0 chữ
Chương 14
Chương 14
Editor: SoleilNguyen
Thằng ngốc này.
“Liên quan gì đến cậu.” Cố Kiêu ngả ghế ra nằm thẳng: “Còn ồn ào nữa, tớ sẽ ném cậu xuống.”
Cậu bạn mặt baby không nói gì nữa.
Miếng bịt mắt cách ly ánh sáng, bóng tối mang lại cho Cố Kiêu cảm giác an toàn cực lớn. Bị cậu bạn mặt baby làm ảnh hưởng, cậu không thể tránh khỏi việc nghĩ đến những chuyện vụn vặt liên quan đến Tề Hằng.
Ngày hôm đó cậu đi tìm Tề Hằng, đề nghị chấm dứt thỏa thuận.
"Nhóc con, tôi đã đồng ý đâu?" Tề Hằng bóp cằm Cố Kiêu, môi nở nụ cười nhưng đồng tử đen kịt không chút ánh sáng.
Cố Kiêu cố hết sức gỡ tay Tề Hằng ra: “Chuyện này hình như không cần ngài đồng ý.” Chỉ trong chốc lát, phần cằm đến cổ của cậu đã nổi lên một vết ửng đỏ chói mắt.
“Thỏa thuận ban đầu không bao gồm thời gian, ngài đã nói —— vì không chắc khi nào sẽ mất hứng thú với món đồ chơi này.” Tề Hằng không còn nhớ câu nói này nữa, nhưng khi Cố Kiêu nói ra, hắn cảm thấy đúng là giọng điệu của mình.
“Chuyện râu ria vậy mà cậu lại nhớ kỹ thế.”
Cố Kiêu không để tâm, biểu cảm trên mặt không ngoan ngoãn cũng không oán hận, mà là sự bình tĩnh đến bất ngờ. Cậu bình tĩnh nói với Tề Hằng: “Vì vậy, mối quan hệ này có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.”
Tề Hằng liếc mắt thấy chiếc vali mà Cố Kiêu lấy ra, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném nó từ ban công phòng khách xuống.
Giọng nói của hắn mang theo vài phần tàn nhẫn: “Cố Kiêu, cậu dám thử bước ra khỏi đây xem.”
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất đã phá hủy gần hết tâm trạng tốt của Cố Kiêu.
Cậu vốn dĩ không phải là một người dễ dàng chịu đựng, tiện tay đập vài món đồ sưu tầm trong tủ trưng bày của Tề Hằng rồi mới chịu quay người rời đi.
Ngày hôm sau, Mục Tử Tuy phát hiện ra vết đỏ trên cổ cậu, liền không cho phép Cố Kiêu tự ý đi tìm Tề Hằng nữa.
Tề Hằng cũng không đến gây rắc rối cho cậu, không biết có phải Mục Tử Tuy đã làm gì không.
Mục Tử Tuy à…
Cố Kiêu tỉnh dậy mới nhận ra mình đã ngủ một mạch đến sân bay. Cậu dụi mắt: “Lâm Hoan đâu?”
Lâm Hoan chính là cậu bạn cùng phòng mặt baby của cậu.
Trợ lý của Cố Kiêu đưa kính râm và khẩu trang cho cậu: "Đã ở phim trường rồi."
"Ò."
Mục Tử Tuy đến trước cậu, khi Cố Kiêu lên máy bay thì Mục Tử Tuy đã ngồi vào chỗ rồi.
"Tiền bối." Cố Kiêu ngồi xuống chào anh.
Mục Tử Tuy lại gần: “Trên mặt…”
Cảm giác mát lạnh truyền đến từ bên má, Cố Kiêu trơ mắt nhìn hai ngón tay vô cùng trắng nõn xoa lên má mình.
Cố Kiêu gượng gạo hỏi anh: “Mặt tôi có gì sao? Tiền bối.”
“Nhìn nhầm rồi.” Khóe môi Mục Tử Tuy nở một nụ cười rất nhẹ: “Là vết hằn khi ngủ.”
Tai Cố Kiêu hơi nóng. Cậu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên trên mặt có một vết hằn màu hồng.
Sau khi máy bay cất cánh, Mục Tử Tuy hỏi tiếp viên hàng không xin một chiếc chăn mỏng.
“Ngủ đi.” Anh nói với Cố Kiêu.
Thời gian bay đến thành phố ghi hình không quá dài cũng không quá ngắn, khoảng chừng bốn tiếng.
Cố Kiêu đón nhận ý tốt, cuộn mình trong chăn mỏng nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng không biết là vì đã ngủ đủ trên xe van hay vì có Mục Tử Tuy ở bên cạnh, ý thức của cậu vô cùng tỉnh táo, càng cảm thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút đặc biệt chậm.
Kiên nhẫn duy trì tư thế nhắm mắt được vài phút, cuối cùng Cố Kiêu cũng mở mắt.
Vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Mục Tử Tuy.
Mục Tử Tuy thu hồi ánh mắt: “Có chuyện gì?”
“Hình như không ngủ được.”
