0 chữ
Chương 14
Chương 14
Sau này, bác cả nhà họ Lâm lợi dụng lúc Lâm Kiều vắng nhà, nhận sính lễ của một lão góa vợ, định gả Lâm Nghiên cho lão làm vợ.
Lâm Kiều phát hiện ra liền muốn hủy hôn ngay lập tức, nhưng lão góa vợ là một kẻ vô lại, cùng anh em họ Phương là Đầu gấu địa phương cấu kết với nhau như rắn chuột, nói rằng hủy hôn cũng được, nhưng sính lễ phải trả lại gấp trăm lần.
Lâm Kiều không có tiền, cùng đường bí lối.
Nhìn thấy muội muội sắp bị cưỡng ép đưa đi, hắn dứt khoát đánh ngất lão góa vợ, một mồi lửa thiêu rụi căn nhà của bác cả, rồi mang theo muội muội bỏ trốn.
Hai huynh muội hắn cùng Tạ Nghi Chu chiêu chọc cùng một đám người.
Tạ Nghi Chu lại vừa hay cần một đại phu, mấy người họ dứt khoát cùng nhau lên đường.
Lâm Kiều chỉ còn lại mỗi Lâm Nghiên là người thân duy nhất.
Dù chết, hắn cũng không muốn muội muội rơi vào tay kẻ xấu, tuyệt đối không thể thỏa hiệp với Phương Chấn.
Tạ Nghi Chu: “…Ngươi cho rằng chỉ cần ta chịu khuất phục, Phương Chấn sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Phương Hùng không phải do Tạ Nghi Chu gϊếŧ, nhưng là chết vì nàng, chết trong nhà nàng. Thi thể đến giờ vẫn chưa bị Phương Chấn tìm thấy.
Nếu nàng chịu khuất phục Phương Chấn, chỉ có con đường chết.
Ban đầu Lâm Kiều chính vì quả quyết điểm này, mới đồng hành cùng nàng rời khỏi Thượng Ngư Thôn.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Lâm Kiều yên lòng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hiện giờ bến tàu, quan đạo đều bị quan binh phong tỏa hết cả.
Cho dù chúng ta ra khỏi Nghi Thành, cũng không thể thoát khỏi Giang Ba Phủ, chỉ có thể chọn giữa Phương Chấn, Tạ gia, và Ngự Lâm quân.
Con đường Phương Chấn là đường chết, không cần nghĩ đến.
Vậy nên, ngươi định tìm Ngự Lâm quân nhận tội, hay là theo người nhà họ Tạ quay về?”
Hắn hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng.
Sau khi ngừng lại một chút, lại nói như bắn liên thanh: “Ơn cứu mạng chỉ là lời nói suông, nhưng việc chôn sống Thái tử lại là chứng cớ rành rành.
Vạn nhất rơi vào tay Ngự Lâm quân, cho dù Quỷ đói có tin ngươi đi chăng nữa, Hoàng thượng cũng không thể tha cho ngươi.
Ngươi muốn giữ mạng, cách tốt nhất chính là quay về Tạ gia.”
Tạ Nghi Chu đương nhiên biết đây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng từ khoảnh khắc nàng quyết định rời nhà, đã chưa từng nghĩ sẽ quay về nữa.
Nàng cúi đầu, trầm mặc không nói lời nào.
Lâm Kiều đợi thời gian bằng nửa chén trà, thấy nàng vẫn bộ dạng này, khó hiểu nói: “Ta thật sự nghĩ không thông, tại sao ngươi lại từ bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực của thiên kim phủ Tạ, nhất định phải một mình bỏ nhà ra đi?
Bây giờ mạng sắp không còn, vẫn không chịu về nhà sao?
Lẽ nào cha mẹ ngươi cũng vì tiền mà muốn bán ngươi đi?”
Hắn là lúc mấy hôm trước thăm dò tin tức, phát hiện ra người của phủ Tạ, mới biết Tạ Nghi Chu là tiểu thư thứ ba của Tạ gia - danh môn ở Giang Ba Phủ, quyền quý ở Kinh thành.
Tạ gia đương nhiên không thiếu tiền bạc, sẽ không vì cái này mà bán con gái. Lâm Kiều chỉ đang trêu chọc nàng.
Trên thực tế, đúng như Lâm Kiều nói, mười sáu năm đầu đời của Tạ Nghi Chu vẫn luôn là thiên kim tiểu thư không lo cơm áo.
Nàng là vào một đêm khuya nửa năm trước, gói ghém đồ đạc bỏ nhà ra đi.
