0 chữ
Chương 6
Chương 6
Hai ngày sau, Trần Du gõ cửa văn phòng lúc gần trưa, tay cầm một tập hồ sơ được đóng cẩn thận.
“Giang tổng, tôi đã điều tra được thông tin cô gái ở khách sạn King’s Way.”
Giang Dật Trần ngước lên, ánh mắt có chút khẩn trương:
“Nói.”
“Tên cô ấy là Mộc Đan, từng là bác sĩ cấp cứu tại Bệnh viện Hồng Vân. Đã nghỉ việc cách đây hơn một tháng. Cô ta không dùng mạng xã hội, số điện thoại trong hồ sơ bệnh viện cũng không còn hoạt động.”
“Còn gì nữa?”
“Tôi tra được lịch khám sản khoa gần nhất của cô ấy tại một phòng khám tư. Có thể cô ấy đang mang thai.”
Ngón tay Giang Dật Trần khựng lại trên bàn. Trầm mặc vài giây, anh khẽ nói:
“Sắp xếp xe. Tôi muốn đến gặp cô ấy.”
Trần Du do dự:
“Giang tổng, chuyến công tác Pháp chiều nay, hợp đồng với tập đoàn Energie đã lên lịch. Nếu hủy, sẽ ảnh hưởng đến chuỗi hợp tác quý sau.”
Giang Dật Trần nhắm mắt. Không một lời than, không một cái chau mày, chỉ một thoáng im lặng rất dài. Sau đó, anh cất giọng trầm thấp:
“Chuẩn bị tài liệu. Tôi sẽ bay đúng giờ.”
Lần đầu tiên, trong tâm trí anh có hai hướng rẽ rõ ràng và anh buộc phải chọn nghĩa vụ. Nhưng trong lòng, hình ảnh người con gái ấy cứ lặp lại, như sóng ngầm đập vào vách đá, từng đợt, từng đợt, không thể dừng, đợi khi xong việc anh sẽ đi tìm cô.
Cùng lúc đó, tại phòng khám tư ở ngoại ô thành phố, Mộc Đan đang ngồi lặng lẽ trong khu chờ. Gương mặt cô tái đi vì cơn đau bất chợt khi sáng, những bước chân cũng trở nên nặng nề hơn bình thường.
Kết quả siêu âm cho thấy có dấu hiệu động thai nhẹ.
Bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi hoàn toàn.
“Là thai đôi, nên cần đặc biệt cẩn thận. Mỗi áp lực nhỏ đều có thể gây ra biến chứng.”
Mộc Đan cầm tờ kết quả, im lặng rất lâu. Trong lòng như có hàng ngàn sợi tơ đang siết chặt.
Cô không thể cứ sống ở thành phố này, giữa những ký ức cũ và ánh mắt dòm ngó. Mỗi góc phố, mỗi quán quen đều khiến cô nhớ đến những điều không còn thuộc về mình.
Cô cần rời đi. Càng sớm càng tốt. Hai tuần sau, biệt thự nhà họ Mộc, được bán đi với giá kỷ lục. Không ai hiểu vì sao cô Mộc Đan, tiểu thư một thời, nay không còn làm bác sĩ, lại đột ngột rao bán nhà giữa lúc thị trường đóng băng. Chỉ vài người giúp việc thân tín biết, cô đã rời khỏi thành phố.
Mộc Đan dùng số tiền đó để mua lại một căn biệt thự nằm sâu trong khu nghỉ dưỡng ngoại ô, cách trung tâm thành phố hơn ba giờ lái xe. Ở đó có rừng thông, hồ nước, không khí mát lạnh quanh năm và các dịch vụ y tế tư nhân sẵn sàng hỗ trợ mọi lúc.
Căn biệt thự ấy không quá xa hoa, nhưng đủ rộng để nuôi dạy hai đứa trẻ. Có một mảnh vườn nhỏ trồng rau, một phòng đọc nắng chiếu cả ngày và một ban công nhìn ra đồi trà xanh ngát. Một khu vườn rất rộng được bao quanh bởi hàng rào cao.
Cô bắt đầu sắp xếp lại cuộc đời mình. Từng bộ quần áo sơ sinh được treo lên, từng chiếc cũi được chọn cẩn thận. Mộc Đan học cách nấu ăn thật kỹ, học yoga dành cho bà bầu, mỗi tối đều ghi nhật ký dưỡng thai.
Không ai biết cô là ai. Không ai hỏi cha của những đứa trẻ là ai. Và cô cũng không cần ai hỏi.
Trong một tối se lạnh, cô ngồi trước hiên nhà, tay ôm chiếc bụng ngày một rõ rệt.