Mục Tử Tuy tìm một video hướng dẫn luyện cộng hưởng l*иg ngực trên máy tính bảng, mở lên cùng xem với Cố Kiêu, rồi chia cho cậu một bên tai nghe.
Cố Kiêu nhìn động tác của Mục Tử Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi video bắt đầu phát, cậu mới đột nhiên hiểu ra. Lúc nãy khi cậu ngủ, hình như Mục Tử Tuy vẫn luôn nhìn cậu.
Thằng ngốc này.
“Liên quan gì đến cậu.” Cố Kiêu ngả ghế ra nằm thẳng: “Còn ồn ào nữa, tớ sẽ ném cậu xuống.”
Cậu bạn mặt baby không nói gì nữa.
Miếng bịt mắt cách ly ánh sáng, bóng tối mang lại cho Cố Kiêu cảm giác an toàn cực lớn. Bị cậu bạn mặt baby làm ảnh hưởng, cậu không thể tránh khỏi việc nghĩ đến những chuyện vụn vặt liên quan đến Tề Hằng.
Ngày hôm đó cậu đi tìm Tề Hằng, đề nghị chấm dứt thỏa thuận.
"Nhóc con, tôi đã đồng ý đâu?" Tề Hằng bóp cằm Cố Kiêu, môi nở nụ cười nhưng đồng tử đen kịt không chút ánh sáng.
Cố Kiêu cố hết sức gỡ tay Tề Hằng ra: “Chuyện này hình như không cần ngài đồng ý.” Chỉ trong chốc lát, phần cằm đến cổ của cậu đã nổi lên một vết ửng đỏ chói mắt.
“Chuyện râu ria vậy mà cậu lại nhớ kỹ thế.”
Cố Kiêu không để tâm, biểu cảm trên mặt không ngoan ngoãn cũng không oán hận, mà là sự bình tĩnh đến bất ngờ. Cậu bình tĩnh nói với Tề Hằng: “Vì vậy, mối quan hệ này có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.”
Tề Hằng liếc mắt thấy chiếc vali mà Cố Kiêu lấy ra, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném nó từ ban công phòng khách xuống.
Giọng nói của hắn mang theo vài phần tàn nhẫn: “Cố Kiêu, cậu dám thử bước ra khỏi đây xem.”
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất đã phá hủy gần hết tâm trạng tốt của Cố Kiêu.
Ngày hôm sau, Mục Tử Tuy phát hiện ra vết đỏ trên cổ cậu, liền không cho phép Cố Kiêu tự ý đi tìm Tề Hằng nữa.
Tề Hằng cũng không đến gây rắc rối cho cậu, không biết có phải Mục Tử Tuy đã làm gì không.
Mục Tử Tuy à…
Cố Kiêu tỉnh dậy mới nhận ra mình đã ngủ một mạch đến sân bay. Cậu dụi mắt: “Lâm Hoan đâu?”
Lâm Hoan chính là cậu bạn cùng phòng mặt baby của cậu.
Trợ lý của Cố Kiêu đưa kính râm và khẩu trang cho cậu: "Đã ở phim trường rồi."
"Ò."
Mục Tử Tuy đến trước cậu, khi Cố Kiêu lên máy bay thì Mục Tử Tuy đã ngồi vào chỗ rồi.
"Tiền bối." Cố Kiêu ngồi xuống chào anh.
Mục Tử Tuy lại gần: “Trên mặt…”
Cố Kiêu gượng gạo hỏi anh: “Mặt tôi có gì sao? Tiền bối.”
“Nhìn nhầm rồi.” Khóe môi Mục Tử Tuy nở một nụ cười rất nhẹ: “Là vết hằn khi ngủ.”
Tai Cố Kiêu hơi nóng. Cậu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên trên mặt có một vết hằn màu hồng.
Sau khi máy bay cất cánh, Mục Tử Tuy hỏi tiếp viên hàng không xin một chiếc chăn mỏng.
“Ngủ đi.” Anh nói với Cố Kiêu.
Thời gian bay đến thành phố ghi hình không quá dài cũng không quá ngắn, khoảng chừng bốn tiếng.
Cố Kiêu đón nhận ý tốt, cuộn mình trong chăn mỏng nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng không biết là vì đã ngủ đủ trên xe van hay vì có Mục Tử Tuy ở bên cạnh, ý thức của cậu vô cùng tỉnh táo, càng cảm thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút đặc biệt chậm.
Kiên nhẫn duy trì tư thế nhắm mắt được vài phút, cuối cùng Cố Kiêu cũng mở mắt.
Vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Mục Tử Tuy.
Mục Tử Tuy thu hồi ánh mắt: “Có chuyện gì?”
“Hình như không ngủ được.”
Mục Tử Tuy tìm một video hướng dẫn luyện cộng hưởng l*иg ngực trên máy tính bảng, mở lên cùng xem với Cố Kiêu, rồi chia cho cậu một bên tai nghe.
Cố Kiêu nhìn động tác của Mục Tử Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi video bắt đầu phát, cậu mới đột nhiên hiểu ra. Lúc nãy khi cậu ngủ, hình như Mục Tử Tuy vẫn luôn nhìn cậu.
6
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
