0 chữ
Chương 44
Chương 44
Hôm nay đúng dịp họp chợ, người đông như mắc cửi, đánh xe đi vào rất bất tiện. Cổng chợ có một bãi đất trống dành riêng để đỗ xe, chỉ cần trả một văn tiền là có người trông giữ cho đến khi chợ tan.
Chu Nhị Lang ôm hài tử xuống xe, Chu thị dắt theo Lan tỷ nhi, cả nhà chậm rãi đi về hướng Hồi Xuân Đường. Chu Cẩm Ngọc lần đầu tiên được dạo chợ phiên thời cổ đại, mắt tròn xoe tò mò ngắm đông ngó tây.
Lan tỷ nhi tinh mắt chỉ về phía trước, reo lên:
"Nhị cữu, nhị cữu, mau nhìn kia! Kẹo hồ lô!"
"Được, chúng ta qua đó xem."
Đến trước quầy bán kẹo hồ lô, Chu Nhị Lang nói:
"Lan tỷ nhi, muốn ăn cái nào thì cứ tự chọn. Ngọc ca nhi cũng chọn lấy một xâu đi."
Những quả sơn tra đỏ au, tròn trĩnh, mũm mĩm chen chúc nhau, bên ngoài phủ một lớp đường óng ánh màu hoàng kim, trông vô cùng hấp dẫn.
Chu Cẩm Ngọc nhìn một lượt, liền rút ra một xâu có vẻ được bọc nhiều đường hơn.
Lan tỷ nhi thì lại đứng trái ngó phải nhìn, chần chừ mãi không quyết. Xâu này dường như có nhiều đường hơn, nhưng xâu kia lại có vẻ quả sơn tra lớn hơn một chút.
Chu Nhị Lang cười nói:
"Lan tỷ nhi, nếu con cái gì cũng muốn thì trời tối rồi e vẫn chưa chọn xong.’
Lan tỷ nhi ngẫm nghĩ, cảm thấy lời nhị cữu nói có lý. Không có xâu nào là hoàn hảo, cũng không có xâu nào là dở hoàn toàn. Táo gai chẳng có gì quý hiếm, chẳng bằng chọn xâu có nhiều đường thì hơn.
Chu Nhị Lang lại lấy một xâu kẹo hồ lô từ giá treo, đưa cho Chu thị. Chu Vân Nương vội xua tay:
"Ta không ăn."
Chu Nhị Lang liền nhét thẳng vào tay nàng.
Ông lão bán kẹo cười bảo:
"Một xâu hai văn tiền, ba xâu năm văn."
Chu Nhị Lang lấy tiền túi, đếm đủ năm đồng trao cho ông lão.
Chu Cẩm Ngọc đưa xâu kẹo hồ lô tới bên miệng Chu Nhị Lang:
"Phụ thân, người nếm thử đi."
Chu Nhị Lang cúi đầu, định cắn vào quả nhỏ nhất, nào ngờ Chu Cẩm Ngọc lại xoay xâu kẹo, đưa quả to nhất, phủ đường nhiều nhất đến sát môi hắn.
Chu Nhị Lang chợt nhớ lần trước, nhi tử cũng chọn quả dâu to ngọt nhất để đút cho mình, bèn đưa tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của con.
Thời tiết oi bức, sợ con ăn ngọt rồi sẽ khát nước, Chu Nhị Lang liền tháo túi nước, rút nút gỗ ra, đưa tới bên miệng con. Chu Cẩm Ngọc cầm lấy tay hắn, uống vài ngụm rồi đẩy ra, tỏ ý đã đủ.
Cổ họng cũng khô, Chu Nhị Lang tự mình uống hai ngụm, rồi tự nhiên đưa cho Chu thị bên cạnh.
Chu thị thoáng sững người, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại sợ Chu Nhị Lang nhìn ra tâm tư mình, bèn đỏ mặt đón lấy túi nước, nhanh chóng uống một ngụm lúc Chu Nhị Lang không nhìn.
