0 chữ
Chương 29
Chương 29
"Hôm trước gia gia thắp hương, thần tiên chẳng đã nói rồi sao? Chỉ có hôm qua là nắng, còn mấy ngày sau đều có mưa. Có khi bây giờ ngài đang mưa ở chỗ khác, lát nữa sẽ đến chỗ chúng ta!"
Một lời làm tỉnh kẻ trong mộng!
Đúng vậy! Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, ai mà biết trời sẽ biến chuyển thế nào? Lúa đã thu về rồi, cứ lo chu toàn trước đã!
Chu lão gia xoa đầu cháu trai, gật gù:
"Ngoan lắm! Chúng ta đi ăn cơm nào!"
Thời tiết oi bức, cả nhà dứt khoát dọn bàn ra gốc giàn nho ngoài sân, ngồi ăn dưới bóng râm. Vừa mới cầm đũa lên, Cao thị đã lắc lư eo, không mời mà đến.
"Ôi chao, cả nhà các ngươi cũng siêng năng thật đấy! Vừa nãy ta nhìn thấy ngoài sân xếp từng ụ lúa cao ngất, chẳng lẽ suốt một ngày một đêm đã gặt sạch bảy mẫu lúa rồi sao? Chậc chậc chậc, nhìn mà tiếc quá! Nếu để thêm hai ngày nữa, không phải có thể thu thêm mấy cân sao? Ta thấy mà đau lòng thay cho nhà các ngươi đó!"
Chu Phượng Anh trợn mắt, cười lạnh:
"Không cần ngươi phải lo. Nhà ta khác với nhà người khác, Nhị Lang nhà ta có công danh, quan phủ miễn thuế tận tám mươi mẫu đất. Thu được nhiều hay ít, có quan trọng bằng tiền thuế không?"
Cao thị bị chặn họng, hừ lạnh một tiếng từ trong mũi. Giả vờ mạnh miệng! Trong lòng có khổ hay không, bọn họ tự biết!
Bà ta còn cố tình chồm người lên, liếc nhìn bữa cơm của Chu gia, bĩu môi:
"Ồ, năm nay mới trả xong nợ, mà cơm canh có vẻ khấm khá nhỉ! Mới hôm trước còn mua thịt lợn ăn, hôm nay lại có trứng hấp rồi."
Sau đó, bà ta liếc sang cái đầu trọc lóc của Chu Cẩm Ngọc, cười nhạt, giọng điệu châm chọc:
"Ta thấy đứa nhỏ này thân thể yếu quá, trứng gà bổ dưỡng đấy, nhưng chớ có ăn nhiều quá mà không hấp thu được, lại bồi bổ thành bệnh thì khổ!"
Trứng gà đấy! Giá cao điểm phải mười văn một quả! Bà ta còn chẳng nỡ ăn, dựa vào đâu mà cái thằng nhãi bệnh tật nửa sống nửa chết này lại được ăn? Nếu nó chết sớm một chút, chẳng phải Chu gia cũng đỡ tốn bạc nuôi?
Phung phí tiền bạc của Chu gia chẳng khác nào phung phí khẩu phần lương thực tương lai của Thúy Hương. Chu gia tiêu tiền rộng rãi như thế, làm sao tích góp được sính lễ cho nàng ta đây?
Lần này, chưa đợi Chu Phượng Anh mở miệng, Chu Đại Lang đã "soạt!" một tiếng đứng bật dậy, ghế dưới mông vì động tác quá gấp mà "rầm!" một tiếng ngã xuống đất.
Hắn tiện chân đá ghế sang một bên, mang theo khí thế lạnh lẽo như băng sương, xông thẳng về phía Cao thị.
Thân hình hắn gần hai trượng, đứng sừng sững trước mặt Cao thị, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén như dao!
Ngoài người nhà họ Chu, chẳng ai biết được để Ngọc ca nhi có thể sống đến hôm nay đã phải chịu bao nhiêu khổ sở. Một đứa trẻ bé nhỏ, uống không biết bao nhiêu thang thuốc, trải qua bao nhiêu đau đớn. Khi khó thở, có những đêm dài không thể ngủ, có lúc vừa chợp mắt, cũng phải há miệng thở gấp nhờ vào cổ họng. Chính vì thường xuyên phải thở bằng miệng, yết hầu của hài tử luôn bị viêm, ngay cả uống ngụm nước cũng đau đến xé lòng.
Những lời mà hài tử nói nhiều nhất chính là: "Khó chịu quá" và "Chết rồi có phải sẽ không khó chịu nữa không?"
Có lẽ là do mệnh khổ, hài tử hiểu chuyện sớm hơn người thường. Chu Cẩm Ngọc dường như cũng biết bản thân khó lòng sống lâu, nhưng cậu vẫn cố gắng sống sót. Không phải vì chính mình.
Mà là vì mẫu thân, phụ thân, vì đại bá yêu thương cậu, vì gia gia, vì nãi nãi. Dù thân là đại bá của cậu, nhưng hắn và phụ thân cậu có khác gì nhau? Nhị Lang ở bên ngoài cầu học, muốn về nhà cũng không thể, mỗi lần về lại tốn lộ phí. Thay vì dùng số bạc đó để đi lại, thì thà để dành mua thuốc cho hài tử.
Nhị Lang từ nhỏ đã là người cứng rắn, luôn biết phân nặng nhẹ. Hắn phải khoa cử đỗ đạt, hắn biết so với tình phụ tử, điều mà Ngọc ca nhi cần hơn chính là bạc, là đại phu giỏi hơn.
