Tiêu Mặc cười, lắc đầu: "Quả thật không buồn cười."
Hạ Thiền nhìn quanh, ánh mắt lại rơi vào Tiêu Mặc:
"Đáng giá không?"
"Ngươi vốn là một kiếm tu tiền đồ vô lượng, ngươi từ bỏ đại đạo của mình, chỉ để cho nàng tu hành, khiến bản thân tàn tạ không chịu nổi, cuối cùng nàng vẫn biết được sự thật, đoạn tuyệt quan hệ với ngươi."
"Nàng biết ngươi là nhi tử của kẻ thù, tâm cảnh gần như sụp đổ."
"Mười mấy năm nay ngươi làm tất cả, đều hóa thành mây khói."
"Đáng giá không?"
Tiêu Mặc cầm mảnh vải trong tay, bất giác cười: "Ai mà biết được..."
Hạ Thiền: "..."
Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Hạ Thiền: "Bây giờ nàng đi đâu rồi?"
"Nàng bay thẳng về phía Lương quốc, ngươi nghĩ nàng sẽ đi đâu?" Hạ Thiền nhìn công tử mình từng phục vụ, "Thanh Y đi con đường tắt đến Vạn Yêu Quốc này, thực tế là men theo biên giới Lương quốc, mà nàng là tu sĩ Kim Đan cảnh, nếu không có gì bất trắc, trong vòng một ngày sẽ đến Tĩnh Vương Phủ."
"Khụ khụ khụ..." Tiêu Mặc ho dữ dội vài tiếng, lau máu tươi nơi khóe miệng, chống trường kiếm đứng dậy, bước về phía trước.
Hạ Thiền xoay người nhìn theo bóng lưng Tiêu Mặc: "Công tử có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích, với thân thể như vậy, dù có đến Tĩnh Vương Phủ thì có thể làm được gì?"
Tiêu Mặc lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ổn: "Thanh Y bất quá chỉ là Kim Đan cảnh, tuy cảnh giới của Thanh Y vô cùng vững chắc, nhưng Tĩnh Vương Phủ có tu sĩ Nguyên Anh cảnh, còn có một cung phụng Ngọc Phác cảnh, nàng đi chẳng khác nào tự tìm đường chết, ta không thể để nàng chết như vậy."
"Công tử vẫn còn quan tâm nàng sao?" Hạ Thiền không hiểu, "Là Vương gia giết cả nhà nàng, chứ đâu phải công tử, cho dù công tử cảm thấy bản thân có trách nhiệm, thì công tử đã cứu nàng, nuôi nàng khôn lớn, dạy nàng tu hành, công tử và nàng đã thanh toán xong rồi."
"Đúng là đã thanh toán xong."
Tiêu Mặc bước từng bước về phía trước, giọng nói theo gió truyền đến.
"Nhưng Hạ Thiền à, dù sao nàng cũng là đồ đệ của ta..."
...
Tĩnh Vương Phủ.
Tĩnh Vương Tiêu Cảnh đang đùa chim trong sân.
"Cha!"
Một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi bước nhanh vào sân, trong mắt thiếu niên có hai đồng tử.
"Ồ, là Hàn nhi à, sao ngươi lại từ tông môn trở về?"
Tiêu Cảnh nhìn thấy nhi tử trở về, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
"Gần đây nhi tử ra ngoài lịch luyện, vừa vặn đi ngang qua kinh đô Lương quốc, nên muốn đến thăm cha, cha xem này."
Tiêu Hàn há miệng, một viên Kim Đan sáng chói bay ra từ cổ họng hắn.
Sau khi khoe với cha, Tiêu Hàn lại nuốt Kim Đan vào bụng.
"Hảo nhi lang! Hảo nhi lang!" Tĩnh Vương Tiêu Cảnh vô cùng mừng rỡ, "Không ngờ Hàn nhi mười bốn tuổi đã đạt đến Kim Đan cảnh, tương lai tiền đồ vô lượng, đợi ngươi đến Tiên Nhân cảnh, thậm chí Phi Thăng cảnh, khắp thiên hạ nhìn thấy ngươi, ai ai cũng phải cúi đầu xưng thần!"
"Hắc hắc hắc." Tiêu Hàn sờ mũi, "Chỉ cần không phụ lòng mong đợi của cha là được.”
