TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 70: Cướp thế nào, người ta đăng ký kết hôn rồi?

"Tẩy không sạch rồi." Ôn Yến nghiêng đầu sang trái rồi sang phải nhìn khóe mắt đã dụi đỏ, đường kẻ mắt chỉ bị lem nhem chứ không sạch.

Phó Hàn Phong lập tức hoàn hồn. "Em đợi anh một chút." Anh vừa nói vừa xoay người ra ngoài.

Ôn Yến nghe thấy tiếng lục lọi bên ngoài, chẳng mấy chốc anh đã ôm mấy gói giấy vệ sinh màu hồng nhạt bọc trong túi nhựa mỏng vào.

Nhìn thấy cái này, Ôn Yến hơi bĩu môi. Cái màu này thật là… Loại giấy thô ráp này.

Vừa nhìn đã biết là giấy tái chế, bởi vì thô ráp nên mới nhuộm màu hồng để che đi những màu tạp nham của nó.

"Em dùng thử cái này xem." Phó Hàn Phong xé túi nhựa mỏng ra, rút một đoạn đưa cho Ôn Yến. Phó Hàn Phong ngồi xuống, tiếp tục cầm gương. "Các cô gái dùng giấy vệ sinh này chắc sẽ tốt hơn."

Ôn Yến gật đầu. Đương nhiên là tiện hơn nhiều, dù sao cũng mềm hơn giấy báo.

Giấy vệ sinh màu hồng chà vào khóe mắt làm da cô đau rát, nhưng quả thật đã lau đi được một chút. Ôn Yến thấy anh vẫn cầm gương bèn cười nói: "Anh để lên tủ kia đi, em tự xem."

"Không sao, em ngồi tủ cao quá không tiện." Anh ấy quả thật tốt bụng.

Lúc thì dùng khăn ướt lau lúc thì dùng giấy vệ sinh lau, cuối cùng cũng lau sạch được phấn mắt, kẻ mắt. Chỉ là mắt cô cũng bị lau đến đỏ.

Phó Hàn Phong nói: "Là giấy vệ sinh bị phai màu sao?"

"Không phải đâu. Là em dùng sức quá, chà đỏ cả da rồi."

Nghe vậy, Phó Hàn Phong ghé lại nhìn kỹ. Quả thật là bị chà đỏ lại thêm ánh đèn vàng vọt chiếu vào, cô ấy nghiêng người ngồi, cánh tay giơ lên che bớt ánh đèn, nửa sáng nửa tối.

Vẻ mặt đó trông như tiên giáng trần, mờ ảo, đẹp đến lạ kỳ.

Càng nhìn Phó Hàn Phong càng cảm thấy không kiềm chế được ánh mắt, dường như chỉ cần cô ở đây thì anh luôn muốn liếc nhìn cô ấy vài lần.

Sau khi rửa mặt xong. Ôn Yến tranh thủ lúc Phó Hàn Phong ra ngoài thay quần áo, cô cũng nhanh chóng thay đồ ngủ rồi nhanh như chớp chui vào chăn.

Một lát sau Phó Hàn Phong trở về, cũng đã thay đồ ngủ. Lạch cạch một hồi rồi lên giường.

Phó Hàn Phong chuẩn bị nói gì đó với Ôn Yến nhưng lại phát hiện không mở lời được. Dứt khoát anh kéo dây đèn, như vậy càng dễ mở lời hơn.

"Ôn Yến." Anh gọi một tiếng nhưng người kia không trả lời.

Lúc này, anh mới phát hiện cái người vừa kêu mệt, kêu buồn ngủ kia lại buồn ngủ đến vậy, chưa đến mười phút đã ngủ say rồi.

Anh trở mình nhìn bóng lưng quay về phía mình của cô, cười khổ một tiếng. Thật là…

————

Trăng sáng vằng vặc. Ở tiệm bánh kem Chu Vận khu Thành Quan, Lan Thành.

"Em đừng uống nữa, về nhà với anh."

Chu Thư Minh đặt chai rượu xuống, nhìn Chu Vận đang khóc đến nước mắt lưng tròng nói.

Chu Vận hai mắt vô thần, vừa uống rượu vừa gắp cho Chu Thư Minh một nắm lạc. “Anh… Anh uống đi, tiếp…Tiếp tục uống đi."

"Anh đã uống với em một ly rồi, em khóc cũng khóc rồi, náo cũng náo rồi, còn muốn thế nào nữa?"

Còn muốn thế nào nữa?

Chu Vận dựa vào chiếc ghế mây tre, vừa khóc vừa cười nhìn Chu Thư Minh. "Người em yêu nhất, người đàn ông của em đã kết hôn rồi. Nhưng… Nhưng cô dâu lại không phải là em. Anh nói xem, em phải làm sao?"

"Còn anh nữa, Chu… Chu Thư Minh, sao anh hèn thế? Anh rõ ràng thích Ôn Yến kia, tại sao… Tại sao anh không đi cướp cô ta về?"

