0 chữ
Chương 19
Chương 19: Khám phá
Ban ngày của tháng chín bắt đầu ngắn lại, khi bảy giờ màn đêm buông xuống, gió thổi qua ngọn cây, những chiếc lá khô trên mặt đất phát ra âm thanh xào xạc đột ngột trong đêm tĩnh lặng.
Lâm Từ đứng bên ngoài cửa nhỏ của tòa nhà đa phương tiện, suy nghĩ bay xa tít.
Đoạn Dực luôn nói những lời kỳ quặc gây xáo trộn cảm xúc người khác, sau đó tự mình biến mất như không có gì xảy ra, khiến người ta phải liên tục ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh.
"Tiểu Từ, chẳng phải cậu nói Đoạn Dực sẽ đến sao? Cậu ấy đâu rồi?"
Cố Hinh vừa nhón chân nhìn ngóng, vừa nhỏ giọng lầm bầm.
Lâm Từ chưa kịp trả lời, Chúc Hâm Duyệt đang mở cửa cùng Tề Thành ở phía trước không thèm ngoái đầu lại mà nói: "Làm sao có thể chứ, anh Đoạn ngay cả tiết tự học cuối cùng chiều nay cũng không đến mà. Tớ có hỏi một câu, cậu ấy bảo có chút việc rồi đi luôn, chắc giờ này đã về đến nhà rồi."
Cố Hinh bĩu môi: "Gì vậy chứ, người đẹp trai như thế vậy mà lại không giữ lời, cũng coi như có một khuyết điểm."
Lâm Từ im lặng, chỉ cảm thấy từ lúc tốt bụng mang thuốc đến vào buổi trưa trong lòng đã nghẹn một hơi mãi chẳng thể giải tỏa.
Màn đêm buông xuống, côn trùng chim chóc im lặng, khuôn viên trường học ồn ào náo nhiệt ban ngày bỗng nhiên như bị ấn nút tắt tiếng, đột ngột chìm vào tĩnh lặng.
Tòa nhà đa phương tiện nằm ở vị trí khá lệch, thêm vào đó tỉ lệ sử dụng cực kỳ thấp nên nhà trường để tiết kiệm điện đã trực tiếp ngắt cầu dao, cả tòa nhà cao tầng chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói từ hai ngọn đèn đường trên con đường có tán cây bên ngoài cửa mới đủ nhìn rõ hành lang tầng một.
Tề Thành bật đèn điện thoại lên, nhẹ nhàng đẩy cửa và nói với những người đằng sau: "Đi thôi, vào đi, kết thúc sớm còn kịp về nhà làm bài tập."
Cố Hinh vẫn còn có thể vui vẻ trêu chọc Tề Thành.
"Không hổ danh là lớp trưởng, đi chơi mà còn nghĩ đến việc làm bài tập, quả là tấm gương của lớp 3!"
Tề Thành ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì mà cứ thế đi vào, Chúc Hâm Duyệt cũng theo sau bước vào.
Cố Hinh ghé gần Lâm Từ.
"Tiểu Từ, tớ nói cho cậu biết, nếu không phải vì cậu thì lớp trưởng đời nào đi với bọn mình đến đây!"
Lâm Từ biết cô bạn đang ngấm ngầm nói gì, mặt đầy tiếc nuối đáp: "Tiếc thật, với công lực của mẹ tớ, đời này chắc tớ chẳng thể nào dính líu đến chuyện yêu sớm được."
Cố Hinh nghĩ đến hình ảnh mẹ Lâm chống nạnh gầm thét, cũng gật đầu theo.
"Cũng đúng."
Bên ngoài tòa nhà dù sao cũng còn ánh đèn, bên trong gần như tối đen đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Cả bốn người đều bật đèn điện thoại lên mới miễn cưỡng nhìn rõ con đường phía trước.
Tòa nhà đa phương tiện không nằm trong phạm vi bảo trì của trường, Xuân Giang vào đầu tháng chín đã đón một cơn bão nhiệt đới chẳng quá nghiêm trọng, làm vỡ các cửa kính hành lang. Lúc này gió thu thổi qua các khe hở của mảnh kính vỡ, cộng thêm môi trường tối tăm lúc này nghe như có tiếng bước chân theo sau, lúc đi lúc dừng.
Cố Hinh không còn vẻ hùng hổ như lúc ở cửa nữa, chẳng kìm được mà thốt lên một tiếng chửi bới nhỏ.
"Má nó! Cái này kí©h thí©ɧ hơn xem phim kinh dị nhiều."
Nói rồi cô ấy ôm chặt cánh tay Lâm Từ bằng cả hai tay, mắt trợn to.
Lâm Từ cũng không khá hơn cô bạn là bao, trí tưởng tượng vô hạn khiến cô cảm thấy xung quanh đang vây quanh vô số hồn ma, đang giơ những bàn tay ma quái muốn vồ lấy mình.
"Cố Hinh, lần sau cậu có thể tìm một hoạt động tập thể có tầm cỡ hơn không?"
