TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Giang Cảnh Chi lúc còn thiếu niên sự sắc bén bộc lộ ra ngoài, thủ đoạn cực kỳ quyết liệt, đem những tướng sĩ kiêu ngạo, oai dũng kia toàn bộ thu vào dưới trướng, tổ thành một chi Huyền Giáp Vệ nổi tiếng thiện chiến, dũng mãnh.

Mấy năm nay vài lần chiến sự như Trần Vương phản loạn, man nhân Nam Việt xâm lấn, v.v. đều là hắn đích thân suất lĩnh Huyền Giáp Vệ bình định, có thể nói là bách chiến bách thắng.

Sau khi bàn tay vấy máu tanh và sự hung tàn, Giang Cảnh Chi không hiểu sao sự sắc bén lại thu liễm, nhìn càng thêm tuấn nhã thân thiện, trong những cuộc nói chuyện, cử chỉ phong độ, khiến văn võ bá quan e sợ rụt rè, trước mặt hắn không dám có bất kỳ lơ là nào.

Hoàng tử có thể kế thừa đại thống chỉ cần một người là đủ rồi, có Giang Cảnh Chi là người ưu tú nhất, các hoàng tử còn lại đều rụt đầu lại làm việc theo quy củ, không dám nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không nên có.

Minh Đức Đế đã già rồi, nếu Giang Cảnh Chi lại xảy ra chuyện, con cháu hoàng thất sẽ huynh đệ tương tàn, đến lúc đó triều đình sẽ chia năm xẻ bảy, khó mà nói có phải là khởi điểm của sự diệt vong giang sơn hay không.

Sự quan trọng của Giang Cảnh Chi có thể thấy rõ qua đó.

Hắn đã xảy ra ngoài ý muốn một lần rồi, không dễ dàng gì lại để người khác đắc thủ lần nữa.

Ít nhất là trong phủ đệ của hắn, tuyệt đối không thể có ai có thể ra tay một cách thần không biết quỷ không hay.

Tạ Nghi Chu nghi ngờ những gì về thuốc trị thương có độc, về việc hôn mê bất tỉnh đều là hắn bịa đặt ra để lừa nàng, hòng muốn nàng để lộ sơ hở.

Đồ chết đói đầy bụng mưu mô xảo quyệt, giỏi nhất là trêu chọc người khác.

Ba người Tạ Nghi Chu được sắp xếp ở trong viện lạc cạnh Giang Cảnh Chi, một mạch ở liền bốn ngày, trong thời gian đó chỉ thấy thị vệ, tì nữ trong phủ, còn Tạ Nghi Chu ngoài việc mỗi tối đều phải đi thay thuốc cho Giang Cảnh Chi ra, không còn chuyện gì khác.

Người ta vừa nhàn rỗi, liền dễ suy nghĩ miên man, ngày này Tạ Nghi Chu không nhịn được, đem suy đoán trong lòng nói cho Lâm Kiều nghe.

“Ngươi nói là, chuyện đó rất có khả năng là đồ chết đói đang tính kế chúng ta sao?”

Lâm Kiều tin vào lời nói của Hạ Lĩnh, tưởng rằng thuốc trị thương giờ đã có hiệu quả, không chỉ thương thế của đồ chết đói có thể lành lại, Tạ Nghi Chu còn thuận lợi trở thành ân nhân cứu mạng của Thái tử, vì chuyện này hắn còn vui mừng mấy ngày, không ngờ tình thế lại đảo ngược, tin dữ đột ngột ập đến.

Mấy ngày qua, hắn liên tiếp hai lần suýt mất mạng, cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm của Hoàng thành, nghe Tạ Nghi Chu nói như vậy nữa, lại liên tưởng đến tình trạng mấy ngày nay bị vây khốn tại đây không thể liên lạc với bên ngoài, dù trong lòng hắn có phần tin tưởng đồ chết đói, cũng không khỏi sinh ra vài phần lo lắng.

Không lẽ chúng ta lại thật sự bị đồ chết đói coi là phản tặc rồi sao?

“Còn chưa chạm mặt, hắn đã ra tay với chúng ta rồi. Hắn không nhớ chúng ta, sẽ không nương tay đâu…”

Tạ Nghi Chu còn hoảng loạn hơn hắn, điều khiến nàng thêm nôn nóng là nàng không biết đồ chết đói đã nhìn ra điều gì rồi.

Hôm đó quá vội vàng và hỗn loạn, nàng không nhớ mình đã nói gì, mấy ngày nay lúc thì cảm thấy mình không để lộ sơ hở nào, lúc thì lại thấy chỗ nào cũng có lỗ hổng.

“Đừng tự làm rối loạn.” Nàng che giấu sự bất an trong lòng, vừa là khoan úy Lâm Kiều, cũng là tự an ủi mình: “cho dù hắn đã sinh nghi, trước khi thương thế của hắn chưa lành, cũng sẽ không dễ dàng ra tay với chúng ta.”

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.