0 chữ
Chương 49
Chương 49
"Được rồi, đừng nói lời dễ nghe nữa, mau đi chuẩn bị đi. Hôm nay có hội chùa, cả nhà mình cùng đi cho náo nhiệt, mẹ con cũng đi."
Lão gia tử bị con gái chọc ghẹo thì ngượng ngùng, giả vờ không kiên nhẫn, phất tay xua nàng ấy rời đi, ý bảo: "Mau đi đi, đừng có ở đây vướng víu."
"Dạ, con đi ngay đây." Chu Phượng Anh vui vẻ đáp lời, bế theo Chu Cẩm Ngọc ra ngoài.
Chứng kiến những con gà trống mình từng ngày ngày nhìn chúng lớn lên bị bán đi rồi làm thịt nhưng Chu Cẩm Ngọc chẳng có chút thương xót hay cảm giác "gà con thật đáng yêu, sao có thể nhẫn tâm như vậy" gì cả.
Cậu thương xót gà, vậy ai đến thương xót gia đình cậu? Không phải ai cũng có tư cách để có thừa lòng trắc ẩn.
Điều quan trọng nhất là, cậu cũng muốn ăn gà.
Gà thả rông, vận động mỗi ngày hơn vạn bước, uống nước suối trên núi, ăn sâu nhỏ và ngũ cốc hữu cơ mà lớn, hẳn là hương vị ngon không tưởng nổi.
Cuối năm, nhà nhà đều mua sắm tết, không tiện mượn xe người khác, một nhà dứt khoát đi bộ đến chợ phiên, cũng chỉ có bảy tám dặm đường, không tính là xa lắm.
Phía sau, Đại Lang gánh gà, lão gia tử xách một giỏ trứng đầy, Phượng Anh bế hài tử, lão thái thái, Chu thị và Lan tỷ nhi theo phía sau.
Lúc cả nhà đi ngang qua cửa nhà tộc trưởng Chu Trường Nguyên, liền bị lão nhân đứng ở cửa trò chuyện với người khác gọi lại: "Trường Khánh, hôm nay xe ngựa nhà ta không dùng, ngươi cứ đi đóng ngựa vào mà dùng."
"Làm vậy sao được."
"Không phải người ngoài, đừng khách sáo vô ích, mau đi đi."
Lão gia tử vội vàng tạ ơn, bản thân ông ấy tất nhiên không muốn chiếm lợi người khác, nhưng có cháu nhỏ mà, vợ và con dâu chân nhỏ, đi bộ lâu cũng mệt mỏi.
Xe ngựa nhà tộc trưởng rất lớn, rộng rãi, lại còn có mái che gió che mưa, trong mắt người nhà họ Chu mà nói, đúng là xa hoa lắm rồi.
Chu Đại Lang cầm cương phía trước, sợ gà làm bẩn khoang xe người ta, liền buộc gà vào càng xe.
Chu Cẩm Ngọc dựa vào lòng lão gia tử, theo nhịp xe hơi lắc lư, cảm thấy bản thân có lẽ là kẻ xuyên không vô dụng nhất, đến đây đã lâu, ngoài việc nuôi mấy con gà thì chẳng làm được gì cả.
Kỳ thật cậu cũng không định làm chuyện gì to lớn, cậu chỉ muốn cải thiện điều kiện sống của nhà họ Chu mà thôi, nhưng khi thực sự bắt tay vào mới thấy chẳng dễ dàng.
Biểu cảm chán nản hiện trên khuôn mặt nhỏ, nhìn mà buồn cười vô cùng.
Chu Phượng Anh đối diện trêu ghẹo cậu: "Ngọc ca nhi, nói cho đại cô nghe, ngươi đang buồn bực chuyện gì vậy?"
Chu Cẩm Ngọc ngước mắt lên, tùy tiện tìm cớ: "Đại cô, cha con sắp về chưa?"