Nguyên nhân nàng chưa từng nói.
Có những chuyện bản thân không thể chấp nhận, nhưng trong mắt người khác lại không đáng kể.
Giải thích ra ngược lại càng giống như bản thân đang làm mình làm mẩy.
Tóm lại, nàng không muốn quay về.
Lâm Kiều phát hiện ra liền muốn hủy hôn ngay lập tức, nhưng lão góa vợ là một kẻ vô lại, cùng anh em họ Phương là Đầu gấu địa phương cấu kết với nhau như rắn chuột, nói rằng hủy hôn cũng được, nhưng sính lễ phải trả lại gấp trăm lần.
Lâm Kiều không có tiền, cùng đường bí lối.
Nhìn thấy muội muội sắp bị cưỡng ép đưa đi, hắn dứt khoát đánh ngất lão góa vợ, một mồi lửa thiêu rụi căn nhà của bác cả, rồi mang theo muội muội bỏ trốn.
Hai huynh muội hắn cùng Tạ Nghi Chu chiêu chọc cùng một đám người.
Tạ Nghi Chu lại vừa hay cần một đại phu, mấy người họ dứt khoát cùng nhau lên đường.
Lâm Kiều chỉ còn lại mỗi Lâm Nghiên là người thân duy nhất.
Tạ Nghi Chu: “…Ngươi cho rằng chỉ cần ta chịu khuất phục, Phương Chấn sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Phương Hùng không phải do Tạ Nghi Chu gϊếŧ, nhưng là chết vì nàng, chết trong nhà nàng. Thi thể đến giờ vẫn chưa bị Phương Chấn tìm thấy.
Nếu nàng chịu khuất phục Phương Chấn, chỉ có con đường chết.
Ban đầu Lâm Kiều chính vì quả quyết điểm này, mới đồng hành cùng nàng rời khỏi Thượng Ngư Thôn.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Lâm Kiều yên lòng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hiện giờ bến tàu, quan đạo đều bị quan binh phong tỏa hết cả.
Cho dù chúng ta ra khỏi Nghi Thành, cũng không thể thoát khỏi Giang Ba Phủ, chỉ có thể chọn giữa Phương Chấn, Tạ gia, và Ngự Lâm quân.
Vậy nên, ngươi định tìm Ngự Lâm quân nhận tội, hay là theo người nhà họ Tạ quay về?”
Hắn hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng.
Sau khi ngừng lại một chút, lại nói như bắn liên thanh: “Ơn cứu mạng chỉ là lời nói suông, nhưng việc chôn sống Thái tử lại là chứng cớ rành rành.
Vạn nhất rơi vào tay Ngự Lâm quân, cho dù Quỷ đói có tin ngươi đi chăng nữa, Hoàng thượng cũng không thể tha cho ngươi.
Ngươi muốn giữ mạng, cách tốt nhất chính là quay về Tạ gia.”
Tạ Nghi Chu đương nhiên biết đây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng từ khoảnh khắc nàng quyết định rời nhà, đã chưa từng nghĩ sẽ quay về nữa.
Nàng cúi đầu, trầm mặc không nói lời nào.
Lâm Kiều đợi thời gian bằng nửa chén trà, thấy nàng vẫn bộ dạng này, khó hiểu nói: “Ta thật sự nghĩ không thông, tại sao ngươi lại từ bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực của thiên kim phủ Tạ, nhất định phải một mình bỏ nhà ra đi?
Lẽ nào cha mẹ ngươi cũng vì tiền mà muốn bán ngươi đi?”
Hắn là lúc mấy hôm trước thăm dò tin tức, phát hiện ra người của phủ Tạ, mới biết Tạ Nghi Chu là tiểu thư thứ ba của Tạ gia - danh môn ở Giang Ba Phủ, quyền quý ở Kinh thành.
Tạ gia đương nhiên không thiếu tiền bạc, sẽ không vì cái này mà bán con gái. Lâm Kiều chỉ đang trêu chọc nàng.
Trên thực tế, đúng như Lâm Kiều nói, mười sáu năm đầu đời của Tạ Nghi Chu vẫn luôn là thiên kim tiểu thư không lo cơm áo.
Nàng là vào một đêm khuya nửa năm trước, gói ghém đồ đạc bỏ nhà ra đi.
Nguyên nhân nàng chưa từng nói.
Có những chuyện bản thân không thể chấp nhận, nhưng trong mắt người khác lại không đáng kể.
Giải thích ra ngược lại càng giống như bản thân đang làm mình làm mẩy.
Tóm lại, nàng không muốn quay về.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