"Cướp?"Chu Thư Minh bật cười, cướp thế nào, người ta đăng ký kết hôn rồi?

"Phá hoại hôn nhân quân nhân là phạm pháp đấy! Em dẹp cái ý nghĩ đó đi!"

Huống hồ, hôm đó Ôn Yến nói có chuyện muốn nói với anh, anh đã đoán được Ôn Yến muốn từ chối hẹn hò với anh.

Sau này, anh đến Lan Thành giúp Chu Vận xem tình hình sửa sang cửa hàng, gặp được Tống Di.

Tống Di thật sự không nể nang chút nào. Trực tiếp nói với anh, Ôn Yến và Phó Hàn Phong đã về huyện Đồng, hai người về đó là để đăng ký kết hôn...

Lúc đó anh không tin. Chỉ nghĩ đợi Ôn Yến về sẽ biết.

Nhưng ai ngờ hôm đó bố giục anh đi xem mắt, đi tìm đối tượng. Anh nói không vội, còn nói trong quân đội nhiều người kết hôn muộn. Hưởng ứng chính sách quốc gia kết hôn muộn sinh con muộn, sinh ít con khỏe, hạnh phúc cả đời.

Bố lại nói ngay cả Hoắc Vệ Quân cũng kết hôn rồi, Phó Hàn Phong cũng đã nộp đơn xin kết hôn, hỏi anh có định sống cô độc đến già không?

Đến tận giây phút đó anh mới biết Tống Di không hề lừa anh.

Sống u mê bấy lâu. Hôm nay, người phụ nữ anh yêu đã gả cho người khác.

Anh sao không đau khổ?

Chính vì biết mất đi người mình yêu nhất đau khổ đến nhường nào nên hôm nay anh không đến bệnh viện mà trực tiếp đến Lan Thành để mắt đến Chu Vận, sợ em ấy làm loạn. May mà em ấy tuy khóc lóc nhưng lại không làm ra chuyện gì quá đáng.

Chu Mộng từ trong phòng pha một ấm trà ra, vừa ngáp vừa nói: "Không được. Em buồn ngủ quá, em phải đi ngủ thôi."

"Đây là cốc của Chu Vận." Cô ta rót cho Chu Vận một cốc trà. Rồi lại rót cho Chu Thư Minh một cốc. "Đây là cốc em thường dùng nhưng vừa nãy em đã rửa sạch rồi, anh hai dùng tạm nhé."

Chu Vận căn bản không để ý đến Chu Mộng.

Chu Mộng cũng không để bụn mà dời tấm ván cửa ra một chút.

"Ngủ ngon"

Ra ngoài rồi lại đặt tấm ván cửa trở lại. Thấy cảnh này, Chu Thư Minh cảm thấy bực bội.

"Chu Mộng giúp em, đối với em cũng rất tốt, sao em cứ luôn lạnh nhạt với người ta vậy?"

"Anh hai, hôm nay anh đến đây rốt cuộc là để an ủi em hay là để dạy dỗ em, giáo huấn em?" Chu Vận vừa nói vừa nghẹn ngào, chớp mắt một cái đã khóc như mưa.

Chu Thư Minh thật sự bó tay. Anh ta uống một ngụm trà rồi nói: "Được, hôm nay anh không nói chuyện giữa em và Chu Lê, Chu Mộng nữa. Ngày mai anh lại đến thăm em."

Chu Vận cười khẩy. "Anh hai trước đây thương em nhất nhưng bây giờ thì sao?" Chu Vận ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt phượng xinh đẹp, đã đỏ hoe vì khóc.

Chu Thư Minh lại ngồi xuống. "Bây giờ anh đối với em cũng như vậy. Chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?"

"Không… Không giống."

"Trước đây anh chỉ thương một mình em. Còn bây giờ, anh còn phải thương Chu Lê, Chu Mộng..."

Chu Thư Minh liếc nhìn trần nhà.

Chu Mộng chắc đang ngủ trên lầu. "Dù sao họ cũng là em gái ruột của anh."

Chu Vận cười khẩy. "Cho nên… Cho nên, không chỉ anh, bố mẹ đều… Đều cảm thấy em là người ngoài, đúng không?"

"Mọi người là một nhà, đều có quan hệ huyết thống. Chỉ có em… Em là con nuôi… Những năm qua, tất cả mọi người thích em đều là giả dối. Đó chẳng qua là để bù đắp cho sự tiếc nuối vì mất đi một cặp con gái nên mới nuôi em, đúng không?"

"Em em thật là không thể hiểu nổi mà Chu Vận."

Chu Vận bĩu môi, dứt khoát tự rót rượu cho mình rồi uống cạn. "Em không… Không quan tâm. Người em quan tâm nhất, chỉ có anh ấy. Phó ca ca tại sao lại kết hôn với cái loại tiện nhân như Ôn Yến!"

2

0

2 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.