Chu Phượng Anh làm bộ thương tâm nhìn lão gia tử: "Cha, người thấy chưa, cái đồ vô lương tâm này, con ôm thằng bé cả ngày, vậy mà trong lòng chỉ nhớ cha nó, thân thiết nhất vẫn là cha nó!"
Chu Cẩm Ngọc nói: "Đại cô cũng thân thiết với gia gia mà."
Một câu làm Chu Phượng Anh nghẹn lời.
Lão gia tử vuốt râu cười, Chu Cẩm Ngọc này còn lanh lợi hơn cả Nhị Lang khi nhỏ.
Chu Phượng Anh cũng cười, nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Chu Cẩm Ngọc: "Quả nhiên là con trai của cha ngươi."
Ánh mắt của Chu thị mang theo ý cười nhìn hài tử, cũng có chút nhớ phu quân.
Lão thái thái nói với Chu Phượng Anh: "Trước đây chỉ có Nhị Lang trị được con, sau này ta xem chừng tiểu tử này cũng có thể quản con rồi."
Chu Phượng Anh cười khanh khách: "Đó là đương nhiên, Ngọc ca nhi chính là tiểu tổ tông của nhà ta."
Chu Cẩm Ngọc tiếp lời: "Ngọc ca nhi nghe lời tỷ tỷ."
Lan tỷ nhi nghe vậy, cười đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Chu Cẩm Ngọc.
Chu Phượng Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết, đối với một nữ nhân mà nói, nhà mẹ đẻ quan trọng đến nhường nào, Ngọc ca nhi và Lan tỷ nhi thân thiết là chuyện tốt.
Bất quá có đôi khi nàng ấy cũng hoài nghi không biết là trùng hợp, hay tiểu chất tử quá giỏi nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. Ngọc ca nhi nhỏ tuổi nhất, lại là cháu đích tôn duy nhất, trong nhà thiên vị thằng bé là lẽ đương nhiên, nhưng tiểu tử này dường như luôn có thể để ý đến cảm xúc của tỷ tỷ.
Xe ngựa đi nhanh, cả nhà nói chuyện phiếm một lát đã đến chợ, gửi xe vào bãi, lão gia tử và Đại Lang đi bán gà và trứng, để đám nữ quyến tự do dạo quanh, trưa thì quay về xe gặp nhau.
Lão gia tử bị con gái chọc ghẹo thì ngượng ngùng, giả vờ không kiên nhẫn, phất tay xua nàng ấy rời đi, ý bảo: "Mau đi đi, đừng có ở đây vướng víu."
"Dạ, con đi ngay đây." Chu Phượng Anh vui vẻ đáp lời, bế theo Chu Cẩm Ngọc ra ngoài.
Chứng kiến những con gà trống mình từng ngày ngày nhìn chúng lớn lên bị bán đi rồi làm thịt nhưng Chu Cẩm Ngọc chẳng có chút thương xót hay cảm giác "gà con thật đáng yêu, sao có thể nhẫn tâm như vậy" gì cả.
Cậu thương xót gà, vậy ai đến thương xót gia đình cậu? Không phải ai cũng có tư cách để có thừa lòng trắc ẩn.
Điều quan trọng nhất là, cậu cũng muốn ăn gà.
Gà thả rông, vận động mỗi ngày hơn vạn bước, uống nước suối trên núi, ăn sâu nhỏ và ngũ cốc hữu cơ mà lớn, hẳn là hương vị ngon không tưởng nổi.
Phía sau, Đại Lang gánh gà, lão gia tử xách một giỏ trứng đầy, Phượng Anh bế hài tử, lão thái thái, Chu thị và Lan tỷ nhi theo phía sau.
Lúc cả nhà đi ngang qua cửa nhà tộc trưởng Chu Trường Nguyên, liền bị lão nhân đứng ở cửa trò chuyện với người khác gọi lại: "Trường Khánh, hôm nay xe ngựa nhà ta không dùng, ngươi cứ đi đóng ngựa vào mà dùng."
