0 chữ
Chương 51
Chương 51
Bên cạnh Tạ Nghi Chu từng có rất nhiều người, nhưng cha mẹ và Dĩnh cô mẫu đều không thuộc về nàng.
Huynh muội Lâm Kiều tuy đi theo nàng, nhưng họ mới là người quan trọng của nhau, sau này nhất định sẽ chia tay.
Thật sự thuộc về nàng chỉ có hai thứ.
Một là Chụy Tinh Nghê, là cái nàng nhặt được trong bụi cỏ lúc vừa đến Thượng Ngư Thôn.
Nàng đã cứu nó, đặt tên cho nó, từ đó về sau Chụy Tinh Nghê chỉ thuộc về nàng.
Một cái khác là Quỷ đói, cũng là do nàng nhặt về, tiếc là chưa kịp đặt tên, hắn đã "chết" rồi, bây giờ không còn là của nàng nữa.
Tạ Nghi Chu nhìn Giang Cảnh Chi thân phận cao quý trước mặt, vô cùng nhớ nhung chú chó nhỏ màu đen trung thành, bám người kia của nàng.
"Thương thế của nó nghiêm trọng không? Bây giờ đã khỏi hẳn chưa? Ngươi có đối xử tốt với nó không?"
Quỷ đói trước giờ vẫn không thích Chụy Tinh Nghê, luôn nói Tạ Nghi Chu thiên vị, thà nuôi một con chó cũng không chịu nuôi một người đàn ông tuấn tú như hắn.
Tạ Nghi Chu sợ hắn đối xử không tốt với Chụy Tinh Nghê.
Giang Cảnh Chi nghe ra lời trách vấn ẩn chứa trong ngữ khí của nàng, mắt khẽ lóe lên, nói: "Ngươi rất lo cho nó."
Tạ Nghi Chu giật mình kinh hãi, vội nói: "Kẻ làm ác là con người, chó nhỏ vô tội.
Ta từ trước đến nay vẫn yêu quý chó mèo, nghe nói nó bị thương, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu."
"Tam tiểu thư quả thật có tấm lòng bồ tát." Giang Cảnh Chi nói. "Vừa cứu được chó, lại chữa lành cho quả nhân."
"..." Tạ Nghi Chu không dám lên tiếng.
Giang Cảnh Chi liếc nhìn cái đầu đang cúi thấp của nàng, lúc này mới đáp câu hỏi vừa rồi của nàng: "Vẫn còn sống, dù sao vẫn phải nhờ nó để tìm ra phản tặc."
Nghe câu này, Tạ Nghi Chu trong lòng phát lạnh.
Chụy Tinh Nghê nhìn thấy nàng là vẫy đuôi, đặc biệt quấn người. Bị Giang Cảnh Chi phát hiện, nàng và chó đều phải chết.
"Lát nữa thị vệ sẽ đưa chó đến..."
"Không được!" Tạ Nghi Chu buột miệng thốt lên.
Thấy người trên tháp ngưng mắt nhìn lại, nàng hoảng loạn tìm lý do cho lời từ chối của mình: "Ta... Ta... con chó ta nuôi chết rồi, ta đã thề, đời này tuyệt đối không nuôi con thứ hai."
Giang Cảnh Chi quay mặt đi: “Tam tiểu thư dùng tình chuyên nhất vậy sao?"
Tạ Nghi Chu nói: "Tằng hải nan vi thủy."
Giang Cảnh Chi lại nói: "Đối với người cũng vậy?"
Tim Tạ Nghi Chu đột nhiên đập loạn nhịp. Nàng quay mặt đi, nói khẽ: "... Phải."
"Như vậy..." Giang Cảnh Chi hơi cau mày, nhàn nhạt nói: "Con chó đó cứ tiếp tục giao cho Tống đại phu chăm sóc vậy."
Ngữ khí hắn tựa hồ có miễn cưỡng. Tạ Nghi Chu sợ nói nhiều sai nhiều, không đáp lời, chỉ thầm ghi nhớ trong lòng vị Tống đại phu kia.
Để giữ mạng, nàng đành tạm thời tránh xa Chụy Tinh Nghê, nhưng đó là chó của nàng, sau này nhất định phải mang đi.
Trong phòng im lặng.
Một lát sau, Giang Cảnh Chi nói: "Tống đại phu là con gái của Ngự y Tống Hi Chi đã mất, đáp hoàng bảng đến y trị cho quả nhân, ở tại Uyển Bồng Hồ.
Tam tiểu thư nếu rảnh rỗi không có gì làm, có thể cùng nàng ấy luận bàn y thuật."
Ngữ khí Giang Cảnh Chi như thường, tựa như đang kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc cho người khác.
