0 chữ
Chương 49
Chương 48
Nếu đây không phải là bộ công pháp Tạ Châm đã sẵn có, việc đi lấy từ chủ nhân ban đầu chắc chắn sẽ tiêu tốn không ít thời gian. Dù Tạ Châm sở hữu nhiều pháp bảo di chuyển tốc độ nhanh, cũng khó lòng hoàn thành trong thời gian ngắn.
Nhìn vẻ lo lắng thoáng hiện trên khuôn mặt Lãnh Xác, Tạ Châm khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng trấn an:
“Không lâu đâu, chỉ khoảng hai tháng thôi. Thời gian sẽ trôi qua nhanh như chớp mắt. Trong lúc đó, ta sẽ sắp xếp một động phủ kín đáo để tiên tử bế quan, đảm bảo không ai có thể quấy rầy.”
Hai tháng!
Con số này như một tiếng sét ngang tai khiến Lãnh Xác không khỏi giật mình. Hai tháng đủ để Tạ Châm trở về, thậm chí có thể cưới Phượng Ngọc Kiều tám trăm lần rồi!
Điều đáng sợ hơn là, trong lòng Lãnh Xác bỗng dâng lên một suy nghĩ vừa mơ hồ, vừa rõ ràng đến đáng sợ:
Chẳng lẽ… Tạ Châm cố tình muốn giam chân mình ở đây để có thời gian trở về thành thân với Phượng Ngọc Kiều? Sau khi cưới xong, hắn sẽ lén lút quay lại tìm mình?
Trời đất ơi, đúng là một tra nam thượng hạng!
Lãnh Xác trước giờ còn ngây thơ tưởng rằng Tạ Châm thật sự có tình ý với mình. Không ngờ hắn đã tính kế, giăng bẫy từ đầu đến cuối. Kỹ thuật diễn xuất này không chỉ lừa được cả Yêu tộc, mà còn khiến mình xoay mòng mòng như chong chóng!
Nghĩ đến đây, Lãnh Xác cảm thấy không thể nào phối hợp được nữa. Cậu tuyệt đối không thể để Tạ Châm nhốt mình trong động phủ. Cho dù nhiệm vụ có thất bại, cậu cũng phải mau chóng quay về tìm Phượng Ngọc Kiều để các nàng khác nghĩ cách ứng phó.
Trong lòng rối bời, tay áo của Lãnh Xác khẽ rung lên. Cậu vô thức đưa tay định lấy ngọc giản truyền tin, nhưng rồi bỗng khựng lại.
Ngọc giản đã hỏng từ lúc nào không hay. Có lẽ trong lúc cuống cuồng, cậu vô ý làm vỡ nó.
Không được! Cậu phải nghĩ cách ngăn Tạ Châm lại, tuyệt đối không để kế hoạch này tiến xa hơn nữa!
Lãnh Xác gắng gượng kìm nén cảm xúc, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Dường như không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào phát hiện ra mưu đồ của "tra nam", nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trong veo như suối thu khẽ liếc về phía Tạ Châm.
“Lâu quá,” nàng khẽ nói.
“Tạ Châʍ đa͙σ hữu, ta…”
Gương mặt thiếu nữ thoáng ửng hồng, giọng nói mang theo chút rụt rè và ngập ngừng:
“Ta không muốn phải xa ngươi lâu như vậy… Có thể đổi sang một công pháp khác được không?”
Lời nói quá mức thẳng thắn khiến chính Lãnh Xác cũng bất giác đỏ mặt, trái tim đập dồn dập, ánh mắt vội vàng lảng tránh. Một lúc lâu sau, khi cuối cùng gom đủ dũng khí để ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp vẻ mặt sửng sốt hiếm hoi của Tạ Châm.
Dường như hắn không hề nghĩ rằng cậu lại tín nhiệm hắn đến mức này.
Những ngón tay thon dài đang lục lọi túi trữ vật để lấy pháp bảo chuẩn bị cho cậu bế quan đột ngột khựng lại. Gương mặt điềm tĩnh của hắn bỗng như hóa đá, ánh mắt ngơ ngác nhìn cậ, tựa như chưa kịp tiêu hóa hết những lời cậu vừa nói.
Ánh nhìn đó khiến trái tim Lãnh Xác khẽ nhói lên.
Hỏng rồi, tra nam này chắc chắn đang tính kế mới. Không thể để hắn chiếm thế chủ động được!
Lãnh Xác lập tức lên tiếng, giọng nói nhanh đến mức gần như cuống quýt, như muốn át đi bất kỳ ý tưởng nào vừa lóe lên trong đầu Tạ Châm:
“Kỳ thật, ta cũng không cần công pháp gì quá cao siêu. Chỉ là… tu luyện một mình thật sự rất cô đơn, ta chỉ muốn có người đồng hành thôi.”
Trong lúc cấp bách, cậu vội bịa ra mấy lời thoại từng đọc trên mạng về nỗi cô đơn và lạc lõng. Dù có phần không hợp hoàn cảnh, nhưng cậu mặc kệ, chỉ mong bản thân trông càng đáng thương càng tốt.
Thân hình nàng khẽ nghiêng về phía Tạ Châm, như có như không tựa vào hắn. Khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để tạo cảm giác thân thiết, nhưng vẫn giữ nét dè dặt, rụt rè, khiến ai nhìn cũng phải mềm lòng.
