Chương 40
Từ Biệt
Hướng Sơn mở mắt ra. Theo dự kiến, hôm nay là ngày quan phúc lợi đến tuyên bố khôi phục sự bảo hộ.
Cũng là ngày hắn dự định rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Khi cơn sóng gió vô cớ ấy qua đi, hắn ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì lớn. Hơn nữa, dù không nhớ mình là ai, nhưng ít nhất hắn có thể khẳng định, quá khứ hắn nhất định là một tên phản tặc đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ cần đứng ở nơi có sự giám sát của chính quyền, hắn đã thấy bứt rứt khó chịu.
Phải rời đi, tiến vào vùng hoang dã.
Lúc này, cơ thể của Hướng Sơn đã có thay đổi so với nửa tháng trước. Bộ giáp ngoài bị hỏng trong trận chiến với Leif đã được đúc lại. Lần này, đường cong bộ giáp mảnh mai hơn, nhưng phần lồng ngực lại thô hơn trước, rõ ràng là được lắp thêm linh kiện mới. Toàn bộ giáp ngoài được sơn màu đen mờ. Phần thân dưới vẫn là đôi chân dùng cơ nhân tạo, di chuyển bằng khớp ngược. Đôi tay lấy từ đao khách Ronconi cũng đã được sơn cùng màu với giáp ngoài.
Đây không phải vì thẩm mỹ hay "phong cách đồng nhất". Hướng Sơn giờ chưa có điều kiện để quan tâm chuyện đó. Chủ yếu là để phòng tránh vũ khí thiên cơ vệ tinh.
Những ngày qua, hắn không ít lần ngắm nhìn bầu trời đêm. Với sự hỗ trợ từ ba con chip điều khiển của võ giả, đôi mắt của hắn cuối cùng cũng có thể hoạt động ở công suất cao hơn. Với sự trợ giúp của cặp mắt cơ khí, hắn phát hiện rất nhiều thiên thể di chuyển với tốc độ bất thường trên bầu trời – đó chính là "vệ tinh nhân tạo".
Xét về số lượng, mật độ vệ tinh nhân tạo thời đại này đã đạt đến giới hạn. Hướng Sơn ước tính, trên quỹ đạo giờ chật cứng những vật thể nhân tạo.
Đó là những "con mắt" lơ lửng trên không trung.
Hắn không biết công nghệ quét quang học thời đại này chính xác đến mức nào, nhưng màu đen mờ chắc chắn khó phát hiện hơn ánh kim loại bạc lấp lánh.
Hiệp khách phải biết cách đối phó với những thứ này.
Nội công đương nhiên có thể theo tín hiệu điện từ xâm nhập thiết bị đầu cuối của địch, gây rối loạn hoặc chiếm quyền điều khiển. Nhưng với công suất của cơ thể hình người, Hướng Sơn không thể dùng sóng điện từ để đưa nội lực lên vũ trụ.
Hắn không thể dùng nội công vô hiệu hóa sự trinh sát cách xa ngàn dặm của những vệ tinh quỹ đạo này.
Trừ khi nắm giữ được thiết bị phát có đủ công suất.
Và ngoài "trinh sát", còn có "cuộc tấn công có thể ập đến bất cứ lúc nào".
Theo trí nhớ của Hướng Sơn, hạn chế duy nhất của "vũ khí thiên cơ" là "có thể làm hỏng tài sản quan trọng". Vậy nên nếu một hiệp khách bị phát hiện nơi hoang dã, thứ chờ đợi hắn sẽ là tập kích từ vũ khí thiên cơ.
Hướng Sơn nhìn quanh. Những lão già và người tàn tật quanh thùng tái chế linh kiện cũ đều đang nằm tê liệt trong góc. Trấn trưởng sợ bọn họ xúc phạm quan phúc lợi, nên đã tắt nguồn cơ thể của họ, đưa họ vào trạng thái giả chết. Hướng Sơn cảm thấy không thoải mái với cách làm này. Ở thời đại trước, chức năng "tắt nguồn cơ thể" không thể ủy quyền cho người khác thực hiện. Chỉ có "não sinh vật kết nối trực tiếp với cơ thể nhân tạo" mới có thể ra lệnh tắt chức năng vận động thông qua tín hiệu thần kinh. Nhưng ở thời đại này, chuyện này dường như đã trở nên bình thường.
