0 chữ
Chương 31
Chương 31
"Bạch Ánh Xuyên chỉ đóng phim của ba tôi thôi, họ cùng nhau tạo nên thành tựu, không cần phải nhắc mãi. Sau này Bạch Ánh Xuyên sẽ còn đóng nhiều tác phẩm khác, nói thế này sẽ khiến các đạo diễn khác không vui." Khương Nhược Đường đeo cặp sách lên vai, mỉm cười với Bạch Ánh Xuyên: “Xin lỗi nhé, bạn học Bạch Ánh Xuyên! Hôm nay tôi thật sự có việc phải giải quyết, nếu không đợi xưởng vẽ mở lớp rồi sẽ không có thời gian làm nữa."
Nói xong, Khương Nhược Đường liền nhanh chân bước ra khỏi lớp.
"Ê, Nhược Đường! Nhược Đường!" Lâm Lộc lớn tiếng gọi, rồi quay đầu lại nói với vẻ áy náy với Bạch Ánh Xuyên: “Nhược Đường thật ra rất thích cậu, cậu ấy còn là thành viên kỳ cựu trong nhóm fan của cậu nữa đấy! Tôi đoán chắc là gặp được chính chủ nên hơi ngại ngùng thôi."
Ý là Khương Nhược Đường đang làm cao.
Bạch Ánh Xuyên nhìn bóng lưng của Khương Nhược Đường, cười nhạt trêu chọc: "Cũng có thể là lớp filter hâm mộ đã vỡ tan, cảm thấy tôi không hoàn hảo như trong phim."
"Không đâu, cậu xuất sắc như vậy, sao Nhược Đường có thể không thích cậu được chứ." Lâm Lộc nói với giọng rất chắc chắn.
Khi Lâm Lộc quay lưng đi, nụ cười trên mặt Bạch Ánh Xuyên dần tắt ngấm, như ánh nắng chìm sâu vào đáy biển.
Xung quanh cậu ta không thiếu tình yêu thương, việc con trai độc nhất của đạo diễn lớn họ Khương có yêu mến cậu ta hay không cũng không phải là chuyện quá quan trọng.
...
Lúc này, Khương Nhược Đường ba chân bốn cẳng đuổi kịp Triệu Trường Phong ở đầu cầu thang: “Này! Cậu chạy đi đâu đấy! Không phải định đến nhà tôi lấy thẻ cầu thủ à?"
Triệu Trường Phong quay đầu lại, gãi gãi gáy: "Cậu nói thật à?"
"Đúng vậy."
"Sao tôi cứ có cảm giác... cậu định lừa tôi đến nhà, rồi cho tôi một trận nhừ tử?" Triệu Trường Phong lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Để rồi ba tôi lại cho tôi một trận?"
"Thôi đi, cậu có cho nổ tung cả trường này thì chú Khương cũng không nỡ đánh cậu đâu."
"Đi thôi, dù sao tối nay ba tôi cũng phải đi khiêu vũ với mẹ cậu rồi. Về nhà, cậu cũng một mình, tôi cũng một mình, chúng ta vừa hay có bạn có bè."
Triệu Trường Phong nghe thấy câu "có bạn có bè", liền bị nước bọt của chính mình sặc đến tóe đom đóm mắt.
"Khương Nhược Đường, cậu muốn đối phó với tôi thì cứ nói thẳng, đừng có bày mấy trò này được không? Tôi đã nói với cậu cả vạn lần rồi, mẹ tôi không thèm một xu nào của nhà cậu hết! Cậu bớt xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ tối đi, coi như tôi xin cậu đấy!"
Khương Nhược Đường cười, ngoắc ngoắc tay với Triệu Trường Phong. Cậu ta chẳng chút phòng bị mà cúi đầu ghé sát lại, giây tiếp theo liền bị Khương Nhược Đường cốc cho một cái rõ đau.
"Hôm nay tôi có nói mẹ cậu thèm tiền nhà chúng tôi không? Tôi chỉ hỏi cậu, nếu mẹ cậu và ba tôi ở bên nhau, cậu với tôi có phải nên hòa thuận, anh em hữu nghị không?"
"Ai thèm anh em hữu nghị với cậu..." Triệu Trường Phong lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Vậy thì cũng phải giả vờ một chút chứ? Chúng ta bây giờ tập dượt trước, để sau này ba tôi và mẹ cậu không phải sống trong cảnh khó xử!"
Triệu Trường Phong thấy lời này tuy thô nhưng mà thật, lại bị Khương Nhược Đường kéo một cái, bất giác liền theo cậu lên xe riêng.
