0 chữ
Chương 43
Chương 43
Đường Băng Ngọc cũng ngây ra. Tuy sinh ra trong gia đình giàu có, nàng vẫn hiểu rằng tiền bạc không phải dễ kiếm, vậy mà Chu Trạch Giai chỉ hát một bài đã có thể giành lấy hai vạn đồng.
Bất quá lúc nhận thưởng, đã là mười một giờ đêm. Lam Điều quán bar chuẩn bị bước vào ca đêm khuya lúc mười hai giờ, Chu Trạch Giai không định ở lại, liền ôm lấy Đường Băng Ngọc rời khỏi quán.
Lúc này, khuôn mặt Đường Băng Ngọc đã ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt. Lần đầu tiên tới quán bar, lại uống liền mấy ly cocktail, nàng có hơi quá chén.
Hai người vừa ra khỏi cửa, không vẫy taxi mà chọn thong thả đi bộ trên con đường yên tĩnh, nhân viên quay phim lặng lẽ theo sau ghi hình.
"A Giai... ngươi... ngươi có phải đã sớm biết nơi đó có hoạt động rồi không..."
Uống quá nhiều rượu, Đường Băng Ngọc đã bắt đầu mơ màng. Nàng híp mắt, giọng nói nũng nịu cực kỳ đáng yêu. Nếu không có Chu Trạch Giai đỡ lấy, có lẽ nàng đã loạng choạng ngã mất rồi.
Khác hẳn vẻ e thẹn thường ngày, lúc này nàng ôm chặt cánh tay Chu Trạch Giai, như một đứa trẻ con nũng nịu sau khi uống rượu.
"Ừm, thấy quảng cáo tuyên truyền, nên nghĩ thử tới xem."
Dưới ống kính máy quay, Chu Trạch Giai đương nhiên không thể nói thật rằng mình từng lén tới đây, đành kiếm đại một lý do cho qua.
Đường Băng Ngọc lập tức tin ngay, ngoan ngoãn gật đầu, vừa đi vừa tựa sát vào người hắn. Hương thơm thanh nhã trên người thiếu nữ pha lẫn mùi ngọt của rượu, mang theo một sức quyến rũ khó tả.
Nàng kề sát tai Chu Trạch Giai, thầm thì bằng giọng ngà ngà say:
"Ta... ta thấy ngươi... ngươi lợi hại quá! Nếu là ta... ta chắc chắn không làm được đâu!"
Mùi hương quyến rũ quấn lấy, Chu Trạch Giai cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Đúng là không nên để nàng uống rượu mà...
"Ngươi cũng làm được, chẳng phải đã nói sau này muốn trở thành một đại minh tinh sao?"
Dù đối phương đã say, Chu Trạch Giai vẫn dịu dàng dỗ dành, bởi hắn biết, ước mơ làm minh tinh đã sớm khắc sâu trong lòng nàng.
"Đúng vậy... đúng... ta muốn làm đại minh tinh..."
Tựa vào lòng Chu Trạch Giai, Đường Băng Ngọc chớp chớp đôi mắt to, như thể đang tìm lại chút lý trí còn sót. Nói tới đây, nàng bỗng nhiên lớn tiếng hét lên, cả người thoát khỏi vòng tay hắn, chạy về phía trước.
"Ta phải trở thành đại minh tinh!!!"
Tiếng hô cao vυ"t của nàng khiến không ít người đi đường chú ý. Chu Trạch Giai vội vã đuổi theo, ôm lấy nàng vào lòng.
Đường Băng Ngọc trong ngực hắn vẫn lảo đảo không chịu yên, vừa đi vừa nghiêng ngả, khiến nhân viên tiết mục tổ đứng bên ngoài cũng phải cười thầm, không ai nỡ bước tới ngăn cản.
"Chu... Chu Trạch Giai... ngươi... sao lại lợi hại như vậy..."
Giọng nàng nghẹn ngào, mang theo vẻ ngưỡng mộ chân thành nhất.