Hướng Sơn liếc nhìn cỗ máy trong góc. Tín hiệu hồng ngoại từ đôi mắt xuyên qua cỗ máy đó. Rồi nó run rẩy đứng lên.
Đây là một cỗ máy bốn chân, cao gần hai mét, do hắn tháo linh kiện từ đôi chân của Leif, rồi lắp cấu trúc động lực lên một khung xương do trấn trưởng chế tác. Cỗ máy này đơn giản là một mặt côn hình chữ nhật, phía trước có hai con mắt
Chip điều khiển của Ronconi được lắp trong một hộp kim loại nhỏ bên dưới cặp mắt đó.
Hướng Sơn đặt tên cho cỗ máy này là "Lừa". "Lừa" là một robot kiểu gia súc chở đồ.
Tuy trên các cung đường bằng phẳng, bánh xe hiệu quả hơn nhiều so với cấu trúc lạc hậu như chân, nhưng bánh xe lại khó vượt qua những địa hình phức tạp. Trong tình huống này, robot đa chân sẽ có tác dụng rất lớn.
Nó chịu trách nhiệm chở những gì còn lại của Leif, Paulus, Ronconi và Kình Bạo Khuê. Hơn nữa, bản thân nó cũng là "cơ thể dự phòng".
Không cần lời nói, chỉ cần Hướng Sơn nhìn vào mắt của "Lừa", là có thể ra lệnh "đi theo".
Hắn bước ra khỏi cửa. Đường phố yên tĩnh, không một bóng người. Chỉ có chút bụi bay ở phía xa thị trấn. Rõ ràng là người dân đang tụ tập ở quảng trường, chờ đợi quan phúc lợi đến.
Hướng Sơn nhìn về phía đó.
Thôi, cuối cùng thằng nhóc cũng không đến.
Hắn lắc đầu. Chuyện trẻ con giận dỗi, khó mà lý giải được.
Hắn đi vài bước, nhanh chóng đến đầu kia thị trấn. Đây là bãi chứa nguyên liệu. Đi xa hơn, là bãi rác mà người dân dựa vào để sinh tồn. Hướng Sơn định đi theo hướng này, xuyên qua vùng tàn tích chiến trường, tiến vào vùng hoang dã hầu như chưa người dân thị trấn nào đặt chân tới.
Hướng Sơn đứng ở rìa bãi rác, ngoảnh lại nhìn trấn trạm thu hồi.
"Chà, không ngờ mình lại có ngày lưu luyến cái nơi tồi tàn thế này." Hắn lắc đầu: "Phải tìm cách lấy lại nhiều ký ức hơn, không thì đến mớ sắt vụn cũng thấy là thứ quý giá..."
Lúc này, một đám bụi đang tiến lại gần nhanh chóng. Có vẻ có người đến tìm hắn. Hướng Sơn thu lại côn chân vừa bước.
Không lâu sau, Yulia xuất hiện trong tầm nhìn Hướng Sơn. Trên gương chiếu hậu của cô buộc một tấm vải. Trấn trưởng bám trên thùng xe.
Hướng Sơn hơi ngạc nhiên: "Cô Yulia? Ông trấn trưởng? Hai người đến đây làm gì?"
Hắn thực sự khá bất ngờ. Lúc này đáng lẽ cư dân thị trấn đang chào đón quan phúc lợi mới phải.
Trấn trưởng co rụt vai, ngượng ngùng nói: "Chúng tôi đến tiễn ngài. Ngài ở thị trấn lâu như vậy, giúp đỡ chúng tôi rất nhiều..."
Yulia thẳng thắn: "Tôi nhờ trấn trưởng đi cùng. Trước đó cậu nói với Yuki, trước khi đi có một thứ phải trả lại. Tôi không có tay để lấy đồ, nên phải đưa trấn trưởng đi cungf."
Trấn trưởng gỡ món đồ buộc trên gương chiếu hậu Yulia. Đó là một miếng vải sợi nhân tạo, bên trong là một con chip điều khiển.
Đó là chip dự phòng của Yuki, cái mà Hướng Sơn đã sửa đổi, ngăn chặn một số cổng can thiệp bên ngoài.