Mắt cô nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những ngọn đồi mờ sương.
Lặng lẽ, yên bình. Và đơn độc.
Ánh đèn trong nhà dịu dàng hắt ra sau lưng cô. Bên trong, một khung ảnh siêu âm được l*иg khung treo ngay cửa phòng. Trên đó là hai đốm trắng nhỏ nằm cạnh nhau, sự sống đang lớn lên từng ngày.
“Giang tổng, tôi đã điều tra được thông tin cô gái ở khách sạn King’s Way.”
Giang Dật Trần ngước lên, ánh mắt có chút khẩn trương:
“Nói.”
“Tên cô ấy là Mộc Đan, từng là bác sĩ cấp cứu tại Bệnh viện Hồng Vân. Đã nghỉ việc cách đây hơn một tháng. Cô ta không dùng mạng xã hội, số điện thoại trong hồ sơ bệnh viện cũng không còn hoạt động.”
“Còn gì nữa?”
“Tôi tra được lịch khám sản khoa gần nhất của cô ấy tại một phòng khám tư. Có thể cô ấy đang mang thai.”
Ngón tay Giang Dật Trần khựng lại trên bàn. Trầm mặc vài giây, anh khẽ nói:
“Sắp xếp xe. Tôi muốn đến gặp cô ấy.”
Trần Du do dự:
“Giang tổng, chuyến công tác Pháp chiều nay, hợp đồng với tập đoàn Energie đã lên lịch. Nếu hủy, sẽ ảnh hưởng đến chuỗi hợp tác quý sau.”
“Chuẩn bị tài liệu. Tôi sẽ bay đúng giờ.”
Lần đầu tiên, trong tâm trí anh có hai hướng rẽ rõ ràng và anh buộc phải chọn nghĩa vụ. Nhưng trong lòng, hình ảnh người con gái ấy cứ lặp lại, như sóng ngầm đập vào vách đá, từng đợt, từng đợt, không thể dừng, đợi khi xong việc anh sẽ đi tìm cô.
Cùng lúc đó, tại phòng khám tư ở ngoại ô thành phố, Mộc Đan đang ngồi lặng lẽ trong khu chờ. Gương mặt cô tái đi vì cơn đau bất chợt khi sáng, những bước chân cũng trở nên nặng nề hơn bình thường.
Kết quả siêu âm cho thấy có dấu hiệu động thai nhẹ.
Bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi hoàn toàn.
“Là thai đôi, nên cần đặc biệt cẩn thận. Mỗi áp lực nhỏ đều có thể gây ra biến chứng.”
Cô không thể cứ sống ở thành phố này, giữa những ký ức cũ và ánh mắt dòm ngó. Mỗi góc phố, mỗi quán quen đều khiến cô nhớ đến những điều không còn thuộc về mình.
Cô cần rời đi. Càng sớm càng tốt. Hai tuần sau, biệt thự nhà họ Mộc, được bán đi với giá kỷ lục. Không ai hiểu vì sao cô Mộc Đan, tiểu thư một thời, nay không còn làm bác sĩ, lại đột ngột rao bán nhà giữa lúc thị trường đóng băng. Chỉ vài người giúp việc thân tín biết, cô đã rời khỏi thành phố.
Mộc Đan dùng số tiền đó để mua lại một căn biệt thự nằm sâu trong khu nghỉ dưỡng ngoại ô, cách trung tâm thành phố hơn ba giờ lái xe. Ở đó có rừng thông, hồ nước, không khí mát lạnh quanh năm và các dịch vụ y tế tư nhân sẵn sàng hỗ trợ mọi lúc.
Cô bắt đầu sắp xếp lại cuộc đời mình. Từng bộ quần áo sơ sinh được treo lên, từng chiếc cũi được chọn cẩn thận. Mộc Đan học cách nấu ăn thật kỹ, học yoga dành cho bà bầu, mỗi tối đều ghi nhật ký dưỡng thai.
Không ai biết cô là ai. Không ai hỏi cha của những đứa trẻ là ai. Và cô cũng không cần ai hỏi.
Trong một tối se lạnh, cô ngồi trước hiên nhà, tay ôm chiếc bụng ngày một rõ rệt.
Mắt cô nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những ngọn đồi mờ sương.
Lặng lẽ, yên bình. Và đơn độc.
Ánh đèn trong nhà dịu dàng hắt ra sau lưng cô. Bên trong, một khung ảnh siêu âm được l*иg khung treo ngay cửa phòng. Trên đó là hai đốm trắng nhỏ nằm cạnh nhau, sự sống đang lớn lên từng ngày.
3
0
4 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