So với phản ứng của hai cô gái, hai chàng trai phía trước tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Chúc Hâm Duyệt cầm ngược điện thoại, khi đi ngang qua phòng thí nghiệm còn gan dạ thò đầu vào xem, miệng không nhịn được châm chọc hai cô.
"Mấy cậu đúng là gà mà thích chơi."
Cố Hinh giơ tay định đánh cậu ấy, Chúc Hâm Duyệt cười né tránh. Mấy người vừa cười vừa đùa dừng lại ở đầu cầu thang, Tề Thành gặp khó khăn.
"Hình như không có tiếng khóc của trẻ con nào cả, nếu còn muốn lên các tầng trên thì với tốc độ của chúng ta tới mười hai giờ cũng không về được nhà."
Tòa nhà đa phương tiện chia thành hai khu vực trái phải, mỗi bên đều có cầu thang. Nếu muốn khám phá từng tầng một, quả thực tốn thời gian và công sức. Tề Thành vốn là người có tư duy logic tốt và khả năng tổ chức điều phối.
"Thế này đi, chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm đi bên trái, một nhóm đi bên phải. Đợi khi khám phá xong thì quay lại đây tập hợp, nếu có phát hiện gì thì nhắn tin vào nhóm."
Nói xong cậu liếc nhìn mọi người, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: "Hai bạn nữ chắc chắn không thể đi một mình, nếu không gặp nguy hiểm thì phiền lắm. Tớ đề nghị... một nam một nữ làm một nhóm."
Lúc này Cố Hinh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ nhỏ của Tề Thành, với vẻ mặt như đã hiểu rõ cô ấy đẩy Lâm Từ đang nắm trong tay qua.
"Vậy tớ cùng ủy viên thể dục một nhóm, hai người các cậu một nhóm."
Chúc Hâm Duyệt rõ ràng là không vui: "Này? Tớ không muốn đi chung nhóm với cậu..."
Chưa nói hết câu, Cố Hinh đã tiến lên bịt miệng cậu ấy, ngoài cười nhưng trong không cười kéo đi.
"Sao mà không biết nhìn tình hình vậy? Mau đi với tớ!"
Hai người vừa vật lộn vừa đi lên cầu thang bên trái, Lâm Từ đứng ngây người tại chỗ, hai tay Tề Thành không ngừng cử động, rõ ràng là đang căng thẳng.
"Vậy chúng ta đi thôi, cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Lâm Từ không phải là không biết những ám hiệu mập mờ thỉnh thoảng của Tề Thành, nhưng từ hồi cấp hai mấy người họ đã học cùng lớp, luôn có mối quan hệ tốt. Lâm Từ chẳng biết phải đáp lại kiểu thể hiện thiện cảm này như thế nào.
Cô rất thích Tề Thành, nhưng kiểu thích này cũng giống như thích Cố Hinh. Hơn nữa có mẹ Lâm ngày ngày nhắc nhở, Lâm Từ chưa từng có ý định yêu đương sớm.
Nhưng trước mắt gió lạnh từng cơn, đêm đen vô tận, quả thực không phải lúc thảo luận vấn đề này, Lâm Từ chỉ đành đuổi theo bước chân cậu trước.
"Đi thôi."
Lâm Từ đứng bên ngoài cửa nhỏ của tòa nhà đa phương tiện, suy nghĩ bay xa tít.
Đoạn Dực luôn nói những lời kỳ quặc gây xáo trộn cảm xúc người khác, sau đó tự mình biến mất như không có gì xảy ra, khiến người ta phải liên tục ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh.
"Tiểu Từ, chẳng phải cậu nói Đoạn Dực sẽ đến sao? Cậu ấy đâu rồi?"
Cố Hinh vừa nhón chân nhìn ngóng, vừa nhỏ giọng lầm bầm.
Lâm Từ chưa kịp trả lời, Chúc Hâm Duyệt đang mở cửa cùng Tề Thành ở phía trước không thèm ngoái đầu lại mà nói: "Làm sao có thể chứ, anh Đoạn ngay cả tiết tự học cuối cùng chiều nay cũng không đến mà. Tớ có hỏi một câu, cậu ấy bảo có chút việc rồi đi luôn, chắc giờ này đã về đến nhà rồi."
Lâm Từ im lặng, chỉ cảm thấy từ lúc tốt bụng mang thuốc đến vào buổi trưa trong lòng đã nghẹn một hơi mãi chẳng thể giải tỏa.
Màn đêm buông xuống, côn trùng chim chóc im lặng, khuôn viên trường học ồn ào náo nhiệt ban ngày bỗng nhiên như bị ấn nút tắt tiếng, đột ngột chìm vào tĩnh lặng.
Tòa nhà đa phương tiện nằm ở vị trí khá lệch, thêm vào đó tỉ lệ sử dụng cực kỳ thấp nên nhà trường để tiết kiệm điện đã trực tiếp ngắt cầu dao, cả tòa nhà cao tầng chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói từ hai ngọn đèn đường trên con đường có tán cây bên ngoài cửa mới đủ nhìn rõ hành lang tầng một.
Tề Thành bật đèn điện thoại lên, nhẹ nhàng đẩy cửa và nói với những người đằng sau: "Đi thôi, vào đi, kết thúc sớm còn kịp về nhà làm bài tập."