Nhìn hai cậu học sinh lớp 12 ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, anh tài xế họ Cao suýt nữa đạp nhầm chân ga. Vừa lái xe, anh Cao vừa liếc kính chiếu hậu, chỉ sợ hai cậu này đánh nhau ở ghế sau.
"Cái đó... tay cậu thật sự không sao chứ?" Khương Nhược Đường hỏi.
"... Không sao, tôi đâu có mỏng manh vậy." Triệu Trường Phong trả lời.
"Khi nào cậu có trận bóng rổ nữa?" Khương Nhược Đường lại hỏi.
Nói xong, Khương Nhược Đường liền nhanh chân bước ra khỏi lớp.
"Ê, Nhược Đường! Nhược Đường!" Lâm Lộc lớn tiếng gọi, rồi quay đầu lại nói với vẻ áy náy với Bạch Ánh Xuyên: “Nhược Đường thật ra rất thích cậu, cậu ấy còn là thành viên kỳ cựu trong nhóm fan của cậu nữa đấy! Tôi đoán chắc là gặp được chính chủ nên hơi ngại ngùng thôi."
Bạch Ánh Xuyên nhìn bóng lưng của Khương Nhược Đường, cười nhạt trêu chọc: "Cũng có thể là lớp filter hâm mộ đã vỡ tan, cảm thấy tôi không hoàn hảo như trong phim."
"Không đâu, cậu xuất sắc như vậy, sao Nhược Đường có thể không thích cậu được chứ." Lâm Lộc nói với giọng rất chắc chắn.
Khi Lâm Lộc quay lưng đi, nụ cười trên mặt Bạch Ánh Xuyên dần tắt ngấm, như ánh nắng chìm sâu vào đáy biển.
Xung quanh cậu ta không thiếu tình yêu thương, việc con trai độc nhất của đạo diễn lớn họ Khương có yêu mến cậu ta hay không cũng không phải là chuyện quá quan trọng.
...
Lúc này, Khương Nhược Đường ba chân bốn cẳng đuổi kịp Triệu Trường Phong ở đầu cầu thang: “Này! Cậu chạy đi đâu đấy! Không phải định đến nhà tôi lấy thẻ cầu thủ à?"
"Đúng vậy."
"Sao tôi cứ có cảm giác... cậu định lừa tôi đến nhà, rồi cho tôi một trận nhừ tử?" Triệu Trường Phong lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Để rồi ba tôi lại cho tôi một trận?"
"Thôi đi, cậu có cho nổ tung cả trường này thì chú Khương cũng không nỡ đánh cậu đâu."
"Đi thôi, dù sao tối nay ba tôi cũng phải đi khiêu vũ với mẹ cậu rồi. Về nhà, cậu cũng một mình, tôi cũng một mình, chúng ta vừa hay có bạn có bè."
Triệu Trường Phong nghe thấy câu "có bạn có bè", liền bị nước bọt của chính mình sặc đến tóe đom đóm mắt.
"Khương Nhược Đường, cậu muốn đối phó với tôi thì cứ nói thẳng, đừng có bày mấy trò này được không? Tôi đã nói với cậu cả vạn lần rồi, mẹ tôi không thèm một xu nào của nhà cậu hết! Cậu bớt xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ tối đi, coi như tôi xin cậu đấy!"
"Hôm nay tôi có nói mẹ cậu thèm tiền nhà chúng tôi không? Tôi chỉ hỏi cậu, nếu mẹ cậu và ba tôi ở bên nhau, cậu với tôi có phải nên hòa thuận, anh em hữu nghị không?"
"Ai thèm anh em hữu nghị với cậu..." Triệu Trường Phong lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Vậy thì cũng phải giả vờ một chút chứ? Chúng ta bây giờ tập dượt trước, để sau này ba tôi và mẹ cậu không phải sống trong cảnh khó xử!"
Triệu Trường Phong thấy lời này tuy thô nhưng mà thật, lại bị Khương Nhược Đường kéo một cái, bất giác liền theo cậu lên xe riêng.
Nhìn hai cậu học sinh lớp 12 ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, anh tài xế họ Cao suýt nữa đạp nhầm chân ga. Vừa lái xe, anh Cao vừa liếc kính chiếu hậu, chỉ sợ hai cậu này đánh nhau ở ghế sau.
"Cái đó... tay cậu thật sự không sao chứ?" Khương Nhược Đường hỏi.
"... Không sao, tôi đâu có mỏng manh vậy." Triệu Trường Phong trả lời.
"Khi nào cậu có trận bóng rổ nữa?" Khương Nhược Đường lại hỏi.
4
0
1 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