Đây cũng là cách Hướng Sơn bảo vệ bí mật của mình. Trong suy nghĩ ban đầu, nếu muốn đào tạo đệ tử chân truyền, thì phải tìm cách thoát khỏi sự giám sát tiềm ẩn. Nhưng thứ này đồng nghĩa với việc nói với kẻ cầm quyền "ta là kẻ phản nghịch". Vì vậy Hướng Sơn đã sớm bảo Yuki, nếu chia tay, cậu phải tự hủy con chip đó.
Có vẻ Yuki ít nhất vẫn nhớ chuyện này.
"Trẻ con giận dỗi..." Hướng Sơn liếc nhìn Yulia và trấn trưởng.
Có vẻ Yulia không hoàn toàn tin tưởng trấn trưởng. Thứ này chắc là do Yuki tự buộc vào gương chiếu hậu. Cô không giao nó cho trấn trưởng, có lẽ sợ ông ta giấu đi, hành vi đó có thể liên lụy đến hai mẹ con. Nhưng cô cũng sợ chip rơi giữa đường, không nhặt lên được, cuối cùng lại đắc tội với Hướng Sơn.
"Sao phải phiền phức thế? Tôi chỉ nói, tốt nhất đừng để người khác kiểm tra thứ này. Nếu có nguy cơ bị kiểm tra, thì tự hủy là được."
Hướng Sơn vừa nói, vừa cắm chip vào cổng tay, tiến hành xử lí.
Hắn ném con chip lại cho trấn trưởng: "Xong rồi."
"Ha ha..." Trấn trưởng cười nói cẩn thận: "Ngài không ở lại thêm vài ngày nữa sao?"
"Thôi. Thị trấn có ơn với tôi, tôi giúp đánh lui một đợt bạo đồ, rồi bảo vệ mấy ngày nay, cũng coi như đã trả ơn." Hướng Sơn lắc đầu: "Tiếp theo, tôi còn có việc riêng phải giải quyết."
Trấn trưởng giật mình: "Chúng tôi không có ý đó..."
Hướng Sơn không để ý lão già, quay sang Yulia: "Phiền cô chuyển lời cho Yuki, mấy ngày cuối, tôi rất thất vọng về biểu hiện của nó. Hiểu không, rất thất vọng! Tri thức là thứ quý giá nhất thế gian. Tôi chỉ sợ thời gian không đủ, không thể truyền thụ hết. Có người dạy mà không chịu học, không phê bình không được."
Yulia im lặng một lúc, khiến Hướng Sơn nghi ngờ cô ta không muốn nói chuyện. Một lúc sau, loa của cô mới phát ra âm thanh: "Việc không cho Yuki đến là ý của tôi. Xin đừng làm khó con trai tôi."
Hướng Sơn bật cười: "Tôi nghĩ mình cũng không còn cơ hội làm khó con trai cô nữa. Tôi thực sự phải đi rồi."
Yulia thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự sợ chuyện này.
Nếu Hướng Sơn có ác ý với hai mẹ con, họ hoàn toàn không thể kháng cự.
"Có vẻ cậu rất quý Yuki..." Yulia nói.
"Rốt cuộc, nó là người đào tôi lên từ bãi rác, hiện tại tôi cũng chỉ có một mình Yuki là đệ tử." Hướng Sơn phất tay.
Yulia suy nghĩ giây lát, hỏi: "Vậy những tri thức cậu dạy Yuki, thực sự rất quan trọng sao?"
Hướng Sơn gật đầu: "Tôi nghĩ, nếu nó không đi sai đường, nhiều năm sau, có thể sống ra dáng một con người – dĩ nhiên, quên đi cũng không sao."
Một cơn gió thổi qua. Cát bụi khiến tầm nhìn giảm mạnh. Hướng Sơn liếc nhìn lại, chiếc tàu phi hành địa hiệu quen thuộc đã ở đường chân trời. Hắn gật đầu: "Đến lúc phải đi rồi."
Quả nhiên, đại hiệp nên vác thứ gì đó trên ngọn thương, bước trong gió cát, từ từ biến mất.
Yulia khởi động động cơ [đây có lẽ là nghi lễ nào đó mà Hướng Sơn không hiểu], nói với hắn: "Cảm ơn cậu đã dạy dỗ con trai tôi. Hướng Sơn, chúc cậu thuận lợi..."
"Không, điều đó là không thể."
Lúc này, một giọng nói khác chen vào cuộc đối thoại.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