"Không hổ danh là lớp trưởng, đi chơi mà còn nghĩ đến việc làm bài tập, quả là tấm gương của lớp 3!"
Tề Thành ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì mà cứ thế đi vào, Chúc Hâm Duyệt cũng theo sau bước vào.
Cố Hinh ghé gần Lâm Từ.
"Tiểu Từ, tớ nói cho cậu biết, nếu không phải vì cậu thì lớp trưởng đời nào đi với bọn mình đến đây!"
Lâm Từ biết cô bạn đang ngấm ngầm nói gì, mặt đầy tiếc nuối đáp: "Tiếc thật, với công lực của mẹ tớ, đời này chắc tớ chẳng thể nào dính líu đến chuyện yêu sớm được."
Cố Hinh nghĩ đến hình ảnh mẹ Lâm chống nạnh gầm thét, cũng gật đầu theo.
"Cũng đúng."
Bên ngoài tòa nhà dù sao cũng còn ánh đèn, bên trong gần như tối đen đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Cả bốn người đều bật đèn điện thoại lên mới miễn cưỡng nhìn rõ con đường phía trước.
Cố Hinh không còn vẻ hùng hổ như lúc ở cửa nữa, chẳng kìm được mà thốt lên một tiếng chửi bới nhỏ.
"Má nó! Cái này kí©h thí©ɧ hơn xem phim kinh dị nhiều."
Nói rồi cô ấy ôm chặt cánh tay Lâm Từ bằng cả hai tay, mắt trợn to.
Lâm Từ cũng không khá hơn cô bạn là bao, trí tưởng tượng vô hạn khiến cô cảm thấy xung quanh đang vây quanh vô số hồn ma, đang giơ những bàn tay ma quái muốn vồ lấy mình.
"Cố Hinh, lần sau cậu có thể tìm một hoạt động tập thể có tầm cỡ hơn không?"
So với phản ứng của hai cô gái, hai chàng trai phía trước tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Chúc Hâm Duyệt cầm ngược điện thoại, khi đi ngang qua phòng thí nghiệm còn gan dạ thò đầu vào xem, miệng không nhịn được châm chọc hai cô.
"Mấy cậu đúng là gà mà thích chơi."
Cố Hinh giơ tay định đánh cậu ấy, Chúc Hâm Duyệt cười né tránh. Mấy người vừa cười vừa đùa dừng lại ở đầu cầu thang, Tề Thành gặp khó khăn.
"Hình như không có tiếng khóc của trẻ con nào cả, nếu còn muốn lên các tầng trên thì với tốc độ của chúng ta tới mười hai giờ cũng không về được nhà."
Tòa nhà đa phương tiện chia thành hai khu vực trái phải, mỗi bên đều có cầu thang. Nếu muốn khám phá từng tầng một, quả thực tốn thời gian và công sức. Tề Thành vốn là người có tư duy logic tốt và khả năng tổ chức điều phối.
"Thế này đi, chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm đi bên trái, một nhóm đi bên phải. Đợi khi khám phá xong thì quay lại đây tập hợp, nếu có phát hiện gì thì nhắn tin vào nhóm."
Nói xong cậu liếc nhìn mọi người, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: "Hai bạn nữ chắc chắn không thể đi một mình, nếu không gặp nguy hiểm thì phiền lắm. Tớ đề nghị... một nam một nữ làm một nhóm."
Lúc này Cố Hinh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ nhỏ của Tề Thành, với vẻ mặt như đã hiểu rõ cô ấy đẩy Lâm Từ đang nắm trong tay qua.
"Vậy tớ cùng ủy viên thể dục một nhóm, hai người các cậu một nhóm."
Chúc Hâm Duyệt rõ ràng là không vui: "Này? Tớ không muốn đi chung nhóm với cậu..."
Chưa nói hết câu, Cố Hinh đã tiến lên bịt miệng cậu ấy, ngoài cười nhưng trong không cười kéo đi.
"Sao mà không biết nhìn tình hình vậy? Mau đi với tớ!"
Hai người vừa vật lộn vừa đi lên cầu thang bên trái, Lâm Từ đứng ngây người tại chỗ, hai tay Tề Thành không ngừng cử động, rõ ràng là đang căng thẳng.
"Vậy chúng ta đi thôi, cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Lâm Từ không phải là không biết những ám hiệu mập mờ thỉnh thoảng của Tề Thành, nhưng từ hồi cấp hai mấy người họ đã học cùng lớp, luôn có mối quan hệ tốt. Lâm Từ chẳng biết phải đáp lại kiểu thể hiện thiện cảm này như thế nào.
Cô rất thích Tề Thành, nhưng kiểu thích này cũng giống như thích Cố Hinh. Hơn nữa có mẹ Lâm ngày ngày nhắc nhở, Lâm Từ chưa từng có ý định yêu đương sớm.
Nhưng trước mắt gió lạnh từng cơn, đêm đen vô tận, quả thực không phải lúc thảo luận vấn đề này, Lâm Từ chỉ đành đuổi theo bước chân cậu trước.
"Đi thôi."
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