Vì uống vội mà nàng bị sặc, nước chảy cả vào mũi, nhưng sợ mất mặt nên vội lấy tay áo che lại, thế nhưng vẫn không ngăn được phản ứng sinh lý, ho khan liên tục, nước mắt cũng rơi theo.
Chu Nhị Lang khóe miệng giật giật. Chỉ là uống nước mà thôi, tối qua chuyện như vậy cũng đã trải qua rồi, sao giờ còn thẹn thùng như thế?
Thấy nương tử ho khổ sở, chàng không khỏi đau lòng, giọng nói ôn hòa:
"Cúi xuống nào."
Chu Vân Nương ngây ngốc nhìn chàng, không hiểu vì sao lại phải cúi xuống. Chu Nhị Lang trực tiếp ra tay, đặt bàn tay rộng lớn lên gáy nàng, ấn nhẹ xuống, ép nàng cúi người, đồng thời vỗ nhẹ lên lưng:
"Dùng lực bụng mà ho ra ngoài."
Giọng nói của Chu Nhị Lang trầm ổn, đầy sức trấn an, khiến Chu thị vô thức làm theo.
"Được lắm, tiếp tục nào."
Rất nhanh, nước mắc ở mũi cũng được ho ra, Chu thị lập tức thở dễ dàng hơn.
Lan tỷ nhi cầm túi nước của mình, thấy nhị cữu mẫu bị sặc, bèn uống từng ngụm nhỏ. Cô bé lại nhìn nhị cữu giúp nhị cữu mẫu vỗ lưng, không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên, lòng thầm nghĩ, chẳng biết sau này phu quân tương lai của mình có yêu thương mình như nhị cữu yêu thương nhị cữu mẫu không.
Cha mẹ tình thâm, Chu Cẩm Ngọc vì thế mà vui mừng thay, nhưng bản thân cậu lại chẳng có chút khát khao nào với hôn nhân hay tình ái. Do đó, có người từng nhận xét rằng khí chất của cậu thật đặc biệt — vô tính, vô dục, vô tội.
Hồi Xuân Đường
Vừa thấy Tiết Thần y, Chu Nhị Lang vội bước lên, cúi người hành lễ thật sâu:
"Đại ân cứu mạng mà bá phụ dành cho tiểu nhi, Nhị Lang cảm kích vô cùng!
Chu Nhị Lang ôm hài tử xuống xe, Chu thị dắt theo Lan tỷ nhi, cả nhà chậm rãi đi về hướng Hồi Xuân Đường. Chu Cẩm Ngọc lần đầu tiên được dạo chợ phiên thời cổ đại, mắt tròn xoe tò mò ngắm đông ngó tây.
Lan tỷ nhi tinh mắt chỉ về phía trước, reo lên:
"Nhị cữu, nhị cữu, mau nhìn kia! Kẹo hồ lô!"
"Được, chúng ta qua đó xem."
Đến trước quầy bán kẹo hồ lô, Chu Nhị Lang nói:
"Lan tỷ nhi, muốn ăn cái nào thì cứ tự chọn. Ngọc ca nhi cũng chọn lấy một xâu đi."
Những quả sơn tra đỏ au, tròn trĩnh, mũm mĩm chen chúc nhau, bên ngoài phủ một lớp đường óng ánh màu hoàng kim, trông vô cùng hấp dẫn.
Lan tỷ nhi thì lại đứng trái ngó phải nhìn, chần chừ mãi không quyết. Xâu này dường như có nhiều đường hơn, nhưng xâu kia lại có vẻ quả sơn tra lớn hơn một chút.
Chu Nhị Lang cười nói:
"Lan tỷ nhi, nếu con cái gì cũng muốn thì trời tối rồi e vẫn chưa chọn xong.’
