0 chữ
Chương 8
Chương 8
Buổi sáng trời trong, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá.
Mộc Đan dắt tay hai con xuống tầng, đưa các bé đến trường mẫu giáo quốc tế nằm trong cùng khu tổ hợp căn hộ. Cả hai bé đều vui vẻ, vẫy tay chào mẹ ở cổng trước khi vào lớp, không khóc, không mè nheo. Cô đứng nhìn theo một lúc mới quay lưng bước về phía thang máy.
Nhưng khi đi qua hành lang kính, một cú va chạm nhẹ xảy ra.
Một người đàn ông đang mải nhìn điện thoại đã không để ý, đυ.ng vào vai cô. Không mạnh, nhưng cũng đủ khiến cô lảo đảo mất đà, đập nhẹ vào tay vịn cạnh tường.
“Xin lỗi.” Người đàn ông hấp tấp nói rồi rời đi ngay.
Mộc Đan đứng khựng lại. Một cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Mắt cô mờ đi, tim đập nhanh không kiểm soát. Trong thoáng chốc, những hình ảnh mơ hồ lướt qua trong đầu như phim quay chậm.
Trời đen kịt, bầu không khí ngột ngạt. Mưa xối xả như đổ nước thẳng từ trời xuống. Cô và hai con đang chạy giữa dòng nước lũ, ngập tới ngực. Tiếng la hét, tiếng còi báo động vang vọng, nhà cửa đổ sập. Và một khoảnh khắc khủng khϊếp, cô ôm chặt lấy hai đứa trẻ, nhưng dòng nước hung tợn đã cuốn phăng cả ba khỏi vỉa hè, vào một xoáy nước khổng lồ. Chết chóc. Tuyệt vọng và mất mát.
Mộc Đan hoảng hốt mở mắt, ngã ngồi xuống nền hành lang đá cẩm thạch. Một người bảo vệ đi ngang thấy vậy vội chạy lại đỡ cô.
“Cô có sao không? Có cần gọi cấp cứu không?”
Cô lắc đầu, môi trắng bệch:
“Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự lo được, không cần gọi cấp cứu.”
Cô gượng đứng dậy, tay run rẩy vịn tường. Trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng gào thét. Một phần lý trí bảo đó chỉ là ảo giác. Một giấc mơ ngắn. Nhưng quá thật. Quá sống động. Như thể cô vừa sống lại một cái chết không thể thoát.
Khi bước vào thang máy, cô bỗng thấy cổ tay trái ngứa ran. Vén tay áo lên, ánh sáng từ đèn thang máy chiếu xuống làn da trắng tái nhợt, hiện lên một vết bớt kỳ lạ. Nó không giống những vết bớt bình thường, hình dáng như một vòng xoáy nhỏ, giữa trung tâm là điểm sáng như tinh thể bạc. Cô chưa từng có thứ này trước đây. Cô chắc chắn. Và rồi, như có dòng điện chạy qua người, toàn thân cô cứng đờ lại khi chạm ngón tay vào vết bớt ấy.
BÙM.
Tất cả ánh sáng tan biến. Thang máy, tiếng nhạc nhẹ, tòa nhà, tất cả mờ dần như bị xóa khỏi thực tại.
Cô rơi. Không phải ngã. Mà thực sự rơi tự do, như bị kéo khỏi tầng không khí này, cuốn vào một khoảng không vô định đen đặc, lặng câm, không gió, không âm thanh, chỉ còn cảm giác buốt giá và một lực hút vô hình.
Lúc mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng giữa một không gian hoàn toàn khác. Một cánh rừng bạt ngàn. Cây cối cao vυ"t, mặt đất phủ đầy lá rơi. Không có người. Không có tiếng xe, không có con của cô. Chỉ là một thế giới xa lạ, yên lặng đến rợn người, như mảnh vỡ rơi ra từ một giấc mơ cổ xưa.
Trên cổ tay trái, vết bớt vẫn còn đó, giờ phát ra ánh sáng mờ mờ như la bàn chỉ hướng. Cô thử lùi lại, nhưng phía sau giờ là bức tường vô hình, như không gian đã khóa lại, chỉ cho phép cô đi về phía trước.
Mộc Đan siết chặt bàn tay.
“Đây là đâu?”
“Tại sao mình lại ở đây?”
“Và hai đứa trẻ đang ở đâu?”
Mộc Đan dắt tay hai con xuống tầng, đưa các bé đến trường mẫu giáo quốc tế nằm trong cùng khu tổ hợp căn hộ. Cả hai bé đều vui vẻ, vẫy tay chào mẹ ở cổng trước khi vào lớp, không khóc, không mè nheo. Cô đứng nhìn theo một lúc mới quay lưng bước về phía thang máy.
Nhưng khi đi qua hành lang kính, một cú va chạm nhẹ xảy ra.
Một người đàn ông đang mải nhìn điện thoại đã không để ý, đυ.ng vào vai cô. Không mạnh, nhưng cũng đủ khiến cô lảo đảo mất đà, đập nhẹ vào tay vịn cạnh tường.
“Xin lỗi.” Người đàn ông hấp tấp nói rồi rời đi ngay.
Mộc Đan đứng khựng lại. Một cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Mắt cô mờ đi, tim đập nhanh không kiểm soát. Trong thoáng chốc, những hình ảnh mơ hồ lướt qua trong đầu như phim quay chậm.
Mộc Đan hoảng hốt mở mắt, ngã ngồi xuống nền hành lang đá cẩm thạch. Một người bảo vệ đi ngang thấy vậy vội chạy lại đỡ cô.
“Cô có sao không? Có cần gọi cấp cứu không?”
Cô lắc đầu, môi trắng bệch:
“Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự lo được, không cần gọi cấp cứu.”
Cô gượng đứng dậy, tay run rẩy vịn tường. Trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng gào thét. Một phần lý trí bảo đó chỉ là ảo giác. Một giấc mơ ngắn. Nhưng quá thật. Quá sống động. Như thể cô vừa sống lại một cái chết không thể thoát.
BÙM.
Tất cả ánh sáng tan biến. Thang máy, tiếng nhạc nhẹ, tòa nhà, tất cả mờ dần như bị xóa khỏi thực tại.
Cô rơi. Không phải ngã. Mà thực sự rơi tự do, như bị kéo khỏi tầng không khí này, cuốn vào một khoảng không vô định đen đặc, lặng câm, không gió, không âm thanh, chỉ còn cảm giác buốt giá và một lực hút vô hình.
Lúc mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng giữa một không gian hoàn toàn khác. Một cánh rừng bạt ngàn. Cây cối cao vυ"t, mặt đất phủ đầy lá rơi. Không có người. Không có tiếng xe, không có con của cô. Chỉ là một thế giới xa lạ, yên lặng đến rợn người, như mảnh vỡ rơi ra từ một giấc mơ cổ xưa.
Mộc Đan siết chặt bàn tay.
“Đây là đâu?”
“Tại sao mình lại ở đây?”
“Và hai đứa trẻ đang ở đâu?”
2
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