"Làm vậy sao được."
"Không phải người ngoài, đừng khách sáo vô ích, mau đi đi."
Lão gia tử vội vàng tạ ơn, bản thân ông ấy tất nhiên không muốn chiếm lợi người khác, nhưng có cháu nhỏ mà, vợ và con dâu chân nhỏ, đi bộ lâu cũng mệt mỏi.
Xe ngựa nhà tộc trưởng rất lớn, rộng rãi, lại còn có mái che gió che mưa, trong mắt người nhà họ Chu mà nói, đúng là xa hoa lắm rồi.
Chu Cẩm Ngọc dựa vào lòng lão gia tử, theo nhịp xe hơi lắc lư, cảm thấy bản thân có lẽ là kẻ xuyên không vô dụng nhất, đến đây đã lâu, ngoài việc nuôi mấy con gà thì chẳng làm được gì cả.
Kỳ thật cậu cũng không định làm chuyện gì to lớn, cậu chỉ muốn cải thiện điều kiện sống của nhà họ Chu mà thôi, nhưng khi thực sự bắt tay vào mới thấy chẳng dễ dàng.
Biểu cảm chán nản hiện trên khuôn mặt nhỏ, nhìn mà buồn cười vô cùng.
Chu Phượng Anh đối diện trêu ghẹo cậu: "Ngọc ca nhi, nói cho đại cô nghe, ngươi đang buồn bực chuyện gì vậy?"
Chu Cẩm Ngọc ngước mắt lên, tùy tiện tìm cớ: "Đại cô, cha con sắp về chưa?"
Chu Phượng Anh làm bộ thương tâm nhìn lão gia tử: "Cha, người thấy chưa, cái đồ vô lương tâm này, con ôm thằng bé cả ngày, vậy mà trong lòng chỉ nhớ cha nó, thân thiết nhất vẫn là cha nó!"
Một câu làm Chu Phượng Anh nghẹn lời.
Lão gia tử vuốt râu cười, Chu Cẩm Ngọc này còn lanh lợi hơn cả Nhị Lang khi nhỏ.
Chu Phượng Anh cũng cười, nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Chu Cẩm Ngọc: "Quả nhiên là con trai của cha ngươi."
Ánh mắt của Chu thị mang theo ý cười nhìn hài tử, cũng có chút nhớ phu quân.
Lão thái thái nói với Chu Phượng Anh: "Trước đây chỉ có Nhị Lang trị được con, sau này ta xem chừng tiểu tử này cũng có thể quản con rồi."
Chu Phượng Anh cười khanh khách: "Đó là đương nhiên, Ngọc ca nhi chính là tiểu tổ tông của nhà ta."
Chu Cẩm Ngọc tiếp lời: "Ngọc ca nhi nghe lời tỷ tỷ."
Lan tỷ nhi nghe vậy, cười đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Chu Cẩm Ngọc.
Chu Phượng Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết, đối với một nữ nhân mà nói, nhà mẹ đẻ quan trọng đến nhường nào, Ngọc ca nhi và Lan tỷ nhi thân thiết là chuyện tốt.
Bất quá có đôi khi nàng ấy cũng hoài nghi không biết là trùng hợp, hay tiểu chất tử quá giỏi nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. Ngọc ca nhi nhỏ tuổi nhất, lại là cháu đích tôn duy nhất, trong nhà thiên vị thằng bé là lẽ đương nhiên, nhưng tiểu tử này dường như luôn có thể để ý đến cảm xúc của tỷ tỷ.
Xe ngựa đi nhanh, cả nhà nói chuyện phiếm một lát đã đến chợ, gửi xe vào bãi, lão gia tử và Đại Lang đi bán gà và trứng, để đám nữ quyến tự do dạo quanh, trưa thì quay về xe gặp nhau.
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