Lan tỷ nhi ngẫm nghĩ, cảm thấy lời nhị cữu nói có lý. Không có xâu nào là hoàn hảo, cũng không có xâu nào là dở hoàn toàn. Táo gai chẳng có gì quý hiếm, chẳng bằng chọn xâu có nhiều đường thì hơn.
Chu Nhị Lang lại lấy một xâu kẹo hồ lô từ giá treo, đưa cho Chu thị. Chu Vân Nương vội xua tay:
"Ta không ăn."
Chu Nhị Lang liền nhét thẳng vào tay nàng.
Ông lão bán kẹo cười bảo:
"Một xâu hai văn tiền, ba xâu năm văn."
Chu Nhị Lang lấy tiền túi, đếm đủ năm đồng trao cho ông lão.
"Phụ thân, người nếm thử đi."
Chu Nhị Lang cúi đầu, định cắn vào quả nhỏ nhất, nào ngờ Chu Cẩm Ngọc lại xoay xâu kẹo, đưa quả to nhất, phủ đường nhiều nhất đến sát môi hắn.
Chu Nhị Lang chợt nhớ lần trước, nhi tử cũng chọn quả dâu to ngọt nhất để đút cho mình, bèn đưa tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của con.
Thời tiết oi bức, sợ con ăn ngọt rồi sẽ khát nước, Chu Nhị Lang liền tháo túi nước, rút nút gỗ ra, đưa tới bên miệng con. Chu Cẩm Ngọc cầm lấy tay hắn, uống vài ngụm rồi đẩy ra, tỏ ý đã đủ.
Cổ họng cũng khô, Chu Nhị Lang tự mình uống hai ngụm, rồi tự nhiên đưa cho Chu thị bên cạnh.
Chu thị thoáng sững người, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại sợ Chu Nhị Lang nhìn ra tâm tư mình, bèn đỏ mặt đón lấy túi nước, nhanh chóng uống một ngụm lúc Chu Nhị Lang không nhìn.
Chu Nhị Lang khóe miệng giật giật. Chỉ là uống nước mà thôi, tối qua chuyện như vậy cũng đã trải qua rồi, sao giờ còn thẹn thùng như thế?
Thấy nương tử ho khổ sở, chàng không khỏi đau lòng, giọng nói ôn hòa:
"Cúi xuống nào."
Chu Vân Nương ngây ngốc nhìn chàng, không hiểu vì sao lại phải cúi xuống. Chu Nhị Lang trực tiếp ra tay, đặt bàn tay rộng lớn lên gáy nàng, ấn nhẹ xuống, ép nàng cúi người, đồng thời vỗ nhẹ lên lưng:
"Dùng lực bụng mà ho ra ngoài."
Giọng nói của Chu Nhị Lang trầm ổn, đầy sức trấn an, khiến Chu thị vô thức làm theo.
"Được lắm, tiếp tục nào."
Rất nhanh, nước mắc ở mũi cũng được ho ra, Chu thị lập tức thở dễ dàng hơn.
Lan tỷ nhi cầm túi nước của mình, thấy nhị cữu mẫu bị sặc, bèn uống từng ngụm nhỏ. Cô bé lại nhìn nhị cữu giúp nhị cữu mẫu vỗ lưng, không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên, lòng thầm nghĩ, chẳng biết sau này phu quân tương lai của mình có yêu thương mình như nhị cữu yêu thương nhị cữu mẫu không.
Cha mẹ tình thâm, Chu Cẩm Ngọc vì thế mà vui mừng thay, nhưng bản thân cậu lại chẳng có chút khát khao nào với hôn nhân hay tình ái. Do đó, có người từng nhận xét rằng khí chất của cậu thật đặc biệt — vô tính, vô dục, vô tội.
Hồi Xuân Đường
Vừa thấy Tiết Thần y, Chu Nhị Lang vội bước lên, cúi người hành lễ thật sâu:
"Đại ân cứu mạng mà bá phụ dành cho tiểu nhi, Nhị Lang cảm kích vô cùng!
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
