TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Vết thương so với mấy ngày trước lại càng nặng thêm.

Trán Từ Viện Sử bắt đầu rịn mồ hôi.

Sự nghi hoặc, sợ hãi, lo lắng... của ông ta đều lộ rõ trên đôi mắt đầy tơ máu vì những đêm khó ngủ.

Giang Cảnh Chi thấy rõ điều đó, ánh mắt dời khỏi người Từ Viện Sử, thong thả nói: "Trước hết, làm sạch vết thương đi."

"Vâng." Từ Viện Sử vội vàng đáp lời.

Người đưa nước ấm và khăn cho Từ Viện Sử là Văn công công, nhớ lại vết thương của Thái tử lúc vừa tìm về được, tuy sơ sài nhưng đã lành miệng, rồi nhìn vết thương be bét máu thịt hiện tại, sắc mặt Văn công công tái mét, không nhịn được quát lên: "Nhẹ tay một chút!"

Vị công công này là phụng chỉ Hoàng thượng đến trông nom Thái tử, cũng là đến giám sát Thái y viện.

Từ Viện Sử không dám đắc tội ông ta, vội vàng làm nhẹ tay hơn.

Làm sạch vết thương không phải việc khó khăn gì, cơn giận của Văn công công Từ Viện Sử cũng có thể nhịn được, việc thật sự khiến ông ta khó xử là có nên lại bôi thuốc cho Thái tử hay không.

Thái y viện đã thử cho Thái tử năm loại thuốc trị thương, ngoại trừ khiến vết thương nặng thêm ra thì không thấy bất kỳ hiệu quả nào, thuốc trị thương hôm nay ông ta mang đến nếu vẫn vô dụng.

Từ Viện Sử lấy thuốc trị thương ra, đang do dự, thì nghe Giang Cảnh Chi hỏi: "Những loại thuốc kia đã tra rõ chưa?"

Từ Viện Sử vội đáp: "Bẩm báo Điện hạ, đều đã tra rõ.

Trong đó phần lớn đều là thuốc trị thương thông thường, chủ yếu bào chế từ các loại thảo dược phổ biến như tam thất, bồ hoàng, sơn chi.

Ngoài ra còn có vài loại giống với loại được tiến cống từ phía Bắc Tuyết vực và từ nước ngoài."

Đây là nói về các loại thuốc trị thương do danh y trong dân gian dâng lên.

Đều đã dùng qua trên người Giang Cảnh Chi rồi.

Nói xong vội vàng, Từ Viện Sử dừng lại một chút, lại nhẹ giọng nói: "Còn có ba loại là do đám thôn phu nơi sơn dã thử ra, người phía dưới đã thử qua rồi, quả thực là thuốc tốt chữa thương, nhưng thành phần chưa rõ."

Giang Cảnh Chi nghe xong, khẽ gật đầu, nói: "Không cần dùng thuốc, trực tiếp băng bó lại đi."

"Như vậy sao được!" Văn công công đại kinh: “Điện hạ!"

Giang Cảnh Chi khẽ nhướng mi, nói: "Làm theo lời ta."

"Việc này, việc này..."

Văn công công hiểu ý Giang Cảnh Chi, nếu dùng thuốc chỉ khiến vết thương nặng thêm, thì chẳng thà không dùng.

Nhưng không dùng thuốc... phía Hoàng thượng biết ăn nói làm sao đây?

Đã bị thương thì luôn phải dùng thuốc mới phải.

Thái y viện tập trung các thầy thuốc y thuật tinh xảo nhất thiên hạ, cùng dược liệu quý giá nhất, nhất định có thể tìm được thuốc trị thương có hiệu quả với vết thương của Thái tử, nói không chừng lọ thuốc trong tay Từ Viện Sử chính là loại đó.

Văn công công muốn khuyên, lại sợ Giang Cảnh Chi nghe lời khuyên mà dùng thuốc, vết thương càng nặng thêm, đến lúc đó truy cứu trách nhiệm, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.

Ông ta không dám mở miệng, bèn quay đầu nhìn Từ Viện Sử.

Từ Viện Sử càng không dám quyết định, cũng không dám mở miệng hỏi.

Vị Thái tử này trông có vẻ ôn hòa tuấn nhã, dễ gần, nhưng người có thể trong số bao nhiêu hoàng tử giành được vị trí Trữ quân, xuống dưới có thể trấn áp được đám quan lại, võ tướng hung hãn như chó điên kia, sao có thể thật sự đơn giản như bề ngoài vậy được.

Trong một khoảng tĩnh lặng, Từ Viện Sử đã băng bó xong vết thương dưới sườn cho Giang Cảnh Chi.

4

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.