TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Editor: SoleilNguyen

Cảnh trên bức tranh cũng theo đó mà thay đổi, một người đứng trước ao sen đón gió, sau bức tường viện, một người khác dưới trăng một mình ôm đàn.

"Tiếng bước hư không vọng Hứa Phi Quỳnh / Vừa nghe còn ngỡ gió viện khác / Nghe trong tiếng thê lương ấy / Nhà ai đêm trăng đàn ba khúc / Kể hết tình ly biệt khúc chưa tàn."



Tiếng tỳ bà buông xuống một loạt âm luyến, đưa người ta trở về từ những suy tư mơ màng.

Mục Tử Tuy chuyển sang lối hát phổ thông, phát âm chuẩn và dứt khoát, hoàn toàn khác với lối ngân nga, luyến láy khi anh hát hí khúc.

"Mấy mùa xuân trôi qua / Núi trăng vẫn đó / Chỉ là cánh cửa đồng đã hoen gỉ / Trăng lên Qua Châu / Trăng tròn Tây Lầu / Đều như nét vẽ sắt bạc / Liễu rủ hết cành / Cẩm tú tàn phai / Rời cố hương đi xa."

Cùng lúc đó, Cố Kiêu vẫn hát hí khúc. Để hai giọng hòa quyện hay hơn, cả hai đều đã thay đổi nhịp điệu ban đầu một chút.

Giọng hát của cậu uyển chuyển tự nhiên: “Người còn nhớ qua khe suối cầu nửa dặm / Tấm ván đỏ xưa không còn một tấm nào / Nước thu trời dài người qua ít ỏi / Hoàng hôn vắng lặng / Còn lại một hàng liễu uốn cong eo."

Giọng của Mục Tử Tuy giống như tiếng sáo trúc, nốt cao tao nhã bay bổng, nốt trung và thấp thì ấm áp dịu dàng. Âm sắc của Cố Kiêu gần với tiếng đàn cổ hơn, trong trẻo đầy đặn, như châu như ngọc. Hai giọng hát hòa quyện vào nhau, mang đến cho người nghe cảm giác không gian ánh sáng đan xen.

Một bài hát kết thúc.

Tiếng vỗ tay vang như sấm.

Khán giả đồng loạt đứng dậy, bày tỏ lòng kính trọng đối với Mục Tử Tuy và Cố Kiêu, hơn thế nữa là đối với nhà hát cũ và thể loại kịch Lâm Giang đã in sâu trong ký ức.

Hai người họ nói "Cảm ơn", cúi chào ba phía, động tác ăn ý đến lạ thường.

Sau khi người dẫn chương trình lên sân khấu, màn hình lớn chiếu đoạn phỏng vấn kéo dài tám phút về nhà hát, nói về những ảnh hưởng khác nhau mà sự thay đổi trong những năm gần đây đã mang lại cho hí kịch.

Đàm Tuyền ngồi ở hàng ghế khách mời, khóc đến hai mắt đỏ hoe. Người dẫn chương trình hỏi thăm tình hình của cô, hóa ra hồi nhỏ cô từng học thể loại kịch địa phương ở nhà hát quê mình, sau này vì triển vọng ngành nghề ảm đạm, gia đình không cho cô học nữa, nhưng thực ra cô có tình cảm rất sâu sắc với hí khúc.

Buổi biểu diễn thứ hai là bài dân ca "Đầm Sen" của Thần Gia và Hách Lôi Lôi, được thêm yếu tố rock. Giọng cao của Hách Lôi Lôi trong các bài dân ca luôn rất ấn tượng, ngay lập tức kéo người ta vào cảnh tượng chia ly đầy lưu luyến giữa em gái và người yêu.

Khán giả vừa vỗ tay vừa rơi nước mắt, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ —— tiết mục của thần tiên!

Tiếp theo là Mạc Tu Minh và Lâm Tiểu Tiên. Họ chọn một bài an toàn "Mùa Hè Năm Ấy", mang phong cách học đường tươi mới. Khán giả phát hiện, ca sĩ cao âm Mạc Tu Minh hóa ra cũng có thể hát giọng trầm, hơn nữa còn rất ấm, Lâm Tiểu Tiên khi mặc váy trắng trông hệt như tiên nữ giáng trần.

Cuối cùng, Trương Diệc và Đàm Tuyền đã trình bày một bài hát hoàn toàn mới, “Ve Thiền". Phong cách nhạc rất tinh nghịch, giọng chú tiểu mà Đàm Tuyền giả rất đáng yêu.

"Sư phụ nói chú tiểu phải tham thiền / Nhưng sao không cho con xem ve trong sen gió / …"

Cố Kiêu và Mục Tử Tuy đã giành được bảy mươi phần trăm số phiếu bầu, giành vị trí đầu tiên với ưu thế áp đảo.

Người dẫn chương trình cười hỏi: "Phỏng vấn hai quán quân đầu tiên của chúng ta, hiện tại cảm thấy thế nào?"

Anh ưu tiên đưa mic cho Cố Kiêu, rõ ràng là muốn khai thác từ người nhỏ tuổi hơn.

Cố Kiêu không chớp mắt bắt đầu khen Mục Tử Tuy: “Đương nhiên là vô cùng vô cùng cảm ơn tiền bối rồi, cũng hy vọng mọi người hãy quan tâm nhiều hơn đến kịch Lâm Giang của chúng ta."

Người dẫn chương trình chuyển sang hỏi Mục Tử Tuy: "Mục lão sư thì sao? Có điều gì muốn nói không?"

Mục Tử Tuy nghiêng đầu nhìn Cố Kiêu bên cạnh, nở một nụ cười rất nhạt: "Tôi đã sớm nói với mọi người rồi, người bạn nhỏ rất giỏi."

Người đứng nhất có quyền trực tiếp quyết định từ khóa cho vòng tiếp theo. Trên màn hình xuất hiện bốn từ khóa: “Hai vị lão sư của chúng ta sẽ chọn từ khóa nào đây?"

Mục Tử Tuy đẩy Cố Kiêu ra: “Cậu chọn đi."

"Thẻ số là tôi bốc, chủ đề vẫn nên để tiền bối chọn ạ."

Mục Tử Tuy cúi đầu ghé sát tai cậu, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Tôi đến đây để chơi cùng cậu, người bạn nhỏ chọn là được rồi."

Thế là khán giả nhìn thấy Mục Tử Tuy cúi đầu nói gì đó. Sau khi tách ra, tai Cố Kiêu đỏ bừng, cậu giữ vẻ mặt lạnh lùng chọn từ khóa thứ ba: “Bản ngã".

8

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.