"Thất vọng gì chứ, Hàn nhi chính là Kỳ Lân Nhi của Tiêu tộc chúng ta, ta thấy ngươi có tư chất làm Đại Đế!" Tiêu Cảnh vỗ mạnh vào lưng nhi tử, "Đi! Đi gặp mẫu ngươi, chắc hẳn mẫu ngươi thấy ngươi cũng sẽ rất vui, chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon."
"Vâng, cha." Tiêu Hàn gật đầu.
Nhưng khi Tiêu Cảnh định dẫn nhi tử ra khỏi sân, một người hầu lăn lộn chạy đến, ngã nhào về phía Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh nhíu mày, một cước đá bay tên người hầu.
Tên người hầu không màng đau đớn, vội vàng bò dậy, hoảng hốt hô: "Lão gia, có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi!"
Tiêu Hàn bước lên, cao giọng nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra, lề mề cái g.!"
"Bẩm lão gia, bẩm thiếu gia." Tên người hầu vội vàng nói, "Vừa rồi có một nữ tử xông vào Tiêu Vương Phủ chúng ta, Trương Hàm canh cửa ra hỏi nàng muốn làm gì, kết quả bị nàng một kiếm chém bay đầu.
Nữ tử kia phá cửa xông vào, không phân biệt phải trái, gặp ai giết nấy, mấy tu sĩ trong phủ đều chết trên tay nàng!"
"Một nữ tử?" Tiêu Cảnh nhíu mày.
"Cuồng vọng, nàng ta coi Tiêu phủ ta không có người sao?" Tiêu Hàn hành lễ với cha, "Cha đợi chút, ta sẽ đi lấy đầu nàng ta dâng lên cho cha."
"Không sao, hai phụ tử chúng ta cùng đi." Tiêu Cảnh cười, vỗ vai nhi tử.
Thực ra trong lòng Tiêu Cảnh đã mơ hồ đoán được đối phương là ai.
...
"Tiên tử tha mạng!"
"Tiên tử, ta và ngươi không oán không thù, sao lại giết ta..."
"Tiên tử đừng mà!"
"A!"
"Chạy mau!"
"Đồ điên, nàng ta là đồ điên!"
Tỳ nữ, gia nhân trong Tĩnh Vương Phủ chạy tán loạn khắp nơi.
Trong Tĩnh Vương Phủ, phàm là người sống lọt vào mắt nữ tử, đều không thể thoát khỏi cái chết.
Từng thi thể nằm la liệt trong sân, máu tươi chảy trên đường đá cuội, nhuộm đỏ mặt đất, hồ nước trong phủ cũng đỏ như máu.
Tất cả đều giống như năm nữ tử bốn tuổi năm đó.
"To gan, ngươi là ai? Dám ở Tĩnh Vương Phủ ta đại khai sát giới!" Khi nữ tử bước từng bước về phía trước, Tiêu Hàn đi theo cha đến trước mặt nàng, quát lớn.
"Quả nhiên là ngươi." Tiêu Cảnh vừa nhìn đã nhận ra nữ tử này.
Hắn từng xem qua chân dung của nàng, chính tay hắn đã giao chân dung đó cho Huyết Điệp Các.
Khương Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tiêu Cảnh, ngón tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Tìm được rồi, cuối cùng nàng cũng tìm được rồi!
Nàng vĩnh viễn không quên, năm nàng bốn tuổi, trong ngôi nhà đó, khi xương cốt của nàng bị lấy ra, tên này đã đứng cách đó không xa, nhìn nàng như nhìn một con súc vật!
"Hóa ra Tiêu vương gia còn nhớ ta!" Khương Thanh Y cười lạnh, hai mắt đỏ ngầu như một con mãnh thú sắp ăn thịt người.
"Tất nhiên là nhớ." Tiêu Cảnh gật đầu, "Phụ mẫu, đệ đệ của ngươi, cùng tất cả người trong phủ các ngươi, đều là ta sai người giết."
"Súc sinh!"
Khương Thanh Y hoàn toàn mất lý trí, vung kiếm lên, Băng Hàn Kiếm Khí dung hợp cùng Thảo Tự Kiếm Quyết, một kiếm chém xuống.
"Ta muốn ngươi đền mạng.”
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
