0 chữ
Chương 29
Chương 29: Lằn Ranh Mỏng Manh Giữa Tình và Nghĩa
Trình Hi nhìn ra con phố bên ngoài cửa sổ, làn gió luồn qua cửa xe làm rối tung mái tóc ngắn của Chu Kinh Thần. Những lọn tóc lưa thưa trước trán làm thay đổi phong cách của hắn khiến vẻ ngoài cứng rắn, chín chắn ấy trở nên nhẹ nhàng và thanh tú hơn.
"Chiều nay tôi đi công tác." Hắn nói ngắn gọn.
Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc: “Ra sân bay à?"
"Ga tàu cao tốc."
"Trên đường đến ga có đi qua bệnh viện phụ sản không?"
Thái độ của cô ta rõ ràng đến mức không có dấu hiệu gì là muốn che dấu. Nếu Chu Kinh Thần không ghé qua đón thì e rằng hắn sẽ bị coi là thiếu lịch thiệp.
Thật ra, mọi người đều hiểu ngầm, những người có tư cách kết thân với gia đình họ Chu dù không bằng nhà họ Chu thì gia đình bên ngoại cũng phải sở hữu ít nhất ba, bốn căn nhà cùng vài chiếc xe sang trị giá hàng trăm vạn, không thiếu gì phương tiện để đi lại.
Chẳng qua là cái cớ để gặp mặt mà thôi.
Người đàn ông nếu có chút hứng thú thì sẽ không thẳng thừng bác bỏ.
"Tôi sẽ cử một chiếc xe đến đón em." Chu Kinh Thần có vẻ như đang cố tình kéo dài chứ vẫn không chịu mắc câu.
Càng khó khăn thì càng khơi gợi tinh thần chiến đấu của người phụ nữ, càng khiến cô ta muốn chinh phục hắn bằng mọi giá.
"Em không quen tài xế của anh, sao mà em dám lên xe đây?" Bên đầu dây kia vang lên tiếng còi xe liên hồi, cô ta tiếp lời: “Em vừa chụp phim, bị đa nang buồng trứng, phải uống thuốc tránh thai một thời gian để điều trị."
Hơi thở của Trình Hi dần trở nên hỗn loạn.
Ở thêm một giây nữa là cô cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Chu Kinh Thần có ánh mắt rất khắt khe khi chọn phụ nữ và Chu phu nhân cũng không kém cạnh khi kén con dâu.
Cử chỉ và lời nói của Quan Tịnh quả thật không đủ đoan trang và tinh tế.
Phải nói là có hơi phóng túng.
Ngụ ý việc cô ta đang uống thuốc tránh thai chẳng khác nào gửi lời mời gọi rằng giai đoạn này có thể quan hệ mà không cần lo chuyện mang thai.
Vừa thoải mái tận hưởng lại chẳng phải bận tâm về hậu quả.
Đối với đàn ông thì lời gợi ý này vừa táo bạo lại vừa khıêυ khí©h.
Không rõ Chu Kinh Thần có động lòng hay không, nhưng hắn không lên tiếng.
Trình Hi vỗ nhẹ vào ghế lái, dùng khẩu hình ra hiệu cho tài xế dừng xe, nhanh chóng tháo dây an toàn ra.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Chu Kinh Thần đã kéo cô lại: “Bây giờ không dừng xe được đâu."
Cô vẫn cương quyết: “Em phải về công ty, không tiện đường đến bệnh viện đâu."
Lực kéo mạnh hơn, cổ tay Trình Hi bị ghì chặt đến mức để lại vết đỏ.
Làn da cô rất trắng, Chu Kinh Thần cũng vậy.
Một đỏ, một trắng tạo nên sự tương phản đầy kí©h thí©ɧ.
Hình ảnh ấy vừa nồng nàn vừa như sắp vỡ tan.
Ngón tay cái của hắn khẽ vuốt qua vết đỏ: “Đã hẹn ngày nào chưa?"
Trình Hi hiểu, hắn đang hỏi ngày hẹn xem mắt lần thứ hai.
"Chu phu nhân và Diệp phu nhân đang bàn bạc."
"Em tự nguyện sao?"
Sóng lòng cô khẽ lay động, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được sự điềm nhiên: “Nhà họ Chu đã nuôi em tám năm, những sắp xếp của dì Chu đều là ý tốt mà."
Tám năm qua, nhà họ Chu đã đứng ra gánh chịu mọi áp lực để giúp đỡ mẹ con Trình Hi. Khi ba cô tự sát, Chu Hoài Khang cũng bị điều tra vì là tài xế của ông ấy. Dù bị liên lụy nhưng nhà họ Chu chưa từng oán trách cô. Chu phu nhân thực sự muốn tốt cho cô, nhân lúc gia đình đang ở thời kỳ hưng thịnh, bà cho phép cô có quyền chọn lựa. Những bậc trưởng bối luôn quan niệm rằng kết hôn là bến đỗ cuối cùng, có một gia đình thì lòng mới an ổn.
“Nếu em không muốn thì vẫn có cách khác mà.”
Trình Hi im lặng, tay kéo chỉnh chiếc quần tây đồng phục.
“Còn chuyện đó, em đã suy nghĩ xong chưa?” Hắn lại hỏi.
Cô ngẩn người: “Chuyện gì cơ?”
Giọng Chu Kinh Thần trầm ấm, mang sức hút đầy quyến rũ, ánh mắt của hắn phức tạp khó hiểu. Đó là ánh mắt của một người đàn ông dành cho phụ nữ, như một thợ săn đang đối diện con mồi của mình vậy.
Sau đêm đó, lớp ngăn cách mong manh giữa họ như đã sắp bị xuyên thủng. Có chút mập mờ, chút hừng hực, nhưng nhiều hơn cả là sự kiềm chế đầy thận trọng.
