TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 55

Tri ân các độc giả đã theo dõi và đọc truyện đến chương này.

Em xin phép gửi tặng các bạn một bộ truyện đã full và hoàn toàn miễn phí.

Mọi người vào trang facebook, tui để trong phần giới thiệu của dịch giả nha.

Bộ truyện sáng ni tui mới đăng á.

Ai không thấy ib tui, tui gửi cho ạ.

***

Không khí trong căn phòng dường như càng lúc càng nóng bỏng. Sức nóng từ cơ thể trẻ trung, tràn đầy năng lượng của Tạ Châm sau lớp màn trướng lan tỏa khắp không gian, khiến Lãnh Xác cảm thấy áp lực nặng nề. Sự bồng bột và khát vọng mãnh liệt của một thiếu niên vừa xác định quan hệ đạo lữ khiến cậu không dám thẳng thừng từ chối.

Lãnh Xác biết rất rõ: không thể mạo hiểm vượt qua ranh giới chịu đựng của một nhân vật chính mang danh “ngựa giống” như Tạ Châm.

Phải biết rằng, tác giả đã xây dựng Tạ Châm như hiện thân của sự hoàn mỹ. Từ dung mạo xuất sắc, thân hình lý tưởng đến phong thái cuốn hút, mọi thứ đều ở đỉnh cao. Thậm chí, cái danh “đại ngựa giống” trong tiểu thuyết cũng không phải là lời đồn suông.

Hiện tại, hai người đã chính thức thành đạo lữ. Nếu Lãnh Xác dám nói thẳng rằng mình không muốn song tu, điều đó chẳng khác nào sỉ nhục Tạ Châm. Tệ hơn nữa, hắn ta có thể nghĩ rằng Lãnh Xác ám chỉ bản thân mình không “được” ở phương diện kia. Và một khi ý nghĩ đó xuất hiện, với bản tính của Long Ngạo Thiên, hắn nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh bản thân “được” đến mức nào.

Đó mới thực sự là thảm họa.

Trong nguyên tác, từng có một nhân vật trong hậu cung dám đổi ý sau khi đồng ý song tu. Kết cục là người đó bị Long Ngạo Thiên trừng phạt suốt ba ngày ba đêm không xuống được giường, khiến độc giả hả hê mà nhân vật lại trở thành trò cười.

Nhưng Lãnh Xác tự biết mình không có sức chịu đựng của nhân vật trong truyện. Đừng nói ba ngày ba đêm, chỉ cần ba phút thôi cũng đủ để cậu mất mạng ngay tại chỗ.

Cậu cần một lý do từ chối đủ sức thuyết phục, ít nhất là đủ hợp lý để Tạ Châm không nổi giận hay nghi ngờ.

Suy nghĩ này khiến Lãnh Xác vừa bối rối vừa sợ hãi. Cậu cúi đầu, cố che giấu ánh mắt tràn ngập hoảng loạn, trong khi đầu óc điên cuồng xoay chuyển tìm lối thoát.

Những lý do thông thường như "kinh nguyệt đến" hay "thân thể không khỏe" rõ ràng không thể áp dụng. Phải biết rằng một cường giả Nguyên Anh như Tạ Châm chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu toàn bộ trạng thái cơ thể cậu. Dối trá trước mặt người như vậy chỉ tổ chuốc thêm rắc rối.

Giả vờ “hết hứng thú” với chuyện song tu thì sao? Nhưng trong Tu Tiên giới, các tiểu pháp thuật hỗ trợ lại quá đa dạng và tiện lợi. Dù Lãnh Xác có cố ý làm gì để tự hủy hoại hình tượng bản thân, Tạ Châm chỉ cần một cái búng tay là mọi thứ sẽ trở lại hoàn hảo ngay lập tức. Hơn nữa, với bản tính “ngựa giống” của Long Ngạo Thiên, chỉ cần đối phương không phải nam nhân thì hắn đều có thể chấp nhận.

Trừ phi...

Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên, khiến Lãnh Xác thoáng sững người.

Có lẽ chỉ còn một cách duy nhất để cứu mạng hắn trong tình cảnh này. Nhưng cách đó... liệu có thực sự khả thi?

Nghĩ đến nguyên tác, nơi từng lặp đi lặp lại những lời miêu tả hoa mỹ về dáng người của nhóm hậu cung Long Ngạo Thiên, Lãnh Xác bỗng nhận ra một chân lý hiển nhiên.

Đã là “đại ngựa giống,” thì Tạ Châm chắc chắn rất để ý đến vóc dáng của đạo lữ.

Còn hắn? Dù có hóa trang thành thiếu nữ, làm sao có được dáng vẻ uyển chuyển, nhu mì, quyến rũ như một nữ tử thực sự?

Ý nghĩ này khiến Lãnh Xác thầm tính toán.

Cậu nhẹ nhàng cử động, cố tình tỏ ra yếu ớt như một thiếu nữ mỏng manh. Mái tóc đen óng mượt như suối khẽ buông xõa, đầu nghiêng nhẹ, thăm dò từ phía sau màn trướng, tựa như tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn và lạnh lùng đầy mê hoặc.

“Chúng ta… nên song tu như thế nào đây?”

Khoảnh khắc nghe thấy câu hỏi, Tạ Châm lập tức sững sờ tại chỗ. Ánh mắt hắn bị hút chặt vào hình bóng trước mặt, vẻ đẹp kỳ ảo ấy như một yêu tinh thoát tục, khiến sắc mặt hắn đỏ bừng. Không những thế, Tạ Châm còn bật dậy khỏi mép giường như thể bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy lui.

“Chỉ… chỉ là…”

Tạ Châm lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào. Sự ngây ngô và thẹn thùng hiển hiện rõ ràng trên khuôn mặt trẻ trung ấy khiến Lãnh Xác suýt bật cười. Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, trong lòng âm thầm cảm thán: “Kỹ năng diễn xuất của Tạ Châm quả thực xuất thần nhập hóa. Ai mà ngờ được một đại ngựa giống lại có thể giả vờ ngây thơ đến mức này. Nghĩ lại, không trách sao ta trước kia bị lừa đến thảm hại.”

1

0

3 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.