0 chữ
Chương 44
Chương 44
"Đường đời, giấc mộng dài như đường, trên đường sương gió gió sương phủ mặt..."
Bài hát này quá quen thuộc rồi, lại là phim cổ trang, Ninh Thần đặt điều khiển xuống quay sang nói với Bạch Miêu.
"Tiểu Bạch, phim này tên là "Nữ yêu hồn", mới bắt đầu được một lúc, hay hơn "Hà Đông Sư Hống" đấy."
Ôn Nhu bực bội, tạm thời chưa hóa thành người được, giao tiếp với tên đàn ông chó má này vẫn còn trở ngại.
Cô dùng chân ra hiệu mệt quá, đành nhảy lên bàn trà tiếp tục xem cái gì mà yêu hồn gì đó.
Xem một lúc, cô bị cuốn vào cốt truyện.
Bộ phim Ninh Thần giới thiệu cũng không tệ.
Phim ảnh ở thế giới kỳ lạ này hoàn toàn không thể so với múa rối bóng.
Có cảm giác như đang ở trong phim.
Khi Ninh Thái Thần vào trọ ở chùa Lan Nhược, nghe thấy tiếng động lạ, đi kiểm tra thì dưới sàn toàn xác sống ghê tởm.
Thấy Ninh Thái Thần sắp bị cắn, Ôn Nhu gần như nín thở.
Đúng lúc then chốt, đằng sau bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ôn Nhu giật bắn người nhảy dựng lên vì quá bất ngờ.
Khi rơi xuống bàn trà, cô tức giận quay đầu nhìn Ninh Thần.
Ninh Thần đã bắt máy cuộc gọi.
"A lô..."
"Ninh Thần, em sắp đến Gặp Gỡ rồi, anh ra đón em nhé."
Nghe thấy giọng của cô gái xấu xa, Ôn Nhu vô thức giơ móng vuốt lên.
"Cô đi xe đặt đúng không? Bảo tài xế chạy thẳng đến cửa homestay đi, tôi đợi cô ở đó."
"Vâng, em vừa vào làng Ngưu Gia rồi, lát gặp nhé."
"Ừ."
Ninh Thần cúp máy, đứng dậy định xuống lầu thì thấy Bạch Miêu vểnh đuôi cao, cúi người dùng bàn trà như tấm mài móng.
"Tiểu Bạch, đừng có quậy nhé, nếu không muốn gặp cô ta thì cứ ở trong phòng ngủ đi."
"Yên tâm đi."
"Cô ta cũng chẳng ở đây được mấy ngày đâu."
Ôn Nhu không thèm đáp, tiếp tục mài móng.
Khi Ninh Thần mở cửa bước ra, Ôn Nhu vội nhảy khỏi bàn trà, nhanh chóng lao vào phòng ngủ, nhảy lên bệ cửa sổ, ngồi xổm xuống, mắt không rời cổng homestay.
Khoảng năm phút sau, thấy Ninh Thần đi trước, theo sau là một cô gái ăn mặc như hồ ly tinh, dáng vẻ yêu kiều.
Hôm nay trời gió.
Nhiệt độ thấp hơn hôm qua khá nhiều.
Vậy mà cô ta vẫn mặc váy, chiếc váy ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân trần.
Đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ!
"Ôi chao, chỗ này hẻo lánh thật đấy, một mình anh ở đây không sợ sao?"
Nghe giọng điệu đỏng đảnh của cô gái xấu xa, lại thấy cô ta cố tình áp sát Ninh Thần, ánh mắt Ôn Nhu càng lúc càng lạnh giá.
"Cấm động vào Ninh Thần của ta!" Trong lòng Ôn Nhu gầm lên từng chữ một.
Kế hoạch ban đầu của Ôn Nhu là đợi đêm xuống sẽ giả ma giả quỷ dọa cho cô gái xấu xa phát khϊếp để cô ta tự bỏ đi.
Bài hát này quá quen thuộc rồi, lại là phim cổ trang, Ninh Thần đặt điều khiển xuống quay sang nói với Bạch Miêu.
"Tiểu Bạch, phim này tên là "Nữ yêu hồn", mới bắt đầu được một lúc, hay hơn "Hà Đông Sư Hống" đấy."
Ôn Nhu bực bội, tạm thời chưa hóa thành người được, giao tiếp với tên đàn ông chó má này vẫn còn trở ngại.
Cô dùng chân ra hiệu mệt quá, đành nhảy lên bàn trà tiếp tục xem cái gì mà yêu hồn gì đó.
Xem một lúc, cô bị cuốn vào cốt truyện.
Bộ phim Ninh Thần giới thiệu cũng không tệ.
Phim ảnh ở thế giới kỳ lạ này hoàn toàn không thể so với múa rối bóng.
Có cảm giác như đang ở trong phim.
Khi Ninh Thái Thần vào trọ ở chùa Lan Nhược, nghe thấy tiếng động lạ, đi kiểm tra thì dưới sàn toàn xác sống ghê tởm.
Đúng lúc then chốt, đằng sau bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ôn Nhu giật bắn người nhảy dựng lên vì quá bất ngờ.
Khi rơi xuống bàn trà, cô tức giận quay đầu nhìn Ninh Thần.
Ninh Thần đã bắt máy cuộc gọi.
"A lô..."
"Ninh Thần, em sắp đến Gặp Gỡ rồi, anh ra đón em nhé."
Nghe thấy giọng của cô gái xấu xa, Ôn Nhu vô thức giơ móng vuốt lên.
"Cô đi xe đặt đúng không? Bảo tài xế chạy thẳng đến cửa homestay đi, tôi đợi cô ở đó."
"Vâng, em vừa vào làng Ngưu Gia rồi, lát gặp nhé."
"Ừ."
Ninh Thần cúp máy, đứng dậy định xuống lầu thì thấy Bạch Miêu vểnh đuôi cao, cúi người dùng bàn trà như tấm mài móng.
"Tiểu Bạch, đừng có quậy nhé, nếu không muốn gặp cô ta thì cứ ở trong phòng ngủ đi."
"Yên tâm đi."
"Cô ta cũng chẳng ở đây được mấy ngày đâu."
Khi Ninh Thần mở cửa bước ra, Ôn Nhu vội nhảy khỏi bàn trà, nhanh chóng lao vào phòng ngủ, nhảy lên bệ cửa sổ, ngồi xổm xuống, mắt không rời cổng homestay.
Khoảng năm phút sau, thấy Ninh Thần đi trước, theo sau là một cô gái ăn mặc như hồ ly tinh, dáng vẻ yêu kiều.
Hôm nay trời gió.
Nhiệt độ thấp hơn hôm qua khá nhiều.
Vậy mà cô ta vẫn mặc váy, chiếc váy ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân trần.
Đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ!
"Ôi chao, chỗ này hẻo lánh thật đấy, một mình anh ở đây không sợ sao?"
Nghe giọng điệu đỏng đảnh của cô gái xấu xa, lại thấy cô ta cố tình áp sát Ninh Thần, ánh mắt Ôn Nhu càng lúc càng lạnh giá.
"Cấm động vào Ninh Thần của ta!" Trong lòng Ôn Nhu gầm lên từng chữ một.
Kế hoạch ban đầu của Ôn Nhu là đợi đêm xuống sẽ giả ma giả quỷ dọa cho cô gái xấu xa phát khϊếp để cô ta tự bỏ đi.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
