Chương 14
Chu Quốc Này Có Gì Đặc Biệt Sao?
Dịch: Dưa Hấu
Tiêu Mặc rút thần thức ra khỏi Bách Thế Thư.
Gần hai tháng nay, Tiêu Mặc mỗi ngày đều đắm chìm trong việc tu tiên, cơ bản không hỏi đến chuyện triều chính.
Khi Tiêu Mặc đói bụng, liền sai Ngự Thiện Phòng đưa thức ăn đến.
Dù sao cũng là hoàng đế, dù chỉ là hoàng đế bù nhìn, ăn uống bài tiết đều có người hầu hạ.
Tiêu Mặc cảm thấy ngay cả vị Vạn Thọ Đế Quân kia cũng không sống an nhàn bằng mình.
"Ngụy Tầm." Tiêu Mặc gọi.
Ngụy Tầm đang hầu hạ bên ngoài điện nghe thấy tiếng gọi, vội vàng bước vào: "Bệ hạ..."
Ban đầu Ngụy Tầm cho rằng bệ hạ tu đạo chỉ là để ru ngủ Nghiêm Sơn Ngao, sau đó ngấm ngầm chuẩn bị điều gì đó.
Ví dụ như một vị hoàng tử Trần quốc bị quyền thần khống chế, kẻ đó âm thầm nuôi dưỡng tử sĩ, sau đó làm những việc như tu đạo để ru ngủ quyền thần.
Cuối cùng hoàng tử Trần quốc triệu quyền thần vào cung, tử sĩ mai phục trong bóng tối, giết chết toàn bộ, giành lại đại quyền.
Thế nhưng bệ hạ khoảng thời gian này thật sự chỉ tu đạo...
Hơn nữa, một khi đã đả tọa là cả ngày.
"Chẳng lẽ bệ hạ thật sự từ bỏ việc đoạt quyền?"
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Tầm không khỏi thở dài, cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng nghĩ lại, bệ hạ từ bỏ cũng tốt.
Muốn giết Nghiêm Sơn Ngao nói dễ hơn làm, bản thân hắn đã là một tu sĩ Long Môn cảnh.
Vạn nhất có sơ suất, bệ hạ đừng nói là giành lại quyền lực, e rằng còn mất mạng trong cung.
"Ngụy Tầm, thần sắc ngươi trông nặng nề vậy, có chuyện gì sao?" Tiêu Mặc hỏi.
"Hồi bệ hạ, được bệ hạ quan tâm, nô tài nào có chuyện gì, bệ hạ tốt, nô tài liền tốt." Ngụy Tầm nịnh nọt đáp.
"Thôi đi, đừng có lúc nào cũng nịnh hót, sai người mang chút đồ ăn đến đây, trẫm hơi đói." Tiêu Mặc nói.
"Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị xong, đang trên đường đưa đến cho bệ hạ."
Từ khi bệ hạ tu đạo, Ngụy Tầm đã nắm được giờ giấc dùng bữa của hắn.
“Được." Tiêu Mặc gật đầu, "Khoảng thời gian này, trên triều đình người ta đánh giá trẫm thế nào?"
"Cái đó..." Ngụy Tầm ấp úng.
"Cứ nói đừng ngại." Tiêu Mặc nhìn Ngụy Tầm, "Nói thật!"
"..." Ngụy Tầm tự sắp xếp lời lẽ trong lòng, rồi mới nói từng chữ một, "Có không ít đại thần đối với việc bệ hạ tu hành có chút lời ra tiếng vào, cảm thấy bệ hạ có lẽ... có lẽ..."
"Có lẽ nên chuyên tâm triều chính?" Tiêu Mặc mỉm cười, “Bọn hắn có phải còn sau lưng mắng trẫm là hôn quân không?"
Vừa dứt lời, Ngụy Tầm vội vàng quỳ xuống trước mặt Tiêu Mặc: "Tuyệt đối không có bất kỳ ai dám nói bệ hạ như vậy!"
"Thôi đi, ngươi căng thẳng làm gì, trẫm có nói là ngươi nói đâu." Tiêu Mặc thản nhiên nói, "Đứng dậy đi."
"Tạ bệ hạ."
Ngụy Tầm run rẩy đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Những đại thần đó mắng hắn, phần lớn cũng chỉ là để thể hiện cái hình tượng trung thần của họ mà thôi.
Ai trên triều dưới nào không biết, Nghiêm thái hậu và thừa tướng cấu kết với nhau trong ngoài nắm quyền.
Quyền lực của hắn đã chẳng còn, làm sao mà chuyên tâm triều chính được?
Hơn nữa, vạn nhất Nghiêm Sơn Ngao cảm thấy bản thân hắn là mối uy hiếp.
Tên đó nói không chừng sẽ thật sự phế bỏ rồi lập một hoàng đế khác.
Hoàng đế mà bị ép thoái vị, chỉ có một kết cục, đó là cái chết.
Vì vậy trước khi bản thân có đủ thực lực, hắn nhất định phải ẩn nhẫn.
Không lâu nữa, lần đầu tiên trải nghiệm nhân sinh trong Bách Thế Thư của hắn sẽ kết thúc, đến lúc đó xem có thể nhận được phần thưởng gì.