Vậy nên, gần như là Chu Đại Lang thay Nhị Lang mà chăm sóc đứa nhỏ này. Mùa đông, đường bị tuyết lớn chặn lối, hắn vẫn cố lội băng đi mua thuốc. Mùa hè, nắng chang chang, hắn có thể đứng phơi cả nửa ngày chỉ để câu được vài con cá rô cho hài tử nấu cháo. Người ta nói cá chạch bồi bổ, hắn liền lội xuống sông bắt cá chạch. Người ta bảo ngỗng trời đại bổ, hắn liền cầm ná tự chế đi săn.
Một lời làm tỉnh kẻ trong mộng!
Đúng vậy! Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, ai mà biết trời sẽ biến chuyển thế nào? Lúa đã thu về rồi, cứ lo chu toàn trước đã!
Chu lão gia xoa đầu cháu trai, gật gù:
"Ngoan lắm! Chúng ta đi ăn cơm nào!"
Thời tiết oi bức, cả nhà dứt khoát dọn bàn ra gốc giàn nho ngoài sân, ngồi ăn dưới bóng râm. Vừa mới cầm đũa lên, Cao thị đã lắc lư eo, không mời mà đến.
"Ôi chao, cả nhà các ngươi cũng siêng năng thật đấy! Vừa nãy ta nhìn thấy ngoài sân xếp từng ụ lúa cao ngất, chẳng lẽ suốt một ngày một đêm đã gặt sạch bảy mẫu lúa rồi sao? Chậc chậc chậc, nhìn mà tiếc quá! Nếu để thêm hai ngày nữa, không phải có thể thu thêm mấy cân sao? Ta thấy mà đau lòng thay cho nhà các ngươi đó!"
"Không cần ngươi phải lo. Nhà ta khác với nhà người khác, Nhị Lang nhà ta có công danh, quan phủ miễn thuế tận tám mươi mẫu đất. Thu được nhiều hay ít, có quan trọng bằng tiền thuế không?"
Cao thị bị chặn họng, hừ lạnh một tiếng từ trong mũi. Giả vờ mạnh miệng! Trong lòng có khổ hay không, bọn họ tự biết!
Bà ta còn cố tình chồm người lên, liếc nhìn bữa cơm của Chu gia, bĩu môi:
"Ồ, năm nay mới trả xong nợ, mà cơm canh có vẻ khấm khá nhỉ! Mới hôm trước còn mua thịt lợn ăn, hôm nay lại có trứng hấp rồi."
Sau đó, bà ta liếc sang cái đầu trọc lóc của Chu Cẩm Ngọc, cười nhạt, giọng điệu châm chọc:
"Ta thấy đứa nhỏ này thân thể yếu quá, trứng gà bổ dưỡng đấy, nhưng chớ có ăn nhiều quá mà không hấp thu được, lại bồi bổ thành bệnh thì khổ!"
Phung phí tiền bạc của Chu gia chẳng khác nào phung phí khẩu phần lương thực tương lai của Thúy Hương. Chu gia tiêu tiền rộng rãi như thế, làm sao tích góp được sính lễ cho nàng ta đây?
Lần này, chưa đợi Chu Phượng Anh mở miệng, Chu Đại Lang đã "soạt!" một tiếng đứng bật dậy, ghế dưới mông vì động tác quá gấp mà "rầm!" một tiếng ngã xuống đất.
Hắn tiện chân đá ghế sang một bên, mang theo khí thế lạnh lẽo như băng sương, xông thẳng về phía Cao thị.
Thân hình hắn gần hai trượng, đứng sừng sững trước mặt Cao thị, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén như dao!
Những lời mà hài tử nói nhiều nhất chính là: "Khó chịu quá" và "Chết rồi có phải sẽ không khó chịu nữa không?"
Có lẽ là do mệnh khổ, hài tử hiểu chuyện sớm hơn người thường. Chu Cẩm Ngọc dường như cũng biết bản thân khó lòng sống lâu, nhưng cậu vẫn cố gắng sống sót. Không phải vì chính mình.
Mà là vì mẫu thân, phụ thân, vì đại bá yêu thương cậu, vì gia gia, vì nãi nãi. Dù thân là đại bá của cậu, nhưng hắn và phụ thân cậu có khác gì nhau? Nhị Lang ở bên ngoài cầu học, muốn về nhà cũng không thể, mỗi lần về lại tốn lộ phí. Thay vì dùng số bạc đó để đi lại, thì thà để dành mua thuốc cho hài tử.
Nhị Lang từ nhỏ đã là người cứng rắn, luôn biết phân nặng nhẹ. Hắn phải khoa cử đỗ đạt, hắn biết so với tình phụ tử, điều mà Ngọc ca nhi cần hơn chính là bạc, là đại phu giỏi hơn.
Vậy nên, gần như là Chu Đại Lang thay Nhị Lang mà chăm sóc đứa nhỏ này. Mùa đông, đường bị tuyết lớn chặn lối, hắn vẫn cố lội băng đi mua thuốc. Mùa hè, nắng chang chang, hắn có thể đứng phơi cả nửa ngày chỉ để câu được vài con cá rô cho hài tử nấu cháo. Người ta nói cá chạch bồi bổ, hắn liền lội xuống sông bắt cá chạch. Người ta bảo ngỗng trời đại bổ, hắn liền cầm ná tự chế đi săn.
7
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