Hắn thẳng thắn như vậy nên Trình Hi cũng không kiềm được mà siết chặt tay mình.
“Em đã trả lời anh rồi.”
Khuôn mặt vốn không biểu lộ cảm xúc của Chu Kinh Thần giờ lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt của hắn cũng dần mất đi hơi ấm cuối cùng.
"Chiều nay tôi đi công tác." Hắn nói ngắn gọn.
Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc: “Ra sân bay à?"
"Ga tàu cao tốc."
"Trên đường đến ga có đi qua bệnh viện phụ sản không?"
Thái độ của cô ta rõ ràng đến mức không có dấu hiệu gì là muốn che dấu. Nếu Chu Kinh Thần không ghé qua đón thì e rằng hắn sẽ bị coi là thiếu lịch thiệp.
Thật ra, mọi người đều hiểu ngầm, những người có tư cách kết thân với gia đình họ Chu dù không bằng nhà họ Chu thì gia đình bên ngoại cũng phải sở hữu ít nhất ba, bốn căn nhà cùng vài chiếc xe sang trị giá hàng trăm vạn, không thiếu gì phương tiện để đi lại.
Người đàn ông nếu có chút hứng thú thì sẽ không thẳng thừng bác bỏ.
"Tôi sẽ cử một chiếc xe đến đón em." Chu Kinh Thần có vẻ như đang cố tình kéo dài chứ vẫn không chịu mắc câu.
Càng khó khăn thì càng khơi gợi tinh thần chiến đấu của người phụ nữ, càng khiến cô ta muốn chinh phục hắn bằng mọi giá.
"Em không quen tài xế của anh, sao mà em dám lên xe đây?" Bên đầu dây kia vang lên tiếng còi xe liên hồi, cô ta tiếp lời: “Em vừa chụp phim, bị đa nang buồng trứng, phải uống thuốc tránh thai một thời gian để điều trị."
Hơi thở của Trình Hi dần trở nên hỗn loạn.
Ở thêm một giây nữa là cô cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Chu Kinh Thần có ánh mắt rất khắt khe khi chọn phụ nữ và Chu phu nhân cũng không kém cạnh khi kén con dâu.
Phải nói là có hơi phóng túng.
Ngụ ý việc cô ta đang uống thuốc tránh thai chẳng khác nào gửi lời mời gọi rằng giai đoạn này có thể quan hệ mà không cần lo chuyện mang thai.
Vừa thoải mái tận hưởng lại chẳng phải bận tâm về hậu quả.
Đối với đàn ông thì lời gợi ý này vừa táo bạo lại vừa khıêυ khí©h.
Không rõ Chu Kinh Thần có động lòng hay không, nhưng hắn không lên tiếng.
Trình Hi vỗ nhẹ vào ghế lái, dùng khẩu hình ra hiệu cho tài xế dừng xe, nhanh chóng tháo dây an toàn ra.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Chu Kinh Thần đã kéo cô lại: “Bây giờ không dừng xe được đâu."
Cô vẫn cương quyết: “Em phải về công ty, không tiện đường đến bệnh viện đâu."
Lực kéo mạnh hơn, cổ tay Trình Hi bị ghì chặt đến mức để lại vết đỏ.
Một đỏ, một trắng tạo nên sự tương phản đầy kí©h thí©ɧ.
Hình ảnh ấy vừa nồng nàn vừa như sắp vỡ tan.
Ngón tay cái của hắn khẽ vuốt qua vết đỏ: “Đã hẹn ngày nào chưa?"
Trình Hi hiểu, hắn đang hỏi ngày hẹn xem mắt lần thứ hai.
"Chu phu nhân và Diệp phu nhân đang bàn bạc."
"Em tự nguyện sao?"
Sóng lòng cô khẽ lay động, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được sự điềm nhiên: “Nhà họ Chu đã nuôi em tám năm, những sắp xếp của dì Chu đều là ý tốt mà."
Tám năm qua, nhà họ Chu đã đứng ra gánh chịu mọi áp lực để giúp đỡ mẹ con Trình Hi. Khi ba cô tự sát, Chu Hoài Khang cũng bị điều tra vì là tài xế của ông ấy. Dù bị liên lụy nhưng nhà họ Chu chưa từng oán trách cô. Chu phu nhân thực sự muốn tốt cho cô, nhân lúc gia đình đang ở thời kỳ hưng thịnh, bà cho phép cô có quyền chọn lựa. Những bậc trưởng bối luôn quan niệm rằng kết hôn là bến đỗ cuối cùng, có một gia đình thì lòng mới an ổn.
“Nếu em không muốn thì vẫn có cách khác mà.”
Trình Hi im lặng, tay kéo chỉnh chiếc quần tây đồng phục.
“Còn chuyện đó, em đã suy nghĩ xong chưa?” Hắn lại hỏi.
Cô ngẩn người: “Chuyện gì cơ?”
Giọng Chu Kinh Thần trầm ấm, mang sức hút đầy quyến rũ, ánh mắt của hắn phức tạp khó hiểu. Đó là ánh mắt của một người đàn ông dành cho phụ nữ, như một thợ săn đang đối diện con mồi của mình vậy.
Sau đêm đó, lớp ngăn cách mong manh giữa họ như đã sắp bị xuyên thủng. Có chút mập mờ, chút hừng hực, nhưng nhiều hơn cả là sự kiềm chế đầy thận trọng.
Hắn thẳng thắn như vậy nên Trình Hi cũng không kiềm được mà siết chặt tay mình.
“Em đã trả lời anh rồi.”
Khuôn mặt vốn không biểu lộ cảm xúc của Chu Kinh Thần giờ lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt của hắn cũng dần mất đi hơi ấm cuối cùng.
15
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