"Bệ hạ, thừa tướng cầu kiến." Một cung nữ hô lên từ bên ngoài tẩm điện.
"Mau mời thừa tướng vào." Tiêu Mặc nói
"Vâng." Cung nữ bên ngoài tẩm điện khom người thi lễ, rồi mở cửa, "Mời thừa tướng vào trong."
"Thần bái kiến bệ hạ." Nghiêm Sơn Ngao đeo kiếm bên hông, bước vào tẩm điện, thi lễ với Tiêu Mặc.
"Tướng phụ không cần đa lễ." Tiêu Mặc vội vàng xuống giường, thậm chí không mang giày, tiến lên đón tiếp, "Tướng phụ sao lại đến đây?"
Nghiêm Sơn Ngao nhìn bộ đạo bào trên người Tiêu Mặc: "Bệ hạ đã tu đạo gần hai tháng, thần đến thăm bệ hạ, muốn hỏi bệ hạ tu hành thế nào?"
"Ha ha ha ha... Cũng tạm được, cũng tạm được." Tiêu Mặc cười nói, "Trẫm cảm thấy, việc triều chính quá mức phức tạp, quá mức hao tâm tổn trí, từ khi tu đạo đến nay, trẫm mỗi ngày đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, chỉ là việc lớn nhỏ trong triều, lại làm phiền tướng phụ hao tâm tổn sức."
"Bệ hạ nói quá lời, giúp bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần." Nghiêm Sơn Ngao lại thi lễ, "Bất quá thưa bệ hạ, khoảng một tháng nữa, Hoàng trưởng lão của Vạn Kiếm tông sẽ đến quốc ta, Vạn Kiếm tông là thiên hạ đệ nhất kiếm tông, đến lúc đó cần bệ hạ đích thân tiếp đón Hoàng trưởng lão."
"Việc này tự nhiên không thành vấn đề."
Bản thân hắn vốn không hiểu biết nhiều về giới tu tiên, chỉ nghe lén được danh tiếng của Vạn Kiếm tông mà thôi, ngoài ra thì hoàn toàn mù tịt, thậm chí không biết tông chủ Vạn Kiếm tông tên là gì.
"Ngoài ra, bệ hạ cũng đã lớn, thần đã tuyển chọn một số nữ tử để tiến cung, đều là khuê tú danh môn, đặc biệt là Nghiêm thị tông tộc của thần có một vị tài nữ, tên là Nghiêm Như Tuyết, có thể nói là tài mạo song toàn, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ vừa ý."
"..." Tiêu Mặc sao có thể không hiểu ý tứ của đối phương, Nghiêm Sơn Ngao gần như nói thẳng, ngươi nhất định phải chọn Nghiêm Như Tuyết làm phi, thậm chí không bao lâu nữa, Nghiêm Như Tuyết sẽ trở thành hoàng hậu.
"Đã nghe danh tài nữ Nghiêm gia, trẫm nhất định sẽ lưu tâm!" Tiêu Mặc gật đầu, có thể nói là nghe lời răm rắp.
Thấy Tiêu Mặc nghe lời như vậy, Nghiêm Sơn Ngao mỉm cười.
Trước đây Tiêu Mặc còn dám tranh đấu với hắn một chút, thậm chí còn có ý định đoạt lại quyền lực, nhưng giờ xem ra, hắn đã hoàn toàn buông bỏ.
Như vậy cũng tốt, nếu không thì thay một hoàng đế khác, cũng chỉ là thêm chút phiền phức mà thôi.
"Nếu bệ hạ đã tốt, vậy thần xin cáo lui."
"Tướng phụ đi thong thả, bình thường cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, Ngụy Tầm, tiễn tướng phụ."
“Vâng, bệ hạ."
Sau khi Ngụy Tầm tiễn Nghiêm Sơn Ngao rời đi, Tiêu Mặc nhíu mày: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, lão già ngươi cứ chờ đấy!"
...
Vạn Pháp Thiên Hạ, Thanh Hà thành.
Nơi đây cách biên giới Chu quốc chỉ khoảng ba mươi dặm.
Trên đường phố Thanh Hà thành, Hoàng trưởng lão đi theo sau hai đệ tử mặc phục sức Vạn Kiếm tông.
Mấy ngày nay đi đường cùng chung sống với họ, Hoàng trưởng lão cứ như ngồi trên đống lửa.
Tuy bọn họ mặc trang phục nội môn đệ tử Vạn Kiếm tông, nhưng nếu thật sự xem hai người bọn họ là nội môn đệ tử, thì Hoàng trưởng lão cảm thấy mình đúng là chán sống.
Hai người kia.
Một người là tông chủ của mình, thiên hạ đệ nhất Kiếm Tiên.
Một người khác là kiếm thị của tông chủ, Thu Diệp.
Thật lòng mà nói, Hoàng trưởng lão không biết vị tông chủ đại nhân này cùng mình đến Chu quốc làm gì?
Chuyến đi sứ Chu quốc của mình, chỉ là một việc bình thường, làm cho có lệ, tiếp nhận Chu quốc trở thành quốc phụ thuộc của Vạn Kiếm tông.
Nhưng không ngờ tông chủ đại nhân cũng đi theo, hơn nữa còn che giấu thân phận, giả trang thành nội môn đệ tử.
Chu quốc này có gì đặc biệt sao?
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