Đường Băng Ngọc say khướt, ngơ ngẩn nhìn nam sinh ngay trước mặt. Nàng vươn tay, làm ra chuyện mà khi tỉnh táo tuyệt đối không dám làm — nhéo nhéo gương mặt Chu Trạch Giai, khiến khuôn mặt hắn bị nàng véo đến méo cả đi.
Bất quá lúc nhận thưởng, đã là mười một giờ đêm. Lam Điều quán bar chuẩn bị bước vào ca đêm khuya lúc mười hai giờ, Chu Trạch Giai không định ở lại, liền ôm lấy Đường Băng Ngọc rời khỏi quán.
Lúc này, khuôn mặt Đường Băng Ngọc đã ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt. Lần đầu tiên tới quán bar, lại uống liền mấy ly cocktail, nàng có hơi quá chén.
Hai người vừa ra khỏi cửa, không vẫy taxi mà chọn thong thả đi bộ trên con đường yên tĩnh, nhân viên quay phim lặng lẽ theo sau ghi hình.
"A Giai... ngươi... ngươi có phải đã sớm biết nơi đó có hoạt động rồi không..."
Uống quá nhiều rượu, Đường Băng Ngọc đã bắt đầu mơ màng. Nàng híp mắt, giọng nói nũng nịu cực kỳ đáng yêu. Nếu không có Chu Trạch Giai đỡ lấy, có lẽ nàng đã loạng choạng ngã mất rồi.
"Ừm, thấy quảng cáo tuyên truyền, nên nghĩ thử tới xem."
Dưới ống kính máy quay, Chu Trạch Giai đương nhiên không thể nói thật rằng mình từng lén tới đây, đành kiếm đại một lý do cho qua.
Đường Băng Ngọc lập tức tin ngay, ngoan ngoãn gật đầu, vừa đi vừa tựa sát vào người hắn. Hương thơm thanh nhã trên người thiếu nữ pha lẫn mùi ngọt của rượu, mang theo một sức quyến rũ khó tả.
Nàng kề sát tai Chu Trạch Giai, thầm thì bằng giọng ngà ngà say:
"Ta... ta thấy ngươi... ngươi lợi hại quá! Nếu là ta... ta chắc chắn không làm được đâu!"
Mùi hương quyến rũ quấn lấy, Chu Trạch Giai cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Đúng là không nên để nàng uống rượu mà...
Dù đối phương đã say, Chu Trạch Giai vẫn dịu dàng dỗ dành, bởi hắn biết, ước mơ làm minh tinh đã sớm khắc sâu trong lòng nàng.
"Đúng vậy... đúng... ta muốn làm đại minh tinh..."
Tựa vào lòng Chu Trạch Giai, Đường Băng Ngọc chớp chớp đôi mắt to, như thể đang tìm lại chút lý trí còn sót. Nói tới đây, nàng bỗng nhiên lớn tiếng hét lên, cả người thoát khỏi vòng tay hắn, chạy về phía trước.
"Ta phải trở thành đại minh tinh!!!"
Tiếng hô cao vυ"t của nàng khiến không ít người đi đường chú ý. Chu Trạch Giai vội vã đuổi theo, ôm lấy nàng vào lòng.
Đường Băng Ngọc trong ngực hắn vẫn lảo đảo không chịu yên, vừa đi vừa nghiêng ngả, khiến nhân viên tiết mục tổ đứng bên ngoài cũng phải cười thầm, không ai nỡ bước tới ngăn cản.
Giọng nàng nghẹn ngào, mang theo vẻ ngưỡng mộ chân thành nhất.
Đường Băng Ngọc say khướt, ngơ ngẩn nhìn nam sinh ngay trước mặt. Nàng vươn tay, làm ra chuyện mà khi tỉnh táo tuyệt đối không dám làm — nhéo nhéo gương mặt Chu Trạch Giai, khiến khuôn mặt hắn bị nàng véo đến méo cả đi.
3
0
4 tháng trước
2 tháng trước