“Nếu có thể… hai người cùng nhau tu luyện, thì thật là tốt biết bao.”
Hương thơm dịu nhẹ từ thiếu nữ tựa sương sớm thoảng qua, thân hình mảnh mai dần tiến lại gần. Đối diện, thiếu niên như hóa thành gỗ đá, toàn thân cứng đờ, cổ họng khô khốc, hầu kết khẽ nhấp nhô, nhưng không thể thốt nên lời.
Quá sức chịu đựng.
Nhìn vẻ lo lắng thoáng hiện trên khuôn mặt Lãnh Xác, Tạ Châm khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng trấn an:
“Không lâu đâu, chỉ khoảng hai tháng thôi. Thời gian sẽ trôi qua nhanh như chớp mắt. Trong lúc đó, ta sẽ sắp xếp một động phủ kín đáo để tiên tử bế quan, đảm bảo không ai có thể quấy rầy.”
Hai tháng!
Con số này như một tiếng sét ngang tai khiến Lãnh Xác không khỏi giật mình. Hai tháng đủ để Tạ Châm trở về, thậm chí có thể cưới Phượng Ngọc Kiều tám trăm lần rồi!
Điều đáng sợ hơn là, trong lòng Lãnh Xác bỗng dâng lên một suy nghĩ vừa mơ hồ, vừa rõ ràng đến đáng sợ:
Trời đất ơi, đúng là một tra nam thượng hạng!
Lãnh Xác trước giờ còn ngây thơ tưởng rằng Tạ Châm thật sự có tình ý với mình. Không ngờ hắn đã tính kế, giăng bẫy từ đầu đến cuối. Kỹ thuật diễn xuất này không chỉ lừa được cả Yêu tộc, mà còn khiến mình xoay mòng mòng như chong chóng!
Nghĩ đến đây, Lãnh Xác cảm thấy không thể nào phối hợp được nữa. Cậu tuyệt đối không thể để Tạ Châm nhốt mình trong động phủ. Cho dù nhiệm vụ có thất bại, cậu cũng phải mau chóng quay về tìm Phượng Ngọc Kiều để các nàng khác nghĩ cách ứng phó.
Trong lòng rối bời, tay áo của Lãnh Xác khẽ rung lên. Cậu vô thức đưa tay định lấy ngọc giản truyền tin, nhưng rồi bỗng khựng lại.
Không được! Cậu phải nghĩ cách ngăn Tạ Châm lại, tuyệt đối không để kế hoạch này tiến xa hơn nữa!
Lãnh Xác gắng gượng kìm nén cảm xúc, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Dường như không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào phát hiện ra mưu đồ của "tra nam", nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trong veo như suối thu khẽ liếc về phía Tạ Châm.
“Lâu quá,” nàng khẽ nói.
“Tạ Châʍ đa͙σ hữu, ta…”
Gương mặt thiếu nữ thoáng ửng hồng, giọng nói mang theo chút rụt rè và ngập ngừng:
“Ta không muốn phải xa ngươi lâu như vậy… Có thể đổi sang một công pháp khác được không?”
Lời nói quá mức thẳng thắn khiến chính Lãnh Xác cũng bất giác đỏ mặt, trái tim đập dồn dập, ánh mắt vội vàng lảng tránh. Một lúc lâu sau, khi cuối cùng gom đủ dũng khí để ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp vẻ mặt sửng sốt hiếm hoi của Tạ Châm.
Những ngón tay thon dài đang lục lọi túi trữ vật để lấy pháp bảo chuẩn bị cho cậu bế quan đột ngột khựng lại. Gương mặt điềm tĩnh của hắn bỗng như hóa đá, ánh mắt ngơ ngác nhìn cậ, tựa như chưa kịp tiêu hóa hết những lời cậu vừa nói.
Ánh nhìn đó khiến trái tim Lãnh Xác khẽ nhói lên.
Hỏng rồi, tra nam này chắc chắn đang tính kế mới. Không thể để hắn chiếm thế chủ động được!
Lãnh Xác lập tức lên tiếng, giọng nói nhanh đến mức gần như cuống quýt, như muốn át đi bất kỳ ý tưởng nào vừa lóe lên trong đầu Tạ Châm:
“Kỳ thật, ta cũng không cần công pháp gì quá cao siêu. Chỉ là… tu luyện một mình thật sự rất cô đơn, ta chỉ muốn có người đồng hành thôi.”
Trong lúc cấp bách, cậu vội bịa ra mấy lời thoại từng đọc trên mạng về nỗi cô đơn và lạc lõng. Dù có phần không hợp hoàn cảnh, nhưng cậu mặc kệ, chỉ mong bản thân trông càng đáng thương càng tốt.
Thân hình nàng khẽ nghiêng về phía Tạ Châm, như có như không tựa vào hắn. Khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để tạo cảm giác thân thiết, nhưng vẫn giữ nét dè dặt, rụt rè, khiến ai nhìn cũng phải mềm lòng.
“Nếu có thể… hai người cùng nhau tu luyện, thì thật là tốt biết bao.”
Hương thơm dịu nhẹ từ thiếu nữ tựa sương sớm thoảng qua, thân hình mảnh mai dần tiến lại gần. Đối diện, thiếu niên như hóa thành gỗ đá, toàn thân cứng đờ, cổ họng khô khốc, hầu kết khẽ nhấp nhô, nhưng không thể thốt nên lời.
Quá sức chịu đựng.
1
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