Mặc dù không hề có ai hỏi.
Đổi lại là Quỷ đói, hắn ít nhiều còn nói một câu "Ngươi hỏi ta Tống đại phu là ai?", rồi lại cố tình giải thích.
Thái tử Điện hạ ngay cả câu này cũng tỉnh lược, ỷ vào thân phận cao quý, bất kể người khác có muốn biết hay không, cứ nói.
Huynh muội Lâm Kiều tuy đi theo nàng, nhưng họ mới là người quan trọng của nhau, sau này nhất định sẽ chia tay.
Thật sự thuộc về nàng chỉ có hai thứ.
Một là Chụy Tinh Nghê, là cái nàng nhặt được trong bụi cỏ lúc vừa đến Thượng Ngư Thôn.
Nàng đã cứu nó, đặt tên cho nó, từ đó về sau Chụy Tinh Nghê chỉ thuộc về nàng.
Một cái khác là Quỷ đói, cũng là do nàng nhặt về, tiếc là chưa kịp đặt tên, hắn đã "chết" rồi, bây giờ không còn là của nàng nữa.
Tạ Nghi Chu nhìn Giang Cảnh Chi thân phận cao quý trước mặt, vô cùng nhớ nhung chú chó nhỏ màu đen trung thành, bám người kia của nàng.
"Thương thế của nó nghiêm trọng không? Bây giờ đã khỏi hẳn chưa? Ngươi có đối xử tốt với nó không?"
Tạ Nghi Chu sợ hắn đối xử không tốt với Chụy Tinh Nghê.
Giang Cảnh Chi nghe ra lời trách vấn ẩn chứa trong ngữ khí của nàng, mắt khẽ lóe lên, nói: "Ngươi rất lo cho nó."
Tạ Nghi Chu giật mình kinh hãi, vội nói: "Kẻ làm ác là con người, chó nhỏ vô tội.
Ta từ trước đến nay vẫn yêu quý chó mèo, nghe nói nó bị thương, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu."
"Tam tiểu thư quả thật có tấm lòng bồ tát." Giang Cảnh Chi nói. "Vừa cứu được chó, lại chữa lành cho quả nhân."
"..." Tạ Nghi Chu không dám lên tiếng.
Giang Cảnh Chi liếc nhìn cái đầu đang cúi thấp của nàng, lúc này mới đáp câu hỏi vừa rồi của nàng: "Vẫn còn sống, dù sao vẫn phải nhờ nó để tìm ra phản tặc."
Chụy Tinh Nghê nhìn thấy nàng là vẫy đuôi, đặc biệt quấn người. Bị Giang Cảnh Chi phát hiện, nàng và chó đều phải chết.
"Lát nữa thị vệ sẽ đưa chó đến..."
"Không được!" Tạ Nghi Chu buột miệng thốt lên.
Thấy người trên tháp ngưng mắt nhìn lại, nàng hoảng loạn tìm lý do cho lời từ chối của mình: "Ta... Ta... con chó ta nuôi chết rồi, ta đã thề, đời này tuyệt đối không nuôi con thứ hai."
Giang Cảnh Chi quay mặt đi: “Tam tiểu thư dùng tình chuyên nhất vậy sao?"
Tạ Nghi Chu nói: "Tằng hải nan vi thủy."
Giang Cảnh Chi lại nói: "Đối với người cũng vậy?"
Tim Tạ Nghi Chu đột nhiên đập loạn nhịp. Nàng quay mặt đi, nói khẽ: "... Phải."
"Như vậy..." Giang Cảnh Chi hơi cau mày, nhàn nhạt nói: "Con chó đó cứ tiếp tục giao cho Tống đại phu chăm sóc vậy."
Để giữ mạng, nàng đành tạm thời tránh xa Chụy Tinh Nghê, nhưng đó là chó của nàng, sau này nhất định phải mang đi.
Trong phòng im lặng.
Một lát sau, Giang Cảnh Chi nói: "Tống đại phu là con gái của Ngự y Tống Hi Chi đã mất, đáp hoàng bảng đến y trị cho quả nhân, ở tại Uyển Bồng Hồ.
Tam tiểu thư nếu rảnh rỗi không có gì làm, có thể cùng nàng ấy luận bàn y thuật."
Ngữ khí Giang Cảnh Chi như thường, tựa như đang kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc cho người khác.
Mặc dù không hề có ai hỏi.
Đổi lại là Quỷ đói, hắn ít nhiều còn nói một câu "Ngươi hỏi ta Tống đại phu là ai?", rồi lại cố tình giải thích.
Thái tử Điện hạ ngay cả câu này cũng tỉnh lược, ỷ vào thân phận cao quý, bất kể người khác có muốn biết hay không, cứ nói